"Vi Vũ vẫn chưa về sao?"
Lạc Kỳ thu dọn quần áo ở bệnh viện xong, lúc về nhà đã quá giờ trưa. Trong nhà không có ai, ngoài cô và Hạ Duy vừa mới từ cửa bước vào. Anh ta nhìn xung quanh một lượt, cũng khó mà lí giải được giờ giấc làm việc của Vi Vũ. Thường thì anh làm việc lúc 7 giờ, đến trưa khoảng 11h30 sẽ lái xe về nhà để ăn trưa. Nhưng hiện tại bây giờ đã là 1 giờ chiều, Vi Vũ vẫn chưa thấy đâu, cũng không một cuộc gọi điện thoại thông báo.
Hạ Duy có vẻ khó xử, anh ta ngầm hiểu rằng anh vẫn còn để tâm đến chuyện Vương Dịch Đình, lại thêm gần đây xảy ra quá nhiều việc khiến anh áp lực. Anh ta im lặng một lúc, mới tìm một cái cớ nói qua loa.
"Chắc là có việc chưa giải quyết xong."
Lạc Kỳ đặt cái túi đeo nhỏ màu trắng xuống ghế sô pha, nhìn lướt qua tấm ảnh của anh và cô trên bàn, thở dài nói.
"Tôi không phải trẻ con dễ nghe lời anh dụ dỗ đâu! Anh ấy rõ ràng là đang muốn tránh mặt tôi, không phải sao?"
Hạ Duy cứng họng, quả thực không có "năng khiếu" diễn xuất hay nói dối gì. Lạc Kỳ sau khi cất lại quần áo vào tủ, đã bảo anh ta đưa mình đến công ty tìm Vi Vũ. Trụ sở công ty của anh ở Nam Kinh không lớn như Vô Tích, nhưng cũng có thể xem là có sức ảnh hưởng và cạnh tranh thị trường. Mọi người ở đây không ai là không biết, cô là bạn gái được anh xem như báo vật, và sắp tới đây sẽ trở thành bà Vu.
Lạc Kỳ xuống xe bước vào trong đại sảnh, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cô. Vừa xuất viện chưa được khởi sắc, nên cô hoàn toàn để mặc mộc, mặc chiếc váy đen ôm body dài đến đầu gối, hở lưng, tóc búi thấp hơi rối. Chỉ đơn giản như vậy thôi, nhưng bóng lưng toát ra khí chất ngời ngời ấy vẫn khiến người ta đắm chìm.
"Cô Lý kìa! Là cô Lý ngôi sao hạng A nổi tiếng đấy!"
"Đẹp quá vậy! Là bạn gái Vu tổng phải không?"
"Đúng đúng! Trông hai người họ cứ như tiên đồng ngọc nữ ấy!"
Lạc Kỳ đi thẳng vào trong thang máy lên lầu, đến phòng của Giám đốc. Cô vừa bước đến đã gặp một nam nhân viên ở ngay cửa giữ lại, hình như là nhân viên mới.
"Cô à! Vu tổng đang làm việc! Không được làm phiền đâu ạ!"
Cô nhíu mày nhìn anh ta, hắn giọng.
"Tôi là bạn gái của anh ấy! Tôi cần gặp anh ấy một lát!"
"Nhưng mà... Vu tổng đã dặn tôi không được cho ai vào trong hết. Tôi không thể nghe cô được, tôi sẽ bị phạt."
Cậu nhân viên đó vừa nói xong thì bộ đàm trong túi quần reo lên. Cậu ta giật mình một cái, lúng túng lấy nó ra nghe. Bên trong là giọng nói của Vi Vũ, anh nói rất nhanh và ngắn gọn, xong liền tắt ngay.
"Để cô ấy vào!"
Lạc Kỳ nhìn cậu ta một cái rồi kiêu hãnh bước vào. Tiếng giày cao gót gõ "cộc, cộc" trên sàn nhà, vô tình rơi vào tai Vi Vũ. Anh vẫn rất tập trung chuyên môn của mình, âm thanh bàn phím liên tục và giày cao gót hoà vào nhau, như một bản hoà tấu.
"Lần sau mang giày đế thấp chút!"
Cô đến ghế sô pha, vừa định ngồi xuống đã bị câu nói này của anh làm cho đứng dậy. Đi đến chỗ của anh, cô còn cố tình đi mạnh hơn một chút, để tiếng giày cao gót gõ lên sàn nhà lớn hơn một chút. Vi Vũ ngước lên nhìn, hai người vô tình chạm ánh mắt nhau. Anh cất giọng, vẫn là chất giọng trầm đặc trưng đó.
"Anh đang làm việc. Em không có việc gì nói mà chỉ muốn phá anh thì anh không có thời gian đâu."
Lạc Kỳ chống hai tay lên bàn, khom người đến gần nhìn anh, nhướn mày hỏi.
"Phá anh? Anh rõ ràng là làm lơ em, không muốn quan tâm đến em. Bây giờ còn nói em phá anh? Anh tự nhìn lại mình xem có chút lương tâm nào không vậy?"
Cô nói rồi đưa mắt nhìn sang bên cạnh, mới phát hiện ra anh đang vừa làm vừa uống rượu. Từ trước đến giờ, nguyên tắc làm việc của anh cô hiểu rất rõ, sẽ không dùng đến nó khi đang tập trung làm việc. Bây giờ anh đã tự phá quy tắc, lại còn uống nhiều như vậy. Lạc Kỳ cụp mắt, trong lòng trở nên phức tạp hơn hẳn. Cô biết, không chỉ riêng cô cảm thấy đau lòng vì mất con, mất đi kết tinh tình yêu của hai người. Mà đối với Vi Vũ, một người đàn ông dù đau đến mấy cũng không được quá bi lụy mới là đau đớn tận cùng.
Lạc Kỳ bước qua vài bước, vừa hỏi vừa cầm lấy chai rượu đang đặt trên bàn.
"Anh vừa uống rượu vừa làm việc?"
Vi Vũ nhìn cô, ánh mắt này có chút hờn dỗi, cũng có chút gì đó khó nói. Anh đưa tay ra bắt lấy chai rượu trong tay cô đặt lại vị trí cũ.
"Không phải việc của em."
"Thế nào thì không phải việc của em?"
Lạc Kỳ nghiêng đầu muốn nhìn anh, nhưng anh chỉ nhìn màn hình máy tính, dù là vậy thì cô vẫn tiếp tục nói.
"Có chuyện gì cũng phải nói với nhau, chia sẻ cùng nhau. Câu này là ai đã nói với em như thế? Trong khi việc gì em cũng tìm đến anh, còn anh cứ giữ khư khư trong lòng mình. Suốt 5 năm qua anh vẫn sống như vậy, dù có vui hay buồn em cũng không thể nhìn ra được."
"Rốt cuộc thì... Anh có xem em là người quan trọng với anh không?"
Lạc Kỳ nhìn thật kĩ, cuối cùng cũng nhìn ra được ánh mắt chứa đầy nỗi khổ tâm và khó nói của Vi Vũ. Cô biết anh áp lực, biết anh cũng đau nhưng thà rằng anh nói ra còn hơn một mình chịu đựng. Cô sợ cảm giác mình bị biến thành người vô tâm. Sợ rằng trong khi mình có thể dễ dàng nói, dễ dàng khóc và cười thì người mình yêu lại im lặng cho qua tất cả.
Cô thở dài, nhìn Vi Vũ đang ngồi tựa lưng vào ghế đệm vuốt mặt mình mà nói.
"Suốt năm năm qua anh đã vì em mà làm quá nhiều chuyện rồi, cũng nên biết sống cho mình một chút. Em không muốn anh vì em mà chịu đựng mọi thứ như vậy. Nhìn anh như thế, em không dễ chịu chút nào đâu!"