Sau khi nhìn thấy thi thể Lý Viễn, Lý Như Kì thấy bản thân mình dù cho có hận ông ta đến mấy, nhưng trong thâm tâm cô không hề muốn giết ông ta.
Có một chút đau lòng, một chút thương nhớ. Dù sao đó cũng là người bác cả yêu thương cô nhất, dù ông ta có giết cả nhà cô đi chăng nữa. Có hận, có căm ghét. Nhưng trong thâm tâm cô không hề muốn thấy ông ta chết. Lại còn chết thảm như thế này...
Khi mọi người tìm thấy Lý Viễn, xác ông ta nằm giữa căn nhà hoang. Phần lá nách bị rạch một vệt dài, bụng bị rạch khiến ruột gan rơi ra ngoài, tim bị lấy đi. Xem xét một vòng thì thấy tim của Lý Viễn bị một con chó hoang gặm nát bét, mất đi hình thù vốn có. Những con chó hoang khác cũng thi nhau kéo đến lôi kéo ruột gan của Lý Viễn ra ăn ngồm ngoàm.
Lúc nhìn thấy cảnh này, Lý Như Kì xuýt chút nữa bật khóc. Cô ra lệnh cho Minh Triết báo cảnh sát, còn bản thân đứng cách đó một đoạn xa tự an ủi bản thân rằng đây là kết cục của Lý Viễn. Ông ta quá mức tham lam, ích kỉ, nên đã tự đưa mình vào chỗ chết.
Sau một hồi xúc động, cô đi về phía Thiên Minh nắm lấy tay hắn.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao Lý Viễn lại chết ở đây? "
"Sau khi ông ta rời khỏi bữa tiệc thì gọi cho ai đó, một lúc sau thì có xe tới đón lão ta. Tôi và Kiên đi theo đến đây thì thấy lão ta đang xích mích với Lâm Hùng. Trong lúc xô xát, Lâm Hùng đã lấy dao mổ bụng Lý Viễn..... Sau đó.... Sau đó còn moi tim Lý Viễn ném cho chó ăn! " Kiệt cúi đầu nhìn thi thể của Lý Viễn thở dài nói.
"Lâm Hùng... Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì khiến hai người họ bất hoà? " Lý Như Kì giựt giựt tay Thiên Minh hỏi.
"Cậu còn biết gì nữa? " Thiên Minh trừng mắt nhìn Lý Như Kì.
Lý Như Kì thấy vậy liền xấu hổ cúi đầu nhìn mũi chân mình, cô quên mất, Thiên Minh ở bên cạnh cô cả buổi. Cô không biết, hắn làm sao mà biết!
"Họ cãi nhau chuyện của bà chủ! Lý Viễn nói muốn trả lại công ty, trả lại mọi thứ thuộc về bà chủ nhưng Lâm Hùng không đồng ý."
Tốt lắm! Chứng tỏ trước lúc chết Lý Viễn cũng biết hối cải.
Sau khi nghe thấy tiếng xe cảnh xát đến, Lý Như Kì và Thiên Minh cùng lên xe rời khỏi hiện trường. Nếu như Lý Viễn không tham lam, nếu như ông ta biết điều sống cuộc sống của mình thì bây giờ ông ta chắc hẳn đang vui vẻ sống cùng con cháu, hạnh phúc viên mãn. Đáng tiếc ông ta lại chọn con đường xuống địa ngục!
Về đến nhà, Lý Như Kì vừa mở cửa ra liền thấy Tiểu Mỹ ngồi thẫn thờ ở phòng khách.
Một cô gái tràn đầy sức sống, giờ lại như cái xác không hồn ngồi đấy. Lại có chuyện gì rồi?
"Sao cô lại ở đây?" thấy Thiên Minh không để ý đến sự có mặt của Tiểu Mỹ ngồi xuống, Lý Như Kì liền thở phào nhẹ nhõm rồi ngồi xuống bên cạnh Thiên Minh, nắm lấy tay hắn.
"Chồng cũ của tôi xuất hiện rồi, trong bữa tiệc anh ấy cứ như vậy mà lướt qua tôi như hai người xa lạ... Tại sao chứ? " Tiểu Mỹ bật khóc, ngồi thu chân lại, ngục đầu xuống gối khóc nức nở.
"Bên cạnh anh ấy giờ đã có một cô gái khác rồi, anh ấy rất chiều chuộng cô ta. Nhìn thấy cô ta ở bên anh ấy nũng nịu làm màu, thật khiến tôi muốn đánh người! Anh ta nghĩ anh ta là ai chứ, rời đi khỏi anh ta đúng thật là lựa chọn quá đúng đắn. Đúng đắn nhất nhất nhất nhất luôn!!!!! Huhu"
"Được rồi được rồi... Ngoan nào! Hay là chúng ta uống một chút đi" Lý Như Kì vỗ vỗ đầu Tiểu Mỹ rồi lôi đến phòng ăn.
"Dì Tình, làm cho bọn cháu một chút đồ nhắm đi ạ! " Lý Như Kì nói xong mở tủ lạnh, chẳng có bia. Uống rượu thì cô không thích, chẳng nhẽ giờ lại đi mua.
"Thiên Minh à" Lý Như Kì ngoái đầu nhìn Thiên Minh nháy nháy mắt.
"Quên đi, không cho phép uống nhiều. Uống say anh lập tức ném em vào nhà vệ sinh cho em ngủ ở đấy luôn! "
"Chồng với chả con. Xì! " Lý Như Kì chun mũi lại làm mặt xấu. Đúng là chỉ có ở bên người thân mình cô mới có thể thoải mái thể hiện cá tính thật sự của bản thân.
Lý Như Kì vừa định quay người đi lấy rượu thì thấy Khải Tuấn đi vào.
"Đứng lại! Đi mua bia đi, mua xong mí cho vào. " Lý Như Kì đứng dang hai tay chắn cửa Khải Minh.
"Trời ơi! Lại làm sao nữa đây!? " Khải Tuấn ấm ức quay đầu đi mua bia.
"Hazz, có bia rồi! Uống thoải mái đi, xả hết giận vào đống bia này đi." Lý Như Kì cầm chai bia nhét vào tay Tiểu Mỹ đang ủ rũ, rồi lại nhét vào tay Khải Tuấn.
"Không uống có được không? " Khải Tuấn nhìn chai bia rồi khóc dở, tửu lượng kém, để mấy cô nhóc này cười cho thì mất mặt lắm!
"Không uống! Hửm...." Lý Như Kì trừng mắt nhìn Khải Tuấn rồi ngửa đầu uống hết nửa chai bia.
Khải Tuấn mặt méo xệch, nhắm mắt nhắm mũi uống.
Tuấn Khải uống được ba chai đã gục xuống bàn ngủ ly bì. Chỉ còn lại Lý Như Kì và Tiểu Mỹ, hai cô gái mỏng manh, cô đơn ngồi nhìn nhau. Tuy không lên tiếng nhưng họ lại tự hiểu ý nhau.
"Tiểu Kì à! Kết hôn năm hai mươi tuổi có phải quá sớm không? Người yêu nhiều nhất là người thất bại nhất có đúng không?" Tiểu Mỹ giọng nói khàn khàn thổ lộ.
"Tiểu Mỹ à, cô bớt ngốc đi có được không! " Lý Như Kì cốc mạnh vào đầu Tiểu Mỹ một cái rồi tập tễnh đứng dậy.
"Ông xã!!!!! Chồng yêu à! " Lý Như Kì hít một hơi thật đầy rồi ngửa cổ lên trời hét.
"Sao vậy? " Thiên Minh từ trên tầng thong thả đi xuống.
"Lấy giúp em tập hồ sơ ở bàn làm việc với! "
Thiên Minh không nói gì, chỉ mỉm cười làm theo lời cô. Từ lúc kết hôn đến giờ, Lý Như Kì chưa từng gọi hắn thân mật như vậy bao giờ.
"Em uống say rồi!" Thiên Minh định ôm cô về phòng, nhưng Lý Như Kì nhất định không nghe.
"Em cứ liệu đấy. " Búng chán cô một cái, Thiên Minh lại một mình về phòng.
"Này, Tiểu Mỹ.... Cô xem đi, xem.... Xem cho kĩ vào. Cái tên đàn ông đó không đáng để cô ngày nhớ đêm mong đâu. Cái thể loại mồm miệng lúc nào cũng nói yêu cô, nhưng rồi sao.... Hức... Một ả đàn bà lẳng lơ dỗ ngọt vào câu... Hức... Hắn ta lập tức biến thành một con chó chết tiệt đi theo cô ta! " Lý Như Kì đập mạnh tập hồ sơ vào người Tiểu Mỹ rồi nói một hồi.
"Con chó chết tiệt ấy, tôi không cần nữa. Được không?!" Tiểu Mỹ mỉm cười cầm chai bia khua khua trước mặt Lý Như Kì mỉm cười.
"Tốt! Tốt lắm. Đã là phụ nữ thì phải thật mạnh mẽ, yêu được thì hận được, nắm được thì buông được! "