Vợ Ơi! Hãy Bên Anh...

Chương 4: Vợ!




Thiên Minh ơi là Thiên Minh! Mày cũng có ngày này...

Why? Why? Why? Tại sao cái gì mà tại sao? Cứu cô xong giờ cô còn dám nói "Tại sao? " Xì, cái đồ vô lương tâm. Không thèm biết tên mình là gì luôn, tôi đẹp trai ngời ngờ thế này tưởng muốn biết tên tôi dễ lắm hả.....

Con nhóc này! Hừm.....

"Đói chưa! " Thiên Minh nói xong vuốt vuốt tóc suy nghĩ:' có nên tỏ ra lạnh lùng để cô ta ngoan ngoãn một chút không nhể? Chẹp, con nhóc cứng đầu này'

"Đói!"

Hừm.... Đói! Hết rồi à. Mỗi thế thôi à, đói cứ ngồi đấy nói "đói" là no à.

"Để tôi đi làm gì đó cho em ăn!" Thiên Minh đi xuống giường, rồi từ từ đi ra cửa. Đợi mãi không thấy Lý Như Kì nói một câu cảm ơn, liền quay lại tiến về phía cô. Bàn tay thô to ôm gọn cái cằm nhỏ của cô nhấc lên.

"Một câu 'cảm ơn' cũng không nói!"

"Cảm ơn" giọng nói khàn khàn yếu đuối, nhưng khuôn mặt vẫn như cũ không chịu khuất phục hắn.

"...."

Chết mất!

"Triết Minh! Lấy tài liệu, hồ sơ lí lịch của tôi mang đến đây. Phải đầy đủ, một từ cũng không được phép thiếu!"

Cô nhóc này giỏi lắm, dám không coi hắn ra gì. Nhưng...... Như vậy cũng tốt, phải như vậy thì sau này có người chia sẻ bớt gánh nặng cho hắn rồi. Vậy cũng tốt!

Hazz, vợ à..... Vợ! Nghe cũng được đấy. Vợ! Vợ! Vợ! Vợ ơi vợ à... 🎶 🎶 ___"Minh Tuấn, cậu nói xem bị ốm thì ăn cái gì mí tốt" Thiên Minh vừa rửa rau vừa nghe điện thoại.

"Cậu ốm đấy à! "

"Cô nhóc kia tỉnh rồi"

Minh Tuấn còn đang buồn ngủ, nghe xong còn ngớ ngẩn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.

"Tỉnh rồi thì sao? "

"Trả lời câu hỏi của tôi!" Thiên Minh nghiến răng nghiến lợi nói, khiến Minh Tuấn ở đầu dây bên kia nghe xong nổi hết cả da gà da trâu lên.

"À.... Ăn ấy.... Ăn cháo là tốt ..." còn chưa nói hết câu đã bị Thiên Minh đột ngột ngắn điện thoại.

"Có cần phải tỏ thái độ như vậy không trời, rõ ràng là hắn gọi điện tới. Sao có cảm giác như mình là người gọi điện làm phiền hắn không bằng, xì!! "___Một bát cháo thịt, một cốc sữa nóng thu hút sự chú í của Lý Như Kì. Không hiểu sao khi nhìn thấy thử này lại khiến cô không kìm chế được mà bật khóc thế này... Cô đã tự hứa với bản thân sẽ phải thật mạnh mẽ, cô sẽ trả thù cho cha mẹ. Vậy mà chưa gì đã thất bại rồi! Cô nhớ mẹ, thật sự rất nhớ.

Những lúc cô ốm, mẹ cũng nấu cháo cho cô!

Cha mẹ ở bên đó sống có tốt không, hai người có nhớ cô như cô đang nhớ họ không. Cha mẹ! Vì hai người, cô nhất định phải mạnh mẽ sống thay họ, và trả thù cho họ.

Bác cả. Xì, người mà cô tôn trọng, yêu quý nhất. Nực cười..... Ông ta không đáng!

Thiên Minh thấy cô ngơ ngác nhìn khay thức ăn, đáy mắt cô dâng lên sự cô đơn, tuyệt vọng. Nếu đã muốn khóc thì sao phải cố nhịn, trông cô như vậy thật khiến hắn bực mình. Tại sao phải cố gắng tỏ ra mạnh mẽ làm gì? Cô dù sao cũng chỉ là một người phụ nữ chân yếu tay mềm, một người phụ nữ cần sự che chở, bao bọc của ai đó.... Ai đó? Chẳng cần phải ai đó. Hắn sẽ che chở cho cô, hắn sẽ khiến cô phải vứt bỏ bộ mặt đó xuống và đối diện với hắn bằng con người thật sự của cô.

Thiên Minh để mặc cô ngồi thất nhần một chỗ, hắn chỉ lặng lẽ ngồi bên cạnh, ngắm nhìn cô. Cô thật giống hắn ngày xưa, năm hắn 17 tuổi hắn cũng như cô bây giờ.... Lúc nào cũng cố gắng tỏ ra mạnh mẽ, lạnh lùng. Hắn thật sự không muốn vậy, nhưng vì phía sau hắn còn cả một tập đoàn, còn em gái hắn. Cả những kẻ đã giết chết cha mẹ hắn! 17 tuổi, những bạn bè cùng trang lứa với hắn còn đang chơi đùa, quấy quýt làm nũng bên cạnh cha mẹ. Thì hắn đang cực kì áp lực đấu tranh để bảo vệ sự tâm huyết của cha mẹ để lại, hắn còn phải bảo về cô em gái bé nhỏ của mình.

Bị bao bọc bởi sự lạnh lùng tàn nhẫn, nhưng đâu ai hiểu được một điều. Hắn cũng là con người, cũng rất cần một người bên cạnh yêu thương, chia sẻ. Hắn cũng muốn được làm nũng, cũng muốn nhận được sự chăm sóc.

Hắn tỏ ra lạnh lùng cũng chỉ là đang tự bọc mình lại, không muốn bản thân phải chịu bất kì tổn thương nào. Hắn sợ nếu hắn mở lòng, rồi lại sẽ mất đi người hắn yêu thương nhất.

Lúc Thiên Minh còn đang bận ngắm nhìn Lý Như Kì thì tiếng điện thoại vang lên phá tan bầu không khí. Lý Như Kì thở dài một hơi rồi quy qua nhìn Thiên Minh, người đàn ông này thật kì lạ. Đừng tưởng cô không biết hắn nhìn cô nãy giờ!

"Cậu thay tôi giải quyết!" ngắt điện thoại xong hắn quay qua nhìn cô.

"Tôi nhắm trúng em rồi! "

Hửm????