Vô Kiến, Vô Quy

Chương 4: Bốn : Tỏ tình




Người trước mắt sao mà quen thuộc, dường như đã gặp ở đâu đó.

"Tại hạ Mộc Vũ, chỉ vừa mới đến Hoàng Quốc dạo chơi"

Y sao có thể nói tên thật của mình ra, khắp ngũ châu đều biết thái tử của Thần Quốc là Thần Hạc An. Nói ra chẳng phải tự mua dây buộc mình dâng đến trước mặt thích khách sao?

Dù người trước mắt có thể tin tưởng là không phải thích khách.

"Mộc công tử có vẻ thích nghe chuyện nhỉ?"

Hắn nhàn nhã rót cho y cùng chính mình một ly trà, sóng sánh ánh nước cùng hương thơm ngát.

"Một cô nương nhiệt tình dẫn đường, ta cũng tò mò mà đến thôi"

Y nhấp một ngụm trà, có vị thật ngọt.

Còn người trước mắt chẳng để tâm đến vũ cơ trang phục lộng lẫy đang múa phía dưới mà chăm chú nhìn y.

Y tự cảm thấy hình như mình có một mị lực nào đó khiến hắn si mê, thế mà lại tự mình đỏ mặt.

"Trên mặt ta có dính gì sao?"

Hắn bỗng chốc cười, trong giọng cười ấy còn có chút cưng sủng

"Là do khi nhìn Mộc Vũ, cảm thấy có chút gì đó thật quen mắt. Đơn giản hơn là thấy đẹp thôi"

"Vương công tử quá lời rồi"

Y lảng mặt đi, nhìn về hướng khác chẳng để tâm đến Vương Minh.

Tuy biết ở khắp ngũ châu nam phong thịnh hành, nhà nào cũng có một nam tử làm chính thê. Nhưng y còn muốn có một đứa con mà nên cũng không muốn rơi vào đoạn tình cảm này. Nhưng đâu ai ngờ trong tương lai, y thế mà chịu ngồi lên kiệu gả cho người ta làm chính cung.

"Đêm nay hoa đăng thắp sáng cả đoạn sông, Mộc Vũ có muốn đi ngắm cùng ta không"

Y bỗng chốc ngẩn người, thế nhưng thân thể lại tự chủ đứng lên nắm tay người ta.

Khi bàn tay chợt nắm lại, ấm áp truyền vào lòng bàn tay. Y bỗng như giật điện mà bỏ tay ra sau đó ngại ngùng nhìn hắn.

"Thất lễ rồi"

Chỉ thấy ánh mắt người đó hơi hụt hẫng sau đó lại vui tươi trở lại.

Gì chứ, đường đường hai đại nam nhân ai lại nắm tay cùng đi giữa chốn đông người thế này.

"Không sao, đường đông thế này cứ để ta dẫn Mộc công tử đi vậy"

Hắn cùng y đi qua mọi đoạn đường, hoàng thành dường như bừng sáng bởi ánh đèn. Thật náo nhiệt!

Từ nhỏ y đã hiếm có cơ hội xuất cung. Lần hiếm hoi đó là trốn theo xe ngựa của hoàng tỷ đến Nam Ly.

Ở nơi đó, hoàng tỷ cùng vương gia bàn chuyện không có chỗ cho con nít. Y dạo chơi trong hoàng cung Nam Ly xém nữa chết đuối.

May mắn thay gặp được người đó.

Thiếu niên dương quang sáng lạng, cứu vớt y khỏi bóng tối.

Thật lạnh lẽo nhưng ở trong lòng thiếu niên đó lại cảm thấy ấm áp.

"Ngươi đừng sợ, ta cứu được ngươi rồi"

Y cố gắng mở đôi mắt, nước thấm ướt mi chỉ nhìn thấy cái bóng nhạt nhòa.

Đến khi nhìn rõ chỉ cảm thấy người ấy thật đẹp, cuối cùng y ngất lịm.

Lúc hoàng tỷ tới, y đã nằm trong thái y viện.

Đuôi mắt hoàng tỷ hồng như cánh đào, dường như đã khóc một chút.

Tỷ ấy ôm y, xin lỗi vì đã không ngó tới y.

Sau lưng hoàng tỷ chợt xuất hiện một thiếu niên, là hắn đã cứu cậu.

Người trong thái y viện quỳ xuống hành lễ, gọi cậu:

"Thái tử điện hạ"

Nhưng y thật ngu ngốc, tưởng rằng hắn là thái tử Nam Ly.

Đó là lần đầu y động lòng

Chẳng ngờ xa tận chân trời, gần ngay trước mắt. Ân nhân cứu mạng của cậu đang ở bên cạnh cậu.

"Mộc công tử, mời lên thuyền"

Hai người họ đến bên bờ sông, lên thuyền hoa.

Y từ nhỏ bị ngã xuống hồ đối diện cái chết, hơi sợ nước.

Vương Minh biết y sợ, liền thầm thì vào tai an ủi.

"Đừng sợ, ta bảo vệ người. không té đâu"

Câu nói đó vô tình trùng hợp câu mà người kia đã nói mười năm trước. Làm y sinh ra một chút nghi ngờ trong lòng.

Y thầm gật đầu. Vậy mà lại răm rắp nghe lời hắn.

Y ngồi lên thuyền cùng hoa đăng, kể một câu chuyện.

"khi còn nhỏ ta từng bị đuối nước. một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng, ta không gần sông nước."

Hắn chăm chú nghe y kể, lại nhớ về lần đầu tiên gặp mặt của hai người.

"Lúc đó có một thiếu niên cứu ta, người luôn khiến ta để trong lòng"

Nghe câu nói đó, lòng Vương Minh bỗng nhiên cảm thấy ấm áp. Thầm nghĩ có phải trong lòng y cũng có mình hay không?

Hắn xen ngang một câu

"Nếu người lúc đó cứu công tử là ta, người có yêu ta không"

Y ngẩn người, người cứu y vậy mà là hắn.

"Không biết công tử mười năm trước có từng đến Nam Ly"

Hắn thẳng thắn trả lời, cho y một đáp án cũng như xác định tâm của mình.

"Mười năm trước ta cùng phụ hoàng đến Nam Ly, bàn hôn ước cho hoàng muội. Người cứu ngươi trong hồ Lưu Ly, là ta"

"Thì ra là người. Đa tạ ơn cứu mạng của điện hạ, nếu người cần gì cứ gặp ta. Thần nguyện cho dù núi đao biển lửa cũng sẽ giúp ngài"

Y nghe thế, một giọt nước mắt chợt rơi xuống rồi biến mất như nó chưa từng xuất hiện.

Người y muốn tìm, cuối cùng đã gặp được.

"Ta vốn dĩ không muốn ngươi giúp gì, chỉ muốn ngươi lấy thân báo đáp. Gả vào Đông Cung. Làm thái tử phi của bổn điện hạ."

Những ý nghĩ trước kia của y bỗng bay sạch, giờ đây thế mà lại cam tâm tình nguyện gả cho người khác.

"Ta không cần vội, cho ngươi một tháng. Hạc An, tháng sau chính là thất tịch. Đêm đó ta muốn câu trả lời của ngươi."

Y chợt bất ngờ, hắn vậy mà biết tên của y.

"Ngươi biết tên của ta là Hạc An, tại sao lúc nãy còn hỏi quý danh."

Vương Minh thơ thẩn một chút rồi cười, xoa đầu y.

"Ta không muốn dọa ngươi chạy mất. Chẩm Tịch nói cần chậm rãi theo đuổi mới thành công."

Y bị hắn xoa đầu lòng hơi khó chịu nhưng sau đó lại vui vẻ. Rồi lại nghĩ đến cô nương tên Chẩm Tịch kia.

"Chẩm Tịch thật ra không phải cô gái bán hoa đăng mà là nô tì của ngài?"

Hắn bỗng giật mình, bị lộ rồi. Nhưng với sự lươn lẹo trời sinh của Vương Minh, hắn liền lảng đi chuyện khác.

"Vậy một tháng sau"

Y cười, vốn đã thấy hắn tiếp cận y với mục đích không bình thường. Hóa ra không bình thường thật.

Hắn nhìn y cười như thế bỗng bất giác cười theo, si mê mà nhìn gương mặt ấy.

"Ta không cần một tháng sau. Đây chính là tâm ý của ta"

Y ngồi sát bên hắn, hai gương mặt kề bên nhau.

Giữa đêm trăng, trên thuyền hoa lấp lánh ánh nến. Ánh mắt đôi uyên ương si mê nhìn nhau, môi kề môi.

Lần đầu gặp gỡ ở Nam Ly dường như là một sợi dây tơ hồng kết nối hai người.

Vừa gặp mặt đã yêu rồi.

Y tình nguyện lấy thân báo đáp.

"Đây chính là câu trả lời của ta, không biết thái tử điện hạ có nhận không"

Vương Minh sau khi cùng ái nhân hôn thì ngơ ngẩn, ôm y không buông.

"Cũng muộn rồi thả hoa đăng đi"

Bàn tay hai người cùng đan vào nhau, truyền cho nhau sự ấm áp. Cùng nhau thả hoa đăng hẹn ước.

"Còn đây là tâm ý của ta"

Hắn rút ra trong một hộp nhỏ, trong đó đựng một cây trâm vàng khắc hoa vân cùng đá bạch ngọc.

Tự tay cài lên mái tóc đen nhánh ấy.

Ở Thần quốc, đôi tình nhân tặng nhau trâm cài cũng giống như một lời cầu hôn. Hắn vậy mà lại biết phong tục này.

"Ta đồng ý"

Y đưa lại hắn một cây trâm. Y đã tự tay chọn lựa cũng tự tay làm, vốn muốn tặng cho hoàng tỷ nhưng nghĩ lại tỷ ấy là công chúa một nước, trang sức trâm cài không một trăm cũng cả ngàn.

Giờ đây nó lại trở thành vật định tình.

Rút ra khỏi ngọc quan, mái tóc đen buông xuống. Y lặng lẽ cài trâm cho hắn, trong mắt tràn ngập tình ý.

Hai người thả hoa đăng sau đó quay lại bờ.

Đôi bàn tay lúc trước tách ra giờ lại nắm không muốn buông tay.

"Chẩm Tịch tham kiến hai vị điện hạ"

Nàng ưu tú hành lễ, bên ngoài cử chỉ vô cùng trang nghiêm. Bên trong tâm hồn lại không ngừng gào thét.

Aaaa hôn rồi, nắm tay rồi. Cái thuyền bản cô nương cùng chủ nhân chèo sắp cập bến rồi.

"Trông cô thật quen mắt, hình như cô xuất thân Thần Quốc"

Chẩm Tịch biết lúc này thân phận nàng hẳn là bại lộ rồi.

"Chẩm Tịch là tâm phúc của Cửu công chúa"

Y nghe thế cũng chỉ gật đầu, không nhớ trong cung của hoàng tỷ có nô tì này.

"Tại sao lại không ở cùng Cửu Công Chúa"

Y thắc mắc. nếu đã là tâm phúc tại sao lại không ở cùng hoàng tỷ.

"Chẩm Tịch theo lệnh chủ nhân đến Hoàng Quốc làm việc thiện tạo phúc đức cho bản thân."

Nàng trả lời theo như lời Vương Minh đã dạy từ trước.

"Chẩm Tịch"

Giọng nữ nhân từ đằng xa truyền đến.