Vợ Ơi! Hãy Bên Anh...

Chương 3: Tại sao?




Trong cơn mê man, Lý Như Kì cảm thấy bỗng nhiên có một giọng hát vang lên bên tai.

I still hear your voice when you sleep next to meI still feel your touch in my dreamsForgive me my weakness, but I don't know whyWithout you it's hard to survive

'Cause every time we touch, I get this feelingAnd every time we kiss I swear I could flyCan't you feel my heart beat fast, I want this to lastNeed you by my side

'Cause every time we touch, I feel the staticAnd every time we kiss I reach for the skyCan't you hear my heart beat so I can't let you goWant you in my life

'Cause every time we touch, I get this feelingAnd every time we kiss I swear I could fly'Cause every time we touch, touch, touch, touch, touch, touch, touch, touch, touch

Your arms are my castle, your heart is my skyThey wipe away tears that I cryThe good...

Đó.... Giọng mẹ cô!

Vào ngày sinh nhật của cha cô, mẹ cô đã hát bài này để tạo bất ngờ cho cha.... Cô cũng rất thích bài hát này! Cô như bị cuốn hút theo lời bài hát, cô nhớ giây phút ấy, giây phút gia đình cô vẫn còn ấm êm hạnh phúc. Nhưng ngay sau đó, bên tai cô vang lên tiếng nói của cha:

"Con nhất định phải sống cho tốt, sống thay phần của cha mẹ! "

Giọng nói vang vọng, cầu xin có, quyền uy có..... Khiến cô giật mình tỉnh giấc.

Cô thể đau nhói, toàn thân vô lực. Nhưng quan trọng nhất....đây là đâu. Trần nhà màu xám, bốn bức tường màu trắng, sàn nhà màu đen......nằm bên cạnh cô là một người đàn ông!

Cô nhìn kĩ khuôn mặt người đàn ông này, trông có vẻ khá trẻ, khuôn mặt tuấn tú, nàn da ngăm ngăm nhưng chẳng những không làm giảm đi vẻ đẹp của hắn mà còn khiến hắn mạnh mẽ và....cái gì đó mà cô chẳng thể hình dung được. Còn nữa, đàn ông gì mà lông mi còn dày và cong hơn cả phụ nữ thế này. Ông trời đúng là đang thiên vị hắn mà...

Mà khoan, cha mẹ! Đúng rồi. Nghĩ đến đây cô cố gắng ngồi dậy, có thể cô đã lầm phiền đến người đàn ông đang nằm ngủ bên cạnh. Hắn nheo mày mở mắt nhìn chằm chằm cô, giờ thì cô mới hiểu thế nào gọi là không giận mà uy..... Lý Như Kì chột dạ, không dám cử động thêm gì. Cô mở to đôi mắt ngập nước nhìn chằm chằm vào đôi mắt màu hổ phách đối diện. Nó vừa đẹp, vừa có thứ gì đó rất sâu, rất lạnh lẽo, cô đơn cũng có. Cô gặp ảo giác sao..... Sao mắt hắn lại có màu đẹp vậy cơ chứ, trước giờ cô chỉ thấy mắt màu đen, màu nâu. Chốt lại một điều, ông trời ban đối xử rất hậu hĩnh với tên này. Nhất là đôi mắt nha!

"Nhìn chán chưa! " Thiên Minh nhìn cô gái đối diện mà không khỏi bất ngờ, dám nhìn thẳng vào mắt hắn như thế, đã vậy còn dám đánh giá hắn công khai. Gan quả thật cũng không nhỏ! Những người xung quanh hắn trước giờ đều không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, đôi mắt vốn đã lạnh lùng, con ngươi màu hổ phách càng làm tăng vẻ lạnh lùng.

"Anh giúp tôi một chuyện được không" cô vẫn như cũ nhìn thẳng vào đôi mắt ấy, đôi mắt đó có thứ gì đó rất cuốn hút khiến cô không thể rời khỏi nó được.

"Nếu là chuyện của cha mẹ em thì yên tâm, tôi đã cho người mang đi an táng rồi"

"Ở đâu!" Khi nghe đến đây giọng nói của cô không kiềm chế được mà lạnh đi vài phần. Nực cười! Chỉ vì một chút tài sản đó mà không từ thủ đoạn. Giết cả gia đình người em trai ruột duy nhất cửa mình để bản thân được toàn quyền sở hữu. Mà cha cô trước giờ không hề ham hố cái thứ tài sản này, ông chỉ muốn sống thật hạnh phúc bên gia đình nhỏ của mình.... Nhưng lúc ông nội qua đời lại để lại tất cả cho cha cô, có lẽ ông đã biết bác cả là một người có tham vọng, lại không từ thủ đoạn nên mới để lại mọi thứ cho cha cô quản lí. Chắc chỉ có như vậy ông mới có thể thoải mái mà ra đi. Có tham vọng không phải điều gì xấu nhưng đến mức không từ thủ đoạn để có được thứ không thuộc về mình thì...

"Nghĩa trang S" giọng nói của Thiên Minh kéo Lý Như Kì ra khỏi mớ suy nghĩ.

"Cảm ơn! Khi nào khoẻ lại tôi sẽ đi ngay, sẽ không làm phiền anh lâu đâu"

"Ừ. Còn gì muốn hỏi nữa? "

"Hết rồi! "

"Không định hỏi tên tôi sao? " Thiên Minh nhìn cô với vẻ đầy hứng thú, còn có chút khó chịu. Hắn đã cứu cô, còn an táng cha mẹ cô ở nơi tốt nhất ... Vậy mà cô chẳng thèm quan tâm hắn là ai! Thiên Minh hắn là ai chứ! Hắn mà cũng có ngày gặp chuyện như thế này sao?

"Tại sao?"