Tám giờ hai mươi tối.
Nhà giam hoàn thành hơn phân nửa, gậy gỗ đào và nắp, bệ đã ghép lại với nhau, bước tiếp theo là lắp cửa lao.
Một người lên lầu đi mời Ngô Khang xuống dưới hướng dẫn lắp ráp cửa lao, những người còn lại được nghỉ ngơi một lát.
Bọn họ cũng mặc kệ vụn gỗ rơi đầy đất, kéo nhau mệt mỏi ngồi bệt dưới đất, ai cũng thở phì phò đong đưa cổ tay cánh tay.
Nhiễm Nguyên Phi hỏi Tạ Ký đã mấy giờ, đồng thời cổ vũ nói với mọi người: “Bây giờ là tám giờ hai mươi, chúng ta cố thêm một chút, lồng giam sắp sửa hoàn thành rồi, nếu tốc độ nhanh hơn, nói không chừng còn có thể kịp về chủ thành ăn khuya!”
Tạ Ký và Giang Tễ Sơ còn chú ý, mỗi người kê một cái ghế đẩu, thể lực của anh tốt, không cảm thấy quá mệt, còn Giang Tễ Sơ tìm miếng vải nghiêm túc lau trường đao.
Tạ Ký: “Sau khi rời khỏi cửa này chính là khu bình dân, câu có dự định gì không?”
Giang Tễ Sơ: “Tuyết lê đường phèn, pudding dưa hấu.”
Tạ Ký: “…” Tốt xấu gì cũng là cao thủ từ tầng thứ bảy xuống, sao chỉ nghĩ đến ăn thế.
Như cảm nhận được sự cạn lời của Tạ Ký, Giang Tễ Sơ bổ sung nói: “Có lẽ sẽ đi tìm một người bạn.”
Trong lòng Tạ Ký hiện một cảm giác quái dị: “Cậu cũng có bạn ở Tế Đàn.”
Giang Tễ Sơ vừa định trả lời, liền thấy Ngô Khang được đỡ đi xuống từ tầng hai.
Ngô Khang đi vòng quanh lồng giam bán thành phẩm mà bọn họ làm, vừa lòng gật gật đầu: “Trẻ nhỏ dễ dạy, trẻ nhỏ dễ dạy, năng lực học tập của lớp trẻ ngày nay rất mạnh.”
Ông ta lại đi đến trước mấy cây gậy gỗ đào đã tước còn lại, móc một linh kiện nhỏ trong túi ra, vẫy tay với Nhiễm Nguyên Phi: “Lại đây, bước tiếp theo là lắp chúng nó vào mấy cây gỗ này.”
Nghỉ ngơi trong chốc lát, mọi người lại đứng dậy, xách theo công cụ phối hợp làm cửa lao.
Tạ Ký và Giang Tễ Sơ là hai người duy nhất rảnh rỗi, mọi người đã từng thấy thân thủ của bọn họ, mong bọn họ lên tầng cao nhất lấy pho tượng hùng ưng.
Bọn họ không từ chối, cũng nhân cơ hội này để được tiếp tục quang minh chính đại nghỉ ngơi.
Chiếc ghế không cao bằng cẳng chân của Tạ Ký, anh ngồi trên thật sự có hơi khó chịu.
Những người khác đều bận rộn ở bên kia, Tạ Ký tự nhiên duỗi một chân về phía trước, một chân khác cong lên, khuỷu tay chống đầu gối, ung dung quan sát tòa tháp một lần nữa.
Đề tài về bạn của Giang Tễ Sơ bị sự xuất hiện của Ngô Khang cắt ngang, nhắc lại có vẻ vô ý tứ, Tạ Ký chuyển sang nói chuyện đứng đắn: “Cậu có cảm thấy có chỗ nào không đúng không.”
Giang Tễ Sơ: “Ý anh là phương diện nào?”
Tạ Ký hất cằm về một hướng nào đó.
Giang Tễ Sơ: “Tôi còn tưởng anh không phát hiện.”
“Ngay từ khi vào tháp đã phát hiện, chỉ muốn xem xem còn điều gì sẽ xảy ra không.” Tạ Ký, “Haizz, cậu nói coi có thể đem hai cây rìu kia ra ngoài không?”
Giang Tễ Sơ kéo một khoảng cách nhỏ với Tạ Ký, lấy làm ghét bỏ nói: “Cái đó quá xấu.”
Cậu thật sự không thể tưởng tượng cảnh Tạ Ký dùng hai cây rìu to chém nhau với quỷ quái.
Đáng sợ hơn quỷ quái nhiều.
Nhưng cẩn thận ngẫm lại cũng không phải không thể, nếu trong quá trình chém giết nhau, Tạ Ký lại chơi little start, sức sát thương nhất định vượt trội.
Tạ Ký: “Xấu hả? Tôi cảm thấy rất rắn chắc rất nam tính, hơn nữa vừa nhìn đã biết gỗ đào chính là giả thiết đặc thù của cửa này, trạm kiểm soát khác chưa chắc có, tức là trạm kiểm soát khác không có đồ vật khắc chế nó.”
Giang Tễ Sơ khẳng định nói: “Xấu.”
Tạ Ký tiếc nuối: “Cũng đúng. Không may mắn lắm.”
Tạ Ký đang cân nhắc, vừa ngẩng đầu lên, đã thấy một bóng người chợt lóe qua ở tầng năm.
Anh lập tức đứng dậy, đồng thời khi anh đứng dậy, có cái gì rơi xuống từ tầng năm.
“Cẩn thận!”
Mọi người đang bận bịu công việc hoảng sợ, vội vàng vứt đồ đạc sang một bên nhanh chóng lui về phía sau.
Thứ đồ kia nhanh chóng rơi xuống đất, rơi đúng bên cạnh cái lồng.
Nhiễm Nguyên Phi cách gần: “Hình như là quyển sách.”
Cậu ta nói rồi liền định nhặt, lại nghe Tạ Ký hô: “Đừng qua đó!”
Ngay sau đó, lại có cái gì bị bỏ xuống từ năm tầng, đập thẳng vào đỉnh lồng.
Ghế, cây lau nhà, thậm chí nồi chén gáo bồn, một thứ nối tiếp một thứ đập vào cái lồng.
“Má nó gì vậy!”
“Chạy mau chạy mau chạy mau!”
“Cái lồng! Cái lồng phải làm sao!”
Ngô Khang bị người khác kéo về phía sau, gấp gáp la lên: “Là tên sát nhân! Nó muốn phá lồng! Mau đem lồng ra!”
“Ờ ờ ờ!”
“Được được!”
Tạ Ký ấn Giang Tễ Sơ lại: “Cậu ở đây quan sát, tôi đi lên!”
Anh nhanh chóng chạy đến tầng thứ năm, đủ loại đồ lặt vặt đang liên tiếp lơ lửng giữa không trung, rồi bị ném xuống dưới lầu.
Như có người trong suốt.
Tạ Ký: “Dừng tay!”
Một con dao gọt hoa quả được rút ra giữa không trung, mũi dao còn đổi hướng hướng về phía anh.
Tạ Ký đang định phòng bị, dao gọt hoa quả lại rơi tự do xuống đất, đồ lặt vặt cũng không ‘tự mình’ nhảy xuống từ tầng năm xuống tầng một.
Tiếp theo, anh cảm thấy có một làn gió lạnh thổi quanh mắt cá chân mình.
Anh vô thức cúi người duỗi tay bắt lấy, nhưng lại không bắt được cái gì.
Đồ lặt vặt chưa ném xuống chất đống trên hành lang tầng năm, Tạ Ký tới gần đống đồ chất chồng, lật xem bên trong một lúc.
Đều là mấy thứ không lớn không nhỏ, nhưng không phải vật gây chết người.
Sau khi quan sát đồ lặt vặt, anh lại dựa vào lan can nhìn xuống dưới.
Dù sao cũng ném liên tục xuống từ tầng năm, lồng giam bị hư hại rất nặng, cũng may khi nhìn thấy quyển sách đầu tiên rơi xuống anh đã mở miệng nhắc nhở, mọi người đều nhanh chóng rời khỏi phạm vi cái lồng, không có ai bị thương khi những đồ vật lớn hơn rơi xuống.
Anh ra hiệu cho Giang Tễ Sơ đang ngửa đầu nhìn mình, tỏ vẻ an toàn, cho nên liền đi xuống.
Khi sắp đến cầu thang, Tạ Ký lại liếc nhìn đỉnh tháp một lần.
Giọng nói của Nhiễm Nguyên Phi truyền đến từ tầng một: “Anh Tạ! Không sao chứ!”
Tạ Ký: “Không sao.”
Anh thu ánh mắt, quay trở lại tầng một.
Mức độ hư hại của lồng giam nhẹ hơn so với những gì anh thấy từ tầng năm, nhưng chắc chắn rằng hôm nay không thể hoàn thành nó.
Mắt thấy hy vọng sắp thành tan biến, Ngô Khang ngồi trên ghế thái sư tức giận hậm hừ, hai người vây quanh Ngô Khang, một trước một sau vỗ ngực vỗ lưng giúp Ngô Khang thuận khí.
“Tạo nghiệt!”
“Tạo nghiệt!”
Giang Tễ Sơ đã nhặt quyển sách rơi xuống đầu tiên kia, thấy Tạ Ký đi xuống thì đưa sách cho anh.
《Một trăm cách dùng cây đào》
Tạ Ký: “…”
Đây hẳn là cuốn sách cổ trong lời Ngô Khang, nhưng cái tên này…
Nhiễm Nguyên Phi ngó sang: “Anh Tạ, tầng năm thế nào?”
Tạ Ký lật sách: “Có thứ gì dọn một đống đồ trên hành lang ném xuống, nhưng không thể xác định thứ đó là gì.”
Nhiễm Nguyên Phi bị từ thứ gì làm mờ mịt, nói: “A?”
Giang Tễ Sơ: “Ý anh là…”
Tạ Ký: “Ừ.”
Nhiễm Nguyên Phi không hiểu được hai người này trò chuyện bí hiểm gì, nhưng ý thức được bản thân có thể hơi thừa.
Động tác lật sách của Tạ Ký ngừng lại: “Tìm được rồi.”
《Một trăm cách dùng cây đào》 được viết bằng cổ văn phồn thể, còn có tranh minh họa trên đó, anh vừa đọc vừa dịch, chẳng bao lâu đã chia sẻ xong những trang có liên quan đến gỗ đào trừ tà kia với Giang Tễ Sơ.
Không khác những gì Ngô Khang đã nói, cũng chỉ có thêm nhiều nguyên lý vô cùng kỳ diệu, ngay cả tranh vẽ cũng nhất trí với lồng giam Ngô Khang dạy bọn họ.
Những người còn lại đang dò hỏi Ngô Khang xem kế tiếp nên làm gì.
Mặt Ngô Khang nghẹn đến mức đỏ bừng, thở không ra hơi, không ngừng vỗ vào tay vịn của ghế đại sư.
“Làm lại! Ngày mai làm lại!
“Các cô cậu đã có kinh nghiệm, hơn nữa bây giờ có thể dùng lại phần còn dư, buổi trưa ngày mai nhất định có thể làm xong!
“Sáng mai ta sẽ giám sát các cô cậu! Dù ta có liều bộ xương già này cũng phải bảo vệ các cô cậu! Nhất định phải nhanh chóng hoàn thành lồng giam, để tên sát nhân kia nhanh chóng xuống địa phủ!”
Tạ Ký tiến lên đưa 《Một trăm cách dùng cây đào》 cho Ngô Khang xem: “Ông Ngô, đây có phải cuốn sách cổ ông đánh mất không.”
Ngô Khang chống tay vịn ngồi thẳng dậy, nheo mắt cẩn thận xác nhận: “Đúng đúng đúng, chính là nó, cậu lấy ở đâu đấy?”
Tạ Ký: “Vừa rồi bị ném xuống từ trên lầu.”
Ngô Khang: “Cậu nhìn thấy sát nhân ma?”
Tạ Ký: “Không có, gã không lộ thật thể.”
Ngô Khang: “Hừ! Tên sát nhân trộm sách cổ muốn ngăn cản chúng ta dựng lồng giam, nhưng chắc chắn nó không ngờ được ta đã học thuộc lòng quyển sách, thấy chúng ta sắp làm xong thì tìm mọi cách phá hư! Chúng ta nhất định không thể để nó thực hiện được!”
Tạ Ký ‘ừ’, cười nói: “Ông yên tâm, chúng tôi tuyệt đối sẽ không để nó thực hiện được.”
·
Màn đêm buông xuống.
Qua mười hai giờ, mọi người bận rộn cả ngày đã ngủ say, riêng Tạ Ký và Giang Tễ Sơ lại nhân màn đêm rời khỏi phòng, di chuyển trong tòa tháp một cách nhẹ nhất có thể.
Lại một ngọn đèn trên cầu thang tắt, nhắc nhở bọn họ đã trôi qua ba ngày, hôm nay là ngày thứ tư.
Bọn họ đi thẳng đến phòng sách trên tầng bốn, kệ sách bị sập lúc trước vẫn giữa nguyên bộ dáng chất chồng lên nhau, sách vương vãi trên mặt đất cũng không ai thu dọn.
Dù sao thì số lượng công việc quá lớn, cũng không giúp ích gì cho việc qua cửa.
Tạ Ký và Giang Tễ Sơ lại như rảnh không có gì làm, cùng nhau đỡ từng kệ sách về lại vị trí, rồi không nhanh không chọn đặt sách về trên giá.
Dưới ánh đèn, Tạ Ký tùy ý mở một quyển: “Tuy rằng là dã sử, nhưng triều đại, nhân vật này đều đã từng xuất hiện trong lịch sử. Lúc trước khi qua cửa cậu có chú ý đến những tư liệu văn tự này không.”
Giang Tễ Sơ: “Có xem một ít.”
Tạ Ký: “Đều là chuyện đã xảy ra sao?”
Giang Tễ Sơ: “Ừ.”
Bên ngoài còn đang mưa, giống như đối nghịch với Tạ Ký, từ sau khi vào đến giờ vẫn không tạnh.
Cửa sổ pha lê xanh biếc chuyển sang màu xanh lục đậm dưới sự hòa trộn của bóng đêm và ánh đèn, gió cuốn nước mưa đập lên trên, tạo nên tiếng vang không ngừng.
Ngoại trừ tiếng mưa rơi, trong phòng sách rộng lớn không còn động tĩnh khác.
Giữa các kệ sách san sát tràn ngập mùi mốc nhàn nhạt, mùi hương này khiến Tạ Ký có hơi không thoải mái, nhưng vẫn trong phạm vi chịu đựng.
Ban đêm trong trạm kiểm soát Tế Đàn nguy hiểm bao nhiêu không cần nói cũng biết, nhưng Tạ Ký lại như không cảm giác được, thư thái thích ý như dạo thư viện ở thế giới hiện thực giữa ban ngày, còn câu được câu không tán gẫu với Giang Tễ Sơ.
Tạ Ký: “Lúc đó các cậu có phỏng đoán về sự hình thành của Tế Đàn không?”
Giang Tễ Sơ: “Tư liệu không đủ, hơn nữa lúc ấy ai cũng vội vã đi ra ngoài, chỉ có một số suy đoán đơn giản. Tế Đàn đã tồn tại từ ngàn năm trước, nó không ngừng phát triển cùng với sự phát triển của thế giới bên ngoài.”
Tạ Ký: “Nữ vương thì sao?”
Giang Tễ Sơ: “Vẫn đang điều tra.”
Tạ Ký gật đầu, tiếp tục lật xem sách.
Khoảng nửa giờ sau, bên mắt cá chân Tạ Ký lại lần nữa cảm nhận được sự lạnh lẽo rất nhỏ, động tác lật sách của anh không có chút tạm dừng, nhưng bên môi dấy lên nụ cười không dễ phát hiện.
Tới rồi.
Tạ Ký đặt cuốn sách về lại kệ, nói về phía cửa sổ: “Có nguyện ý tán gẫu một chút không, bạn nhỏ.”