Vợ Ơi! Hãy Bên Anh...

Chương 38: Đừng lo, anh đây rồi...!




Quãng thời gian ấy là quãng thời gian vất vả, khó khăn, thử thách nhất đối với Lý Như Kì.

Lúc chưa điều chế được thuốc thì hàng ngày phải chịu những cơn co giật, tê liệt. Đau đớn, khó chịu đến mức không thể ăn nổi cả cháo.

Nhưng đến lúc điều chế được thuốc rồi thì con của cô lại bị đe dọa đến tính mạng.

Khải Tuấn đã rất cố gắng đều chế thuốc, cày ngày cày đêm, cố gắng đến gần như sức cùng lực kiệt... Khó khăn lắm mới có thể điều chế ra thuốc, nhưng không thể ngờ thuốc lại ảnh hưởng mạnh tới em bé. Vài ngày đầu, Lý Như Kì phải chịu cơn đau bụng kinh khủng, cả ngày phải nằm lì trên giường không thể cử động. Thời gian đấy, tính mạng của bảo bối bị đe dọa cực kì nghiêm trọng.

Lúc siêu âm còn có thể thấy hiện tượng bé bị co giật, cơ thể uốn éo khó chịu.

Trước khi cho Lý Như Kì dùng thuốc, Khải Tuấn đã thử nghiệm rất nhiều người. Nhưng có lẽ là do Lý Như Kì bị bệnh, dùng thuốc khá lâu nên bảo bối trong bụng cô cũng bị ảnh hưởng.

Quãng thời gian đó đối với cô không khác gì cực hình, lúc mới dùng thuốc xong người chịu nguy hiểm là cô...... sau một thời gian dùng thuốc, người gặp nguy hiểm lại là con của cô. Những ngày tháng bế tắc trôi qua không nhanh cũng không chậm, nó trôi qua một cách lạnh lùng.

Sau khi khỏi bệnh, Lý Như Kì lại một lần nữa sống không bằng chết. Lúc cô khỏi bệnh cũng là lúc bảo bối chào đời.

Lúc vừa hạ sinh, bé con đã phải được các bác sĩ cấp cứu hơn hai tiếng đồng hồ vì sức khỏe quá yếu. Các bác sĩ còn thông báo với cô, có thể bảo bối của cô sẽ không thể qua khỏi.

Một cô gái chỉ mới hai mươi mấy tuổi đầu đã phải trải qua biết bao đau khổ, cực cùng. Vừa sinh xong cơ thể cô cực kì yếu, lúc sinh thì khó sinh, vất vả hơn ba tiếng đồng hồ mới hạ sinh bảo bối. Vậy mà còn chưa kịp hồi phục nhịp thở đã nghe thấy bác sĩ thông báo sức khỏe của con quá yếu, có thể sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa.

Cô không phải sắt đá! Cô có thể chịu bao nhiêu đau khổ cô cũng có thể chịu đựng được, không rơi một giọt nước mắt hay than vãn bất kì một câu nào. Nhưng bây giờ bảo bối tâm can của cô đang cận kề cái chết, người làm mẹ như cô lại không thể làm gì để bao vệ, che chở cho con. Cô chỉ mong sao bản thân mình là người nằm đó.

Con cô chỉ mới ra đời chưa được bảy tiếng, vậy mà hiện giờ trên người con đang cắm đầy những dây truyền...

"Tất cả là lỗi của mẹ, khiến con còn nhỏ như vậy đã phải chịu biết bao khổ cực. Cố lên con yêu, con làm được mà! " Lý Như Kì ngồi xe lăn ở ngoài phòng bệnh bảo bối khóc nức nở. 'Sinh mạng' của cô đã làm rất tốt, đã chịu biết bao khổ cực cùng mẹ. Đã chịu biết bao đau đớn, khó chịu để có thể 'ra ngoài' gặp mẹ. Con đã làm rất tốt! Con đã rất cố gắng rồi mà.... Nhưng không sao, con cứ yên tâm nghỉ ngơi. Mẹ vẫn ở đây bất cứ khi nào con cần.... Mẹ luôn ở bên con!!

Lý Như Kì vừa mới sinh xong, tâm trạng bất ổn. Cả ngày ngồi thẫn thờ trên giường bệnh không nói một câu nào, thỉnh thoảng lại có một giọt nước mắt rơi xuống.

Khải Tuấn vì không yên tâm nên đã gọi điện cho Thiên Minh. Khi nhận được điện thoại của Khải Tuấn, Thiên Minh đang tham dự hội nghị cấp cao của công ty, bàn về dự án lớn sắp tới. Những thứ đó chẳng là gì khi hắn nghe thấy từng câu từng chữ của Khải Tuấn. Trái tim như muốn đập bay ra khỏi lồng ngực, cô họng như bị thứ gì đó chặn lại đến mức thở cũng khó.

Con hắn đang gặp nguy hiểm, vợ hắn thì đang phải một mình chịu đựng cơn đau.

Trong lúc các cổ đông đang nghiêm túc bàn bạc về dự án sắp tới thì Thiên Minh đột nhiên đứng bật dậy ra lệnh cho Minh Triết chuẩn bị xe đến sân bay.

Những người ở lại ai cũng bối rối không biết nên xử lý thế nào...

Chiếc máy bay tư nhân đã được chuẩn bị sẵn sàng, Thiên Minh vội vàng đến nơi máy bay cũng vội vàng cất cánh. Bay đến nơi vợ con hắn, những người đang cần hắn nhất lúc này. Người đã phải hy sinh, chịu bao nhiêu đau khổ vất vả khi hắn không ở bên.

Ngồi trên máy bay mà tâm trạng Thiên Minh cứ thấp thỏm không yên. Mà mỗi lần như vậy, hắn lại nhìn về phía Tiểu Mỹ và Minh Triết. Hai người họ thật hạnh phúc!

Quãng thời gian này Tiểu Mỹ có em bé nên hễ cứ đi đâu Minh Triết đều đem cô ấy đi cùng. Hai người họ quấn quýt bên nhau, Minh Triết thì hạnh phúc xoa xoa cái bụng nhỏ của Tiểu Mỹ. Họ hạnh phúc như vậy.....

Lúc Lý Như Kì mang thai hắn lại không biết, hắn không được chứng kiến con họ lớn lên từng ngày trong bụng Lý Như Kì. Không ở bên cạnh cô những lúc cô đau đớn, lúc cô vượt cạn...

Bây giờ đến nơi lại thấy Lý Như Kì ngồi thẫn thờ trong phòng bệnh, mặt mũi xanh xạm lại, cơ thể gầy yếu, tâm trạng lại không ổn định. Thiên Minh có cảm giác từng nhát dao đang vô tình đâm mạnh vào trái tim hắn!

"Vợ...." cổ họng như bị ai bóp nghẹn, một chữ vợ ơi cũng không nói lên lời.

Lý Như Kì bất ngờ nhìn về phía cửa. Người đàn ông cô ngày nhớ đêm mong đang đứng ngay đó, sự kìm chế bây lâu nay hoàn toàn biến mất. Cô bật khóc nức nở như một đứa trẻ chờ đón cái ôm của Thiên Minh.

"Con mình..... Bảo bối của chúng ta..... " Lý Như Kì khóc nức nở, từng tiếng nấc nghẹn ngào vang lên trong căn phòng rộng lớn, lạnh lẽo.

Thiên Minh sải bước dài đi về phía Lý Như Kì, ôm gọn cô vào lòng. Bàn tay ấm áp vuốt nhẹ lưng cô như muốn xoa dịu trái tim lạnh lẽo, đau đớn ấy.

"Con không sao... Anh thề! Con mình sẽ không sao em đừng như vậy. Có anh ở đây rồi, mọi chuyện sẽ ổn thôi!" Thiên Minh cứ như vậy ôm cô không biết mỏi, ôm cô cho đến khi cô mệt mỏi ngủ thiếp đi mới chịu buông. Rồi lại đi vào phòng tắm dấp ướt khăn, nhẹ nhàng lau cơ thể gầy yếu.

"Em vất vả rồi, đừng lo... Anh đây rồi! " một nụ hôn ấm áp ấp ủ bao nỗi nhớ thương. Một nụ hôn biết bao áy náy, bao đau khổ...