Vô Kiến, Vô Quy

Chương 6: Tranh ngôi đoạt vị




"Mẫu hậu, nhi thần về rồi"

Cửu công chúa bước vào Phượng Di cung, tỏ ra dáng vẻ tủi thân mất mát.

"Hạc An đâu rồi, vẫn không tìm thấy sao"

Diệp hoàng hậu sốt ruột lo cho thái tử, hiện nay hoàng đế Thần quốc đột nhiên lâm bệnh nặng. Biết bao các nước chư hầu ngoài kia còn đang nhăm nhe xâm chiếm Thần Quốc màu mỡ, giờ đây chính là một thời cơ tốt.

Mà Thần Hạc An chính là thái tử Thần Quốc, với bản lĩnh của nó khi lên ngôi chẳng phải là toàn vẹn non sông sao. Chính nàng cũng có thể từ Hoàng hậu làm hoàng thái hậu. Những người coi thường nàng trước kia, chẳng phải giờ đây phải ngẩng cao đầu mà ngước nhìn. Người từng loại bỏ con trai nàng, nói huyết thống thái tử thấp kém dị tộc giờ đây chính là hoàng đế - con gái nàng gả cho Nam Ly cũng chính là hoàng hậu của Nam Ly.

Nhưng ông trời thế mà lại không thành toàn cho nàng

Để thái tử mất tích

Cách còn lại để mang thân phận cao quý, khiến cho người khác phải ngước nhìn chính là để Cửu công chúa lên ngôi.

Trước kia, Thần quốc đã từng có tiền lệ nữ tử lên ngôi vua. Người hoàng tộc Thần quốc vốn không mang họ Thần mà là họ Cửu.

Thần quốc lúc mới lập quốc, chính là do một nữ tử cai trị. Nữ tử họ Cửu, tên Phượng Linh – nữ đế đầu tiên của Thần Quốc.

Cửu Phượng Linh thuộc phượng tộc, vốn huyết mạch đã thất truyền từ lâu – mẫu thân nàng cũng chính là tộc nhân cuối cùng. Huyết thống nàng cũng không thuần khiết là phượng tộc, là dòng lai giữa người và phượng tộc. Lòng nàng mang thiên hạ, trong một chuyến dạo chơi thấy vùng đất màu mỡ này đang dần cạn kiệt, chiến tranh liên miên nên đã cầm quân giúp dân xây dựng giang sơn mới. Sau đó nàng chiến thắng vẻ vang, dáng vẻ xinh đẹp cùng thông minh đã khiến bao người si mê. Nàng xưng đế, khiến bốn nước còn lại nhìn nàng bằng ánh mắt khác.

Sau đó Thần quốc ổn định, nàng cùng một nam tử kết lương duyên. Vốn thấy mình là nữ nhi e ngại không cầm chắc giang sơn liền muốn nhường ngôi cho hắn. Nhưng phu quân nàng lại là một người không cần quyền thế, trung thành làm một người phu quân bình thường của nàng mà không màng địa vị.

Nàng ngồi trên ngai vàng, hắn ở nơi sa trường vì nàng chinh chiến.

Nàng muốn cứu trợ lũ lụt Giang Châu, hắn vì nàng vượt qua bao gió nóng cùng bão cát đưa lương thực đến dân chúng.

Là một trung thần cũng là một phu quân bao người mơ ước, một hậu phương vững chắc của nàng.

Sau một thời gian, Phượng Linh cùng hắn có một tiểu công chúa cùng hoàng tử.

Tiểu công chúa sinh ra chính là hoàng thái nữ tương lai kế thừa đế vị.

Sau đó truyền thừa công chúa Thần Quốc đến tuổi mười tám sẽ trở thành nữ đế của Thần Quốc.

Đến đời hoàng đế cuối cùng của Thần Quốc là Cửu Phượng Uyên, vì bị phu quân của mình dụ dỗ cùng tính kế đã truyền ngôi cho hắn là Thần Kim Duệ. Phượng Uyên trở thành hoàng hậu Thần Quốc cuối cùng lại thân vẫn khi mới ba mươi tuổi.

Ẩn dấu phía sau không ai biết được, chỉ biết cái chết của Cửu hoàng hậu có liên quan đến hoàng đế lúc bấy giờ.

Từ đó Thần quốc đổi chủ, hoàng tộc Thần quốc mang họ Thần.

Hiện tại thái tử mất tích, Thiên Cửu cũng là đích nữ.

Đẩy nàng lên tại vị, vô cùng thích hợp.

"Chuyện cũng đã đến nước này, Thiên Cửu con tranh vị hoàng đế đi. Thần quốc trước kia chính là nữ đế cai trị, con lên ngôi chính là thuận theo tổ tiên mà lập lại trật tự của Thần Quốc."

Cửu công chúa ngạc nhiên nhìn mẫu hậu mình, vậy mà người lại chấp nhận đưa mình lên ngôi. Nhưng suy đi nghĩ lại nếu chính bà tự mình làm hoàng đế - danh không chính ngôn không thuận mà lên ngôi chắc chắn sẽ dấy lên phong ba. Thay vào đó tránh đi chút lời dị nghị từ các đại thần, đưa đích nữ lên ngôi giống như Phượng Linh hoàng đế xưa không những mượn ý thuận theo tổ tiên mà còn được lòng dân chúng.

"Nhưng người cũng biết nhi nữ tuy là đích nữ nhưng vẫn còn có tỷ muội phía sau, nếu muốn tranh e là hơi khó nhằn."

Thiên Cửu vốn đã tính toán con đường này trước khi tác hợp cùng thái tử Hoàng quốc, nhưng nghĩ lại Thần quốc còn có Vân An trưởng công chúa – Thần Diệp Oánh vẫn chưa gả đi.

"Con lo sợ điều gì, mẫu hậu đương nhiên biết. Vân An trưởng công chúa may mắn thay nửa tháng trước đã gả đến bộ tộc A Di Mãn nơi cao nguyên xa xôi, không có cơ hội về hoàng thành. Còn những công chúa khác người chết yểu do bệnh, người làm phu nhân kẻ khác. Giờ đây trong cung chỉ còn mình con."

Sau khi nghe mẫu hậu của mình nói, nàng ngạc nhiên nhìn về chủ nhân lục cung. Dáng vẻ xinh đẹp của Diệp Liên mài mòn theo thời gian nhưng vẫn giữ được nét tinh xảo thanh tú trên gương mặt. Chỉ nghe Tô Nguyệt là cung nữ thân cận – chủ quản Phượng Di cung, người theo nàng vào cung lúc còn thơ ngây kể lại những ngày tháng mới vào cung mà so với hiện tại đúng là khác một trời một vực. Ai cũng từng là những trang giấy, tùy vào từng mội trường sống mà vẽ nên những nét mực. Nếu cho Diệp Liên trở về lúc chưa nhập cung, nàng sẽ mãi là một cô nương hồn nhiên mà trải qua cuộc đời yên ổn. Nhưng trời xanh đã có số phận an bài, hồng nhan họa thủy – sắc đẹp cùng dung mạo vì quá tương đồng với vị công chúa bạc mệnh kia mà gả thay nàng vào hậu cung đầy sóng gió.

Một người hồn nhiên như thế, trải qua sóng gió khắc nghiệt nơi hậu cung lại trở nên ngoan độc, toàn thân dính máu tanh.

Không biết những công chúa kia yểu mệnh do bệnh tật là thật hay giả, nhưng ít nhiều cũng có bàn tay vươn ra trong bóng tối âm thầm từ hoàng hậu nương nương. Hoặc cũng là do tranh đấu giữa phi tần, đạp đổ người khác để đi lên vị trí mình muốn.

"Các hoàng tử khác thì sao? Mẫu hậu cũng đừng quên, năm Huyền nữ đế trị vì. Tuy đã lập trưởng công chúa làm hoàng thái nữ, phía sau còn có các hoàng tử. Lúc Huyền nữ đế nằm trên giường bệnh, hoàng thái nữ xém nữa cũng đi theo mẫu vương, tất cả đều do Dung hoàng tử ra tay"

Diệp Liên ngạc nhiên nhìn con gái mình. Không ngờ nó cũng biết đến đoạn lịch sử kia của Thần Quốc.

"Con cũng biết đoạn lịch sử nghìn năm cai trị của nữ đế"

Khóe miệng Cửu công chúa chợt cong, nụ cười như có như không trên gương mặt non nớt.

"Vốn không muốn lật lại chuyện đen tối trước kia của Thần Quốc, nhưng phụ hoàng vô tình nhắc đến Huyền nữ đế nên con chỉ đi tìm hiểu một chút. Vô tình tra ra một đoạn lịch sử huy hoàng của những nữ đế trước kia. Mẫu hậu, con không muốn trở thành một Cửu Huyền Chân"

Cửu Huyền Chân là hoàng đế đời thứ năm của Thần Quốc, trưởng nữ của Cửu Phượng Dung.

Là một hoàng đế anh minh của Thần Quốc lúc bấy giờ, Cửu Huyền Chân vô cùng được lòng quần thần cùng dân chúng. Bà tài đức cùng anh minh, là tấm gương cho đời sau học hỏi. Nhưng bà lại nhu nhược trong tình yêu, phải lòng một nam nhân thâm độc cuối cùng chính tay đâm người mình yêu vì bảo vệ non sông. Thấy con mình tranh giành ngôi vị lúc nằm trên giường bệnh mà tuyệt vọng, dạy bảo hoàng nữ đừng giống như bà. Sau cùng mất lúc hai mươi hai lúc thanh xuân còn tươi đẹp.

Như bà kì vọng, Cửu Như Nguyệt khác với dáng vẻ si tình của bà mà trở nên lạnh lùng cứng rắn.

Mỏng manh tựa sương, lạnh lẽo tựa tuyết.

Thiên Cửu không muốn giống như Cửu Huyền Chân, vì yêu đến tuyệt vọng.

Cô muốn giống như Cửu Như Nguyệt mà cao ngạo, lạnh lẽo tựa băng tuyết. hay Cửu Phượng Linh ôn nhu, kiên cường như cành mai trong tuyết lạnh.

"haizz, trong số các hoàng tử, người nổi trội nhất đã chết khi con bốn tuổi. người thì còn nhỏ đã yểu mệnh, chỉ còn lại đệ đệ con cùng hai vị hoàng tử khác. Nhưng hai vị hoàng tử cũng vô dụng, thân phận mẫu thân thấp kém cùng tài trí không được phụ hoàng con xem trọng. Không cần lo lắng đâu"

Hoàng hậu nhìn về đứa con nàng nuôi lớn, từ nhỏ không để tâm đến giờ đây mới biết con bé thật có tâm cơ.

"Nói nhiều với con như vậy, con lớn rồi cũng nên hiểu tấm lòng mẫu hậu"

Nàng nhấp một ngụm trà nhìn về phía cô, trầm giọng nhắc nhở.