Vô Kiến, Vô Quy

Chương 5




Cửu công chúa giờ đây chỉ mặc một bộ y phục đơn giản, tóc cũng búi sơ bằng trâm ngọc. Đâu ai có thể nhận ra mỹ nhân hô mưa gọi gió muốn gì được nấy ở Thần Quốc kia giờ đây lại giản dị, xinh đẹp thế này.

Nàng chậm rãi bước tới đây, bàn tay nhỏ nắm lấy tay của một nam nhân anh tuấn.

"Uyển tiểu thư"

Chẩm Tịch cúi người hành lễ, vị chủ tử này của cô không lúc nào là nghiêm túc.

Thư Uyển là tên của Cửu Thiên khi xuất cung. Vì để cho dễ dàng hành động, nàng lấy thân phận là con gái của Dung đại nhân – Dung Thư Uyển để xuất cung.

"Đệ đó, xuất cung lúc nào không hay để mẫu hậu lo lắng"

Nàng tỏ ra là một người chị nghiêm túc, dạy bảo em trai mình nhưng trong giọng nói lại chứa nhiều sủng nịnh và cưng chiều.

Vốn dĩ dụ y đến hoàng thành là kế hoạch của nàng cùng Vương Minh, đợi đến lúc thời cơ thích hợp đẩy y vào tròng.

Ai ngờ lại xảy ra chút sơ sót

Cửu Thiên đến hoàng thành trước, chuẩn bị một bức thư gửi đến cho y cho rằng nàng đã bị bắt cóc, mong y tới nhanh nhanh cũng đừng kinh động đến mẫu hậu cùng phụ hoàng mà lén đến hoàng thành.

Lúc y đến không đọ nổi với đám thích khách, hai chị em cùng rơi vào tình thế nguy nan thì Vương Minh xuất hiện làm anh hùng cứu mỹ nam. Hai người nợ nhau ân cứu mạng, sau đó cùng đi chơi quanh hoàng thành mấy ngày rồi sinh tình. Nàng chỉ cần về nước cầu phụ hoàng ban hôn, hai người họ có hạnh phúc riêng, nàng thì đoạt ngôi hoàng đế của phụ hoàng. Từ đó sử sách sẽ ghi Cửu Thiên nàng chính là vị nữ đế đầu tiên, anh minh vô cùng.

Không ngờ bắt cóc lại xảy ra thật.

Đám người kia nghĩ nàng xinh đẹp thế này lại là nữ nhân yếu ớt dễ bắt nạt nên đã bắt cóc nàng mà vứt xó ở gần bờ sông.

Nàng nhanh chóng gửi bức thư về Thần quốc chờ cứu viện, Hạc An – đệ đệ tốt của nàng lại không thèm gỡ ra đọc. Đến lúc rảnh rỗi đọc được bức thư của vị tỷ tỷ này cũng đã ba ngày sau.

Nàng giằng co cùng đám người kia được hơn một ngày rưỡi liền phi ngựa chạy về Thần Quốc, dáng vẻ rách nát bất kham không dám nhìn.

Đến phủ đệ trong hoàng thành Thần quốc cũng đã nửa đêm của ngày hôm sau.

Nghỉ ngơi một đêm, sáng lại chuẩn bị tiến cung gặp đệ đệ tốt. Nhưng hình như ông trời muốn trêu ngươi Cửu Thiên, vừa đến cung của mẫu hậu đã nghe tin đệ đệ tốt của nàng đã rời khỏi hoàng cung từ bao giờ.

Gương mặt mỹ nhân hoảng hốt, cưỡi ngựa lần nữa quay về hoàng thành Hoàng quốc.

Nên giờ đây nàng mới có mặt ở đây. Nhìn thấy đệ đệ nàng đã tìm được người mà y muốn tìm từ mấy năm trước.

"Tỷ tỷ, mẫu hậu có nói gì không"

Lo sợ mẫu hậu ở Thần quốc lo lắng, y chỉ dám phong phanh hỏi thăm.

"Mẫu hậu lo lắng cho đệ, sai binh lính tìm kiếm khắp nơi"

Nói rồi nàng nhìn người đứng kế bên đệ đệ mình, mỉm cười dịu dàng nói.

"Thái tử điện hạ, xin chào"

Vương Minh cũng làm như không quen biết, thân thiện chào hỏi lại vị công chúa lật mặt nhanh hơn lật sách này.

"Cửu công chúa đường xa đến đây, hẳn là mệt rồi. Nam Ly điện hạ cũng nên đưa công chúa đến khách điếm nghỉ ngơi. Nếu đến Đông cung, sẽ ảnh hưởng đến thanh danh công chúa. Người cũng yên tâm, ta sẽ bảo hộ tốt đệ đệ của cô"

Thì ra người đi bên cạnh Thiên Cửu chính là hoàng tử nước Nam Ly, hai người trai tài gái sắc quả thật xứng đôi.

"Đành giao cho điện hạ thay ta bảo hộ rồi"

Tính cách nàng vốn vô tư vô lo, vì ở trong cung nên dần bị mài mòn. Đối với người trong cung chỉ băng lãnh ít nói, có thể nói là an phận không màng thị phi. Nhưng khi bước ra khỏi chiếc lồng son ấy, nàng mới thật sự là chính nàng.

"Ta về Thần Quốc trước, đệ cứ ở bên thái tử điện hạ tránh thị phi. Hiện giờ trong cung rất loạn, khó tránh phải đổ máu. Mẫu hậu vốn không muốn để đệ về, nên cứ lánh ở Hoàng quốc trước."

Thật ra hoàng hậu nương nương vốn không biết đây là kế của nàng, cho rằng thái tử chính là bị mưu sát bắt cóc vì thế khó tránh một hồi phong ba đầy máu tanh trong cung.

Ngôi vị hoàng đế thật sự không có gì tốt vậy mà ai cũng muốn tranh giành. Ngồi trên đó vốn rất cô đơn cùng lạnh lẽo, có thể bị ám sát lúc nào không hay.

Thế nhưng nàng vẫn muốn ngồi lên vị trí ấy với tư cách của một nữ nhân, lấy nữ quyền cai trị để nhân gian người đời không nhìn nữ nhân bằng ánh mắt thấp hèn.

Nàng lưu luyến nhìn đệ đệ, trước mắt không biết sinh tử thế nào chỉ mong Thần quốc sau khi mất có thể lưu lại dòng máu.

"Cửu nhi, mau đi thôi"

Nam ly hoàng tử dìu nàng lên xe ngựa, chính mình cưỡi ngựa đưa nàng đi.

"Hẹn ngày gặp lại hai vị"

"Người nhà cả thôi, sẽ có ngày gặp lại"

Nam ly hoàng tử từ biệt hai người, đi về phía cổng thành trong đêm. Từng tán cây xào xạc, gió nổi lên rồi. Sóng gió lại đến, tranh đoạt ngôi vị khó mà tránh được.

"Tình yêu của họ thật đẹp"

Cửu công chúa và hoàng tử Nam Ly vốn là thanh mai trúc mã, tuy không cùng nhau lớn lên nhưng lại thường xuyên gặp mặt. Ngăn cách nhau bởi một ngọn núi cùng sông lớn trải dài thế nhưng lại đến được với nhau, thân phận cao quý – môn đăng hộ đối.

Ánh trăng trên cao bỗng bị mây đen che khuất, lất phất rơi vài hạt mưa.

"Về thôi, đừng để bị cảm"

Vương Minh cởi áo khoác ngoài, khoác lên người y. Mùi hương thanh trúc thoang thoảng bên mũi khiến y cảm thấy dễ chịu.

Hắn đưa y về Đông cung, bên ngoài mưa rơi ngày càng nhiều. Hoa đăng trên sông chỉ là đèn giấy, mưa đến liền bị dập tắt. Lại thấy có hai chiếc đèn le lói trú dưới chân cầu, được cầu che khuất nên ánh nến lung linh còn cháy mãi.

Thiếu nữ hồng y đứng trên cầu, gương mặt thanh tú. Ánh mắt lại lạnh lẽo như sương, che một chiếc dù trắng nhìn hai người đang đi về phía hoàng cung, chỉ khẽ mỉm cười.

"Tiểu thư, người về rồi"

Thiếu nữ bước vào cổng Diệp phủ. Khép lại ô dù mỏng manh bước vào trong đình viện.

"Lão gia, tiểu thư đã về"

A Di vui vẻ đến thông báo với Diệp đại nhân.

"Nghĩa phụ"

Nàng là con nuôi của Diệp đại nhân, từ lúc sáu tuổi đã chuyển đến Diệp phủ sống.

"Hoàng đế giờ đã tuổi già sức yếu, cũng đến lúc thái tử kế vị. Nghe nói thái tử Thần quốc vừa đến Hoàng quốc. Đợi đến lúc hai nước liên hôn, cũng là lúc con trả thù cho mẫu thân con"

Diệp đại nhân vui vẻ nhìn đứa con gái xinh đẹp của mình, đã đến lúc chính nó đền đáp công ơn nuôi dưỡng bao năm nay.

"Vừa nãy nhi nữ có gặp thái tử Thần Quốc"

Nàng thủ thỉ bên tai nghĩa phụ

"Xem ra con đã xác định được kẻ thù của mình"

"Thời khắc này con đợi đã lâu"

Mưa dần lớn, trắng xóa như có màn nước bao phủ chẳng nhìn thấy con đường phía trước. Đôi hoa đăng dần tắt ánh đèn, gió chưa lặng sóng mới đã ập đến.