Vợ Ơi! Hãy Bên Anh...

Chương 30: Phá thân xử nam!




Đã quá nửa đêm.

Thiên Minh rốt cuộc cùng chịu hết nổi. Vừa tức giận, vừa khó chịu!

Vợ hắn thế nào lại đi uống bia với một đám ngu ngốc vậy chứ? Không biết bây giờ là mấy giờ rồi sao?

Thiên Minh tức giận đùng đùng đi xuống thì thấy Lý Như Kì và Khải Tuấn đã ngủ gục xuống bàn, Tiểu Mỹ thì gật gà gật gù, lơ ma lơ mơ không biết đang lẩm bẩm cái gì.

Hắn lặng lẽ đi đến bên Lý Như Kì, cẩn thân ôm cô dậy, tiện thể đạp mạnh một cái vào ghế Khải Tuấn khiến hắn giật mình bật dậy.

"Lôi cô nhóc này về phòng cho khách, cả cậu nữa. Sáng mai tôi mà còn thấy hai người ngồi tù lù một đống ở đây thì liệu! "

Vài câu đe doạ buông xuống, Thiên Minh bước đi vững vàng về phòng. Về đến phòng cũng không vội ngủ, hắn vào phòng tắm pha nước ấm để tắm cho vợ yêu trước đã.

Nguyên một ngày dài mệt mỏi, ít nhây cũng phải giúp vợ yêu tắm rửa sạch sẽ, lúc đấy cô ấy mới có thể ngủ ngon. Người đàn ông bình thường vẫn lạnh lùng, thâm trầm, một giờ sáng vẫn còn đang pha nước ấm giúp vợ tắm. Bên ngoài người ta nghĩ hắn thế nào không quan trọng, quan trọng là người hắn yêu hiểu được hắn, ở bên hắn cùng hắn trải qua những thăng trầm biến cố của cuộc đời.

Trước giờ hắn chưa từng nghĩ sẽ kết hôn, hắn chỉ muốn làm việc thật tốt, lo cho Thiên Ngọc một cuộc sống đầy đủ, vô lo vô nghĩ. Nhưng từ khí gặp cô lại khác. Hắn muốn nằm trong cái ôm ấm áp của cô, làm nũng với cô, để cô nghịch tóc hắn. Cảm giác ấy đặc biệt rất ấm áp, từ khi cha mẹ hắn mất, đã rất rất lâu rồi hắn không còn bắt gặp thứ cảm giác đó nữa.

Lý Như Kì là vợ hắn, cô sẽ không bao giờ rời xa hắn! Kể cả nếu cô có ý định rời xa hắn, hắn thà nhốt cô lại. Ích kỉ đến như vậy!

Nhưng hắn biết phải làm thế nào!? Bên ngoài hắn tỏ ra lạnh lùng, trầm mặc chỉ là vì hắn không muốn chịu tổn thương. Còn hơn thế nữa là hắn muốn bảo vệ những người mà hắn yêu thương. Nhưng ít ra cô cũng hiểu được điều đó!

Tuy bây giờ cô không giành nhiều thời gian cho hắn nhưng không sao, hắn có thể đợi! Cô chỉ cần lấy lại tất cả những thứ thuộc về bản thân xong sẽ thoải mái ở bên hắn. Rồi họ sẽ tổ chức một buổi hôn lễ thật lớn....

Thiên Minh vừa tắm cho Lý Như Kì vừa suy nghĩ vẩn vơ. Hắn cũng chỉ là một người đàn ông bình thường, muốn có một mái ấm bền vững, muốn cô sinh cho hắn vài nhóc, rồi sẽ cùng cô vun đắp mọi thứ. Hắn sẽ cùng cô chăm sóc lũ nhỏ, đến lúc đó hắn sẽ buông bỏ băng nhóm, sẽ để Minh Triết thay hắn quản lý.

Một bên bình yên đến ngây ngất, còn một bên thì khăng khít, nồng cháy.

Chuyện là lúc Khải Tuấn định đưa Tiểu Mỹ về phòng thì gặp Minh Triết, cậu ta lập tức đẩy Tiểu Mỹ cho Minh Triết rồi lò mò tìm đến phòng khách khác ngủ.

Minh Triết chỉ đơn giản là đưa Tiểu Mỹ về phòng, nhưng không ngờ cô nhóc này lại say đến mức làm loạn hết lên. Lúc đầu thì đòi uống nữa, lúc sau thì kêu nóng, còn cởi hết đồ trước mặt Minh Triết. Cởi xong lại lăn đùng ra giường, gác chân lên người Minh Triết bắt đầu ngủ.

Minh Triết toàn thân nóng bừng, khí thế hừng hực. Đùa với ai vậy? Minh Triết hắn là đàn ông đích thực, hoàn toàn không phải 'cong'. Cô nhóc này lại hồn nhiên hoành hành khiến hắn khổ cực xong lăn ra ngủ. Một nụ cười thoáng qua bên môi, Minh Triết lập tức ôm Tiểu Mỹ dậy.

"Ưm.... Làm cái gì vậy? " Tiểu Mỹ giọng mè nheo ngái ngủ, chỉ đơn giản vậy thôi đã khiến Minh Triết máu dồn lên não, mặt đỏ bừng, tim đập thình thịch.

"Ngoan! Tôi đưa em đi tắm có được không? " Minh Triết kiên nhẫn nhìn cô gái trong lòng, giọng khàn khàn.

"Ưm... " Tiểu Mỹ xoay người tìm một tư thế thoải mái, rên khẽ một tiếng rồi tiếp tục ngủ.

"Chắc em không cần tắm nữa đâu! " Minh Triết quay người lại, tiến thẳng về phía giường lớn. Rồi hàng loạt những nụ hôn tới tấp, ồ ạt đến.

Những vết hôn màu đỏ sẫm lần lượt xuất hiện. Do trong người có chút cồn, Tiểu Mỹ cứ vậy ngây ngốc hoà mình theo từng nụ hôn của Minh Triết. Lúc đầu chỉ hôn, về sau là những cái vuốt ve...

Chỉ một lúc sau, tiếng rên rỉ vang lên khắp căn phòng. Trên chiếc giường lớn, hai thân thể đang mạnh mẽ quấn lấy nhau. Người đàn ông thân thể rắn chắc, nàn da lúa mạch cuốn hút. Cô gái yếu ớt, nàn da trắng mịn đang rên rỉ yêu kiều, uốn éo theo từng động tác của người đàn ông.

Minh Triết lúc đầu còn nghĩ đến cảm giác của Tiểu Mỹ, chầm chậm đợi cô hoàn theo bản thân. Nhưng càng về sau, càng mất đi lý trí, cứ vậy chiếm đoạt giành khoái cảm về cho bản thân.

Còn Tuấn Khải, ngủ phòng khách ngày đối diện bọn họ bị tiếng rên rỉ làm cho mất ngủ.

"Mẹ kiếp! Lớn tiếng thế này là đang cô tình sao!? "

Tiếng rên rỉ vẫn cứ đều đều cho đến bốn giờ sáng.

Khải Tuấn ngồi đờ đực giữa giường trừng mắt nhìn bức tường như muốn mhìn xuyên sang phòng bên cạnh lầm bầm.

"Tên ngựa đực này, khoẻ thật. Hơn hai tiếng đồng hồ cơ đấy! Ông đây cũng mất ngủ luôn."

'Hoang dâm vô độ'!!!! Hoành hành thế này chứng tỏ không coi ai ra gì có đúng không?

Khải Tuấn ấm ức nằm xuống kéo chăn đắp kín đầu từ từ tìm đến giấc ngủ. Còn chưa kịp nằm ấm chỗ thì bên kia lại tiếp tục vang lên tiếng rên.

"Cái tên chết tiệt này, ông đây giết chết hai kẻ đang dung tục các người! "

Khải Tuấn lấy súng trong ngăn kéo xúc động đứng dậy, nhưng sau đó lại ngồi xuống. Tò mò ngẩn ngơ nhìn bức tường đối diện...

"Tên kia là ai nhỉ? Chẳng nhẽ là Thiên Minh. Không không đúng..... Đi kiểm tra xem! "

Vậy là bốn giờ sáng, Khải Tuấn gõ cửa phòng Thiên Minh.

"Chán sống rồi?! " chỉ một câu ngắn ngọn cũng đủ để Khải Tuấn chạy mất dép.

"Thiên Minh vẫn ở trong phòng, trong nhà chỉ có ba gã đàn ông. Mình thì cũng ở đây rồi, vậy còn Triết Minh."

OMG!!!! Triết Minh cuối cùng cũng phá vỡ tấm thân xử nam rồi!