Vợ Nuôi 3: Má Chạm Môi Kề

Chương 73: Anh Chỉ Cần Có Em




Vương Dịch Đình lau đi vết máu ở khoé miệng, chỉ nhìn Vi Vũ im lặng không nói gì rồi bỏ đi. Tâm trạng của anh sau khi nhìn thấy Lạc Kỳ như vậy, quả thực bị ảnh hưởng không ít. Hạ Duy mua cơm đến, anh cũng không động đũa mà chỉ đứng ở bên cửa sổ nhìn vào trong phòng.

Hai ngày rồi.

Lạc Kỳ cứ nằm suốt như vậy không chịu nói chuyện với ai, cũng không muốn ăn uống gì. Từ sau khi sự việc cô bị bắt cóc xảy ra, giới truyền thông bắt đầu lục đục và muốn lấy thông tin. Có điều bọn họ vừa rủ nhau đến bệnh viện, đã bị sắc mặt lạnh như băng của Vi Vũ doạ chết khiếp. Tin tức tên Giang bị bắn chết cũng đã truyền tới tai Vu Vi Khởi. Anh ta kinh ngạc, không những vậy còn nghe được tin hắn ta bắt Lạc Kỳ muốn trả thù còn làm cô sảy thai nằm trong bệnh viện. Chính‎ chủ,‎ гủ‎ bạn‎ đọc‎ ch𝑢ng‎ ~‎ TгU𝓶Tг‎ 𝑢𝘆ện.𝒱n‎ ~

Anh ta nổi trận lôi đình, đem tên đàn em lần trước nhiều chuyện ra đánh cho một trận, còn cho người cắt lưỡi hắn.

Hạ Duy bận rộn với việc dẹp tan các lời đồn từ giới truyền thông, còn phải sắp xếp công việc ở công ty. Lạc Kỳ bỏ ăn bao nhiêu ngày, Vi Vũ cũng ăn không trôi bấy nhiêu ngày. Anh sợ nếu cứ để tình hình này kéo dài, cô nhất định sẽ kiệt sức. Bệnh tình chưa khỏi, lại vừa mới sảy thai làm sức khoẻ của Lạc Kỳ rất yếu, liên tục lên cơn sốt.

Vi Vũ tiều tụy ngồi bên giường, râu mọc ra chi chít trên cằm cùng với mái tóc đã dài hơn một chút. Anh nhìn Lạc Kỳ vừa được tiêm thuốc mê ngủ say, trong lòng nặng trĩu. Lúc này thấy cô như vậy, dù anh có muốn tìm Vu Vi Khởi băm anh ta ra thành trăm mảnh thì cũng không còn tâm trạng.

Đến chiều.



Vi Vũ ra ngoài mua ít sữa, vì anh nghĩ rằng có thể ép Lạc Kỳ uống một ít lấp dạ dày. Anh đi rất nhanh, vì sợ cô lại suy nghĩ lung tung rồi làm chuyện gì đó không nên. Lúc trở về lại phòng bệnh, anh vừa mở cửa ra đã chứng kiến cảnh Lạc Kỳ muốn tự tử. Cô treo chiếc chăn dài lên trên cán quạt ở giữa trần nhà rồi đặt cổ mình lên đó, thả lỏng hai chân. Sự tuyệt vọng và đau khổ khiến cô quên mất rằng mình vẫn còn một người rất yêu ở bên cạnh.

"Kỳ Kỳ?"

Túi sữa trên tay rơi xuống đất. Trái tim anh run lên dữ dội, lao như cắt lên giường rồi kéo cô ra khỏi Quỷ Môn Quan. Anh lay người cô, muốn cho cô tỉnh táo ra.

"Em làm gì vậy? Tại sao vậy? Tại sao lại làm vậy hả?"

Anh quát cô. Anh lớn tiếng với cô. Nhưng tim anh còn đau hơn cả cô lúc này. Lạc Kỳ không trả lời, chỉ lặng lẽ khóc. Vi Vũ nắm chặt lấy hai vai của cô, ép cô phải nhìn mình.

"Trả lời anh? Tại sao em lại ích kỉ như vậy hả Kỳ? Em nghĩ chỉ mình em biết đau thôi sao? Còn anh thì thế nào? Có phải em nghĩ mình chết rồi là chấm dứt không?"

Lạc Kỳ nhìn anh nước mắt giàn giụa.

"Vi Vũ! Là lỗi do em phải không? Là em đã để mất con của chúng ta! Em xin lỗi! Xin lỗi anh! Em đáng chết!"

Vi Vũ ngẩn người. Những câu mà cô vừa nói ra như dao khoét vào tim anh vậy, chúng khiến tim anh tan nát, vỡ vụn, thậm chí là bị dày vò đến mức biến dạng. Anh nhìn cô, hai mắt đỏ ngầu như có lửa, sau đó bị nước mắt giăng đầy.

"Không. Không phải do em. Là do anh đã kéo em vào những ân oán của anh. Là do anh không tốt. Là anh sai. Anh làm mất con của chúng ta. Người nên chết là anh! Là anh!"

Anh đột nhiên buông tay cô ra rồi đứng dậy trên giường.



"Em muốn chết phải không?"

Lạc Kỳ hoảng hốt nhìn ánh mắt của anh.

"Không cần. Người nên chết là anh. Là anh mới phải."

Vi Vũ nói rồi cầm lấy sợi dây đang đu đưa giữa không trung kia quấn quanh cổ mình rồi bất ngờ siết chặt, gân tay anh nổi lên. Lạc Kỳ kinh hãi đứng dậy gào lên.

"Không. Đừng mà Vi Vũ!"

"Vi Vũ! Xin anh đừng mà!"

Lạc Kỳ kéo chặt lấy người Vi Vũ, ôm lấy anh từ sau lưng. Hai tay cô ra sức bấu lấy cánh tay ngăn cho anh ngừng làm chuyện dại dột đó. Hai người giằng co, cuối cùng bị sự mềm yếu của trái tim làm cho sức cùng lực kiệt. Anh buông tay, hai hàng nước mắt chậm rãi rơi xuống gương mặt anh tuấn, động lại ở xương hàm một lúc rồi thấm trên cổ áo.

Vi Vũ gục đầu, giọng anh khàn đi.

"Em vì mất đi đứa con chưa thành hình mà muốn bỏ lại anh. Tại sao... Em lại làm như vậy được?"

Lạc Kỳ vùi đầu vào lưng anh khóc nức nỏ, hai tay vẫn ôm anh cứng ngắt. Vi Vũ vuốt mặt mình, nhẹ giọng hỏi.

"Lẽ nào năm năm qua đối với em mà nói, chỉ là giấc mộng thôi sao? Lẽ nào tình cảm mà anh dành cho em, trái tim của anh, tâm tư của anh, cuộc đời của anh dành cho em lại chẳng có chút ý nghĩa nào hay sao? Em... Làm anh đau quá!"

Cô nghẹn ngào.

"Em xin lỗi! Vi Vũ! Em xin lỗi!"

Đến cuối cùng, có lẽ người dễ đau lòng nhất vẫn là Vi Vũ. Ngày trước sợ rằng cô sẽ không chịu mở lòng mình, sợ tình cảm đơn phương tan thành bọt biển. Ngày trước sợ rằng cô là đoá hoa kiều diễm quá đỗi xinh đẹp mà bị người ta hái mất. Bây giờ anh lại sợ, sợ cô chỉ vì không chịu nổi đả kích này mà tự dày vò bản thân. Như vậy anh sẽ đau lòng biết bao?

Sau cùng Lạc Kỳ mới thấy, hoá ra dù trong bất kì hoàn cảnh nào cô vẫn còn có người yêu mình nhất bên cạnh.

"Mau ngồi xuống! Anh lấy chăn cho em đắp!"

Vi Vũ dìu cô ngồi xuống giường kéo chăn lên quấn quanh người rồi ôm cô thật chặt.

"Sau này đường đời còn dài. Khi đó em sinh con cũng được, không sinh được cũng không sao cả. Anh chỉ cần có em là đủ rồi."