Tình trạng sức khoẻ của Lạc Kỳ dần dần ổn định trở lại. Cô biết Vi Vũ vì mình mà bỏ ăn bỏ uống, nên dù có không muốn ăn cũng phải ăn một chút, để anh cũng như thế.
Đàn em của tên Giang mặc dù lúc đó không dám làm liều, nhưng khi trở về căn cứ vẫn không quên được mối thù đó. Có điều sau khi Vu Vi Khởi biết chuyện Lạc Kỳ bị sảy thai là do hắn ta làm, tất cả người trong căn cứ của hắn đều đã bị trừ khử. Ở nhà không thể đến thăm, anh ta vẫn luôn cho người thăm dò tình hình của cô ở trong bệnh viện. Cả Vi Vũ và anh ta đều biết, dù hai người có thù hận nhau đến đâu thì cô cũng là người vô tội.
Vương Dịch Đình thường xuyên đến kiểm tra sức khỏe cho Lạc Kỳ, thấy cô đã khởi sắc hơn thì trong lòng rất vui.
"Đã tốt hơn rồi! Trời gần vào đông cô phải giữ ấm cơ thể thật tốt, bồi bổ sức khỏe."
Cô gật đầu, cười nhẹ đáp.
"Cảm ơn anh!"
Anh ấy nghiêng đầu chẩn mạch, lúc này cô mới nhìn thấy vết bầm nhỏ ở khoé môi. Hôm qua bị Vi Vũ đấm một cái, Vương Dịch Đình dù không đánh trả hay nói câu nào nhưng vẫn không thể quên được. Anh ấy biết Lạc Kỳ yêu anh rất nhiều, nhưng nhìn cô chịu đau đớn như vậy khiến anh ấy không ngừng thổn thức.
"Mặt của anh bị sao vậy?"
Vương Dịch Đình giật mình nhìn cô một cái, sau đó cười khổ một tiếng, tìm đại một lí do.
"À! Không bất cẩn bị ngã thôi!"
Anh ấy nói rồi như chợt nhớ ra gì đó, lấy trong túi áo ra một cây kẹp hình hoa tuyết rất xinh xắn đưa cho cô. Cô ngẩn ra nhìn, chiếc kẹp được làm rất tinh xảo và nhỏ gọn, còn sáng lấp lánh như một chùm sao.
"Cái này..."
Vương Dịch Đình cong môi cười nhẹ đáp.
"Tặng cô! Hi vọng cô sẽ cảm thấy vui vẻ hơn một chút, xem những chuyện vừa xảy ra như một bông tuyết, gặp nắng sẽ tan."
Lạc Kỳ cong môi cười, vui vẻ nhận lấy món quà tinh thần từ tay của anh ấy. Lúc Vương Dịch Đình kiểm tra xong rồi rời khỏi phòng, cũng là lúc mà Vi Vũ đi cùng Hạ Duy đi đến. Anh và anh ấy chạm mặt nhau ngay trước cửa phòng bệnh. Lúc đó anh cứ nghĩ là do mình nhất thời lo cho an nguy của Lạc Kỳ, lại thêm mấy câu nói đả kích của Vương Dịch Đình mới hành xử như vậy. Nhưng khi nhìn lại mới thấy, không chỉ là trong khoảnh khắc đó mà còn có cả những gì anh nhìn thấy được.
Thứ tình cảm lẽ ra không nên tồn tại, sự ưu ái đặc biệt của Vương Dịch Đình dành cho Lạc Kỳ đã thể hiện quá mức rõ ràng.
Anh ấy nhìn anh, còn cho rằng chuyện ngày hôm đó sẽ được hoá giải nhưng lại không đơn giản như thế. Vi Vũ đi lướt qua người Vương Dịch Đình, một cái chào hỏi hoặc thậm chí nở một nụ cười anh cũng không thể hiện ra.
Đẩy cửa bước vào trong, Lạc Kỳ lúc này đang loay hoay với cái kẹp tóc trên đầu mình.
"Làm gì vậy?"
Anh thấy cô đang cười, tâm trạng cũng đột nhiên vui lây mà đi đến gần hơn. Lạc Kỳ không biết rằng giữa anh và Vương Dịch Đình bắt đầu xảy ra rạn nứt, lại còn là chuyện liên quan đến mình nên rất vô tư. Cô cầm chiếc kẹp hình hoa tuyết đưa lên trước mặt anh nói.
"Kẹp tóc hình hoa tuyết. Là bác sĩ Vương bạn của anh đã tặng cho em đấy!"
Vi Vũ nhìn chiếc kẹp trong tay cô, nụ cười trên môi khựng lại rồi vụt tắt. Hoá ra Vương Dịch Đình vẫn không thể nào quên được mối tình đơn phương sâu nặng này, quên được người con gái ấy. Hoá ra dù biết rằng mình có thể trở thành người thứ ba nhưng anh ấy vẫn cố chấp như vậy.
Anh đột nhiên trở nên lạnh nhạt, sắc mặt khó coi trầm giọng nói.
"Trả lại đi!"
Lạc Kỳ ngơ ngác nhìn anh, còn Hạ Duy thì cảm thấy thái độ này của anh cũng đã quá mức phũ phàng. Dù biết rằng anh làm vậy là vì yêu, là vì ghen, vì không muốn người đàn ông khác tỏ ra thân thiết với bạn gái của mình. Nhưng hiện tại bây giờ cô đang không được khỏe, chỉ cần ảnh hưởng một chút sẽ liền trở nên tồi tệ.
"Trả gì cơ?"
Vi Vũ đưa tay ra cầm lấy chiếc kẹp tóc của Vương Dịch Đình đã tặng cô, tùy ý đặt ở trên bàn rồi nói.
"Trả lại cho cậu ta."
"Nhưng... Tại sao vậy? Đây là quà của anh ấy tặng cho em mà?"
"Anh bảo trả lại thì cứ trả. Hay là em muốn giữ? Quà của cậu ta tặng em quý lắm sao?"
Lạc Kỳ ngây ra, cũng không hiểu tại sao Vi Vũ lại có phản ứng khiến cô khó hiểu như vậy. Từ trước đến bây giờ quan hệ giữa anh và Vương Dịch Đình đều rất tốt, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện bất hòa hay cãi nhau. Có điều bây giờ, người đứng giữa cả hai lại là cô, là một sự lựa chọn khiến hai người phải quyết định và đánh đổi.
Vi Vũ nhìn cô, nhận ra mình đã có phần thái quá rồi nên mới quay người đi chỗ khác, ho một tiếng.
"Em muốn giữ thì giữ đi! Anh không có ý kiến."
Anh đứng dậy, nghiêng đầu sang nói với Hạ Duy.
"Lát nữa sau khi làm xong thủ tục xuất viện, cậu đưa cô ấy về nhà giúp tôi. Tôi đến công ty giải quyết công việc."
Anh đi ra ngoài đóng cửa lại, cứ như vậy không nói thêm câu gì. Lạc Kỳ nhìn sang Hạ Duy, từ đầu đến cuối vẫn không nhìn ra được tâm trạng phức tạp của anh. Anh ta sợ cô sẽ suy nghĩ nhiều, nên chỉ giải thích được rằng anh vì lo cho cô, hoặc có thể là do ghen tuông nên mới có phản ứng như vậy.
Ghen tuông?
Nếu thật sự như lời của Hạ Duy nói, vậy thì cô cũng nhận ra được Vương Dịch Đình kia rất để mắt đến cô. Và hầu như mỗi khi anh ấy tiếp cận, ở gần cô, thì lát sau Vi Vũ lại xuất hiện.
...