Cũng không biết có phải do tuổi đã cao hay không, Ngô Khang còn đang ngủ trong phòng, tiếng động vung rìu bổ khắp tháp điếng người như vậy cũng không khiến ông ta bừng tỉnh.
Bọn họ không dễ dàng gì mới đánh thức người dậy, nói rằng muốn đọc cuốn sách có viết cách giải quyết hoàn toàn tên sát nhân.
Ngô Khang rửa mặt, bắt đầu tìm kiếm khắp phòng.
Chỉ là bọn anh chờ nửa ngày, sau đó còn phụ Ngô Khang tìm, mãi đến khi lục tung cả căn phòng lên, cũng không tìm được cuốn sách cổ kia.
Ngô Khang đứng giữa phòng, mờ mịt vỗ vỗ đầu: “Sách đâu rồi, ta nhớ đã để sách trong ngăn kéo tủ đầu giường mà.”
Trong ngăn kéo chỉ có những vật dụng linh tinh cho người già như kính lão, không có dù chỉ nửa trang sách.
Tạ Ký và Giang Tễ Sơ liếc nhìn nhau.
Nếu tên sát nhân không có thật thể, có thể đi lại trong tòa tháp một cách tự nhiên, trộm một quyển sách cổ cũng không có gì khó khăn.
Tạ Ký: “Ông còn nhớ trong sách viết gì không?”
Ngô Khang: “Nhớ, nhớ, làm hàng rào trước, sau đó làm bệ và nắp, còn cần một cánh cửa, khóa thì không cần thiết.”
Tạ Ký: “Sau khi dựng xong lồng giam thì thế nào?”
Ngô Khang: “Trên bàn con bằng gỗ mộc ở tầng cao nhất trấn tên sát nhân, là một pho tượng hùng ưng lớn bằng nắm tay, chờ sau khi hoàn thành lồng giam ta sẽ đưa chìa khóa cho các cậu, các cậu bỏ nó vào lồng sắt, sau đó thiêu hủy là được.”
Nhắc đến pho tượng hùng ưng, Tạ Ký ho nhẹ một tiếng: “Nếu pho tượng bị lấy xuống trước thì sẽ thế nào?”
Ngô Khang sợ hãi nói.
“Bản thể của tên sát nhân đã bị thiêu thành tro hàng trăm năm trước, đạo sĩ phong ấn hồn phách của gã trong pho tượng hùng ưng, dùng bàn con bằng gỗ đào áp chế, tầng bảy trông bình thường, trên thực tế mỗi chỗ tối đều được chạm khắc pháp trận nhỏ, chỉ như vậy mới có thể trấn tên sát nhân trong đó.”
“Nếu lồng sắt chưa hoàn thành đã tùy tiện lấy xuống, vũ khí của gã, tức là hai cây rìu to sẽ lập tức thoát khỏi áp chế đi giết người!”
“Cho nên cần phải chờ đến khi làm xong lồng giam, bỏ pho tượng vào đem thiêu hủy bằng tốc độ nhanh nhất, đây là bước khó khăn và nguy hiểm nhất để giải quyết tên sát nhân, tốc độ chậm sẽ không giữ nổi tính mạng.”
Tạ Ký nghĩ đến tốc độ của cây rìu to hơn đầu người kia hôm nay, cảm thấy Ngô Khang không nói dối.
Tốc độ quả thật rất nhanh, nếu không phải thân thủ của anh và Giang Tễ Sơ đủ tốt, lại phát hiện gỗ đào có thể khắc chế rìu to, ít nhiều cũng sẽ bị thương ở mức độ nào đó.
Thấy Tạ Ký trầm mặc, gương mặt Giang Tễ Sơ cầm đao cũng hờ hững, Ngô Khang mở to hai mắt: “Các cậu… Bẻ khóa tầng bảy rồi phải không?”
Tạ Ký cười xua tay: “Nào có thể, ông xem bạn tôi yếu đuối thế này, giống cái loại hễ không vừa ý liền phá khóa sao.”
Yếu đuối · Giang Tễ Sơ: “…”
Trong lúc nhất thời không biết nên bóc phốt việc Tạ Ký tinh thông kỹ thuật dùng dây thép cạy khóa hay là nên bóc việc dù anh không phá khóa nhưng mà bổ rìu to nữa.
Ngô Khang nhẹ nhàng thở ra: “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, pho tượng ta còn không dám cầm, điều đó sẽ gây chết người!”
Tạ Ký phát hiện một điểm đáng ngờ trong lời của Ngô Khang: “Nhưng nếu pho tượng bị trấn áp ở tầng bảy, tại sao tối hôm qua lại có người chết.”
Ngô Khang cười khổ nói: “Nếu pho tượng không bị trấn áp, tối hôm qua không chỉ chết một người. Nó chỉ có thể phong tỏa một phần sức mạnh nhất định của tên sát nhân mà thôi, nếu muốn hoàn toàn giải quyết hậu hoạn, cần phải nhốt pho tượng vào lồng gỗ đào thiêu hủy!”
Manh mối sách cổ chợt đứt, Giang Tễ Sơ chỉ có thể đi tước gỗ cùng Tạ Ký.
Sau bữa tối, hai người lại đi một vòng trong tháp, xem như tản bộ sau bữa ăn, Tạ Ký muốn xem rìu vốn được giấu ở đâu, chẳng qua không tìm thấy.
Gần thời gian nghỉ ngơi, bọn họ song song dựa vào đầu giường, tổng kết những gì xảy ra từ khi vào tháp tối hôm qua đến bây giờ.
Sau ngày hôm nay, bọn họ sẽ có thể xác định xem liệu đèn dầu trên cầu thang có đại biểu cho kỳ hạn của ải này hay không.
Trong trạm kiểm soát trấn một tên sát nhân, chỉ có giải quyết tên sát nhân, bọn họ mới có thể rời đi.
Để giải quyết tên sát nhân, trước hết phải xây xong lồng giam, dụng cụ cắt gọt trong tháp không hiệu quả lắm, nhưng trường đao Giang Tễ Sơ mang theo bên người giúp nâng cao hiệu suất xây lồng giam, với tốc độ này của họ, nếu không có gì bất ngờ, ngày mai là có thể hoàn thành lồng giam.
Với tốc độ ngày hôm nay của họ, đem pho tượng vào lồng giam cũng không quá khó.
Nhưng vấn đề là, nếu Ngô Khang đã nhớ rõ phương pháp trong sách cổ như vậy, tên sát nhân đến trộm sách cổ có ý nghĩa gì?
Hơn nữa ngày mai mới là ngày thứ ba, tiêu chuẩn quá độ trạm kiểm soát của giai đoạn thứ nhất và giai đoạn thứ hai của Tế Đàn —— Tầng thứ hai, lại là loại trạm kiểm soát ‘Sát’ chỉ đơn giản nhìn tên cũng thấy khó, sẽ kết thúc dễ dàng như vậy sao?
Trừ cái này ra, anh còn quan tâm đến một vấn đề khác.
Chính xác thì ‘biên giới’ trong tên của trạm kiểm soát chỉ cái gì.
Theo nghĩa đen, biên giới là chỉ việc giao đất đai cho ai đó quản lý, nhưng ở trong cửa này, ‘đất’ chỉ tòa tháp này, mà tên sát nhân có rất nhiều tự do trong tòa tháp này, nơi này là lãnh thổ của nó.
Nhưng đồng thời tòa tháp cũng là lồng giam trấn áp nó.
Hai chữ ‘biên giới’ thật sự là sự châm chọc cực đại đối với tên sát nhân.
Trạm kiểm soát là một bộ phận của Tế Đàn, boss trong trạm kiểm soát cùng nữ vương và tứ đại boss Sát Dục Dối Rượu hẳn là như nhau, tại sao không chỉ là ‘tòa tháp’, còn đặc biệt thêm ‘biên giới’ để châm chọc?
Tạ Ký: “Mấy người phụ trách… Boss phụ trách Tế Đàn kia, có quan hệ gì với boss trạm kiểm soát?”
Giang Tễ Sơ không hiểu: “Quan hệ gì là quan hệ gì?”
Tạ Ký: “Phụ thuộc, hợp tác, hoặc là đối lập gì đó.”
Giang Tễ Sơ: “Xem như phụ thuộc đi, nữ vương là bậc tối cao, tiếp theo là bốn boss, sau đó mới là các boss lẻ trong trạm kiểm soát.”
Tạ Ký: “Vậy chẳng lẽ boss ‘Rượu’ phụ trách trạm kiểm soát có ý kiến gì với tên sát nhân, nếu không sao lại đặc biệt thêm từ ‘biên giới’.”
Giang Tễ Sơ sực tỉnh, động tác vuốt ve đồng hồ trong túi chững lại: “Có lẽ ‘biên giới’ không phải ám chỉ tên sát nhân đâu.”
Tạ Ký phong độ thanh thoát làm thủ thế mời: “Chăm chú lắng nghe.”
Giang Tễ Sơ lại lắc đầu: “Tôi cũng chỉ suy đoán, nếu đơn thuần như thế, vậy cửa ải này quá đơn giản, không phù hợp với phong cách của ‘Sát’.”
Tạ Ký: “Hình như cậu rất có ý kiến với ‘Sát’, phải chăng vì thế mà cậu khá vội vàng ở cửa này.”
Giang Tễ Sơ im lặng.
Tạ Ký âm thầm thở dài, vốn tưởng rằng buổi chiều nói với Giang Tễ Sơ nhiều như vậy cũng có ích gì đó, không ngờ ở trong mắt Giang Tễ Sơ, bọn họ chỉ đơn thuần là hợp tác vì lợi ích chung.
Về trạm kiểm soát, về Tế Đàn, Giang Tễ Sơ biết gì nói đó không giấu giếm nửa lời, nhưng một khi đề cập đến cảm xúc cá nhân liền lảng tránh ngậm miệng không nói.
Anh không phải thánh phụ, cũng không bắt buộc phải kết bạn với Giang Tễ Sơ.
Chỉ là Tạ Tuyền trạc tuổi Giang Tễ Sơ, khi nhìn Giang Tễ Sơ khó tránh khỏi nghĩ đến Tạ Tuyền còn chưa rõ sống chết, do đó để tâm hơn một chút.
Tuy rằng thật sự có chút đồng tình trong đó, nhưng anh thật sự rất thưởng thức Giang Tễ Sơ.
Không nói đến việc vẻ ngoài đẹp đẽ, còn chưa đến hai mươi đã lợi hại như vậy, bình tĩnh, trọng tình, kiên định, sẽ liều mạng vì mục tiêu của chính mình, đồng thời cũng rất chính trực.
Nếu không phải Giang Tễ Sơ có anh trai, anh cảm thấy nhận thêm một đứa em cũng không tồi.
Nhưng mọi việc không thể cưỡng cầu.
Tạ Ký cười cười, định lấp lửng cho qua đề tài, bảo Giang Tễ Sơ đi ngủ sớm một chút.
Một khắc trước khi anh ha ha cho qua, Giang Tễ Sơ đột nhiên mở miệng: “Đúng vậy.”
Tạ Ký sửng sốt, Giang Tễ Sơ quay đầu nhìn anh: “Tôi rất kỵ ‘Sát’. Ở tầng thứ bảy, chính là nó đã cho anh tôi một kích chí mạng nhất.”
Cảnh tượng như cuồng phong lướt qua, đao rơi dưới đất, cùng với người che chắn trước người cậu, bất kể qua bao lâu, những thứ đó đều sẽ hiện lên rõ ràng trước mắt cậu, nhuộm đỏ cả thế giới một lần nữa.
Giang Tễ Sơ còn chưa kịp đắm chìm trong hồi ức, cánh tay buông thõng tự nhiên trên người bỗng dưng trầm xuống, nhiệt độ cơ thể của Tạ Ký truyền đến từ chỗ đôi tay giao nhau.
Tạ Ký ôn tồn nói: “Cậu sợ nó à?”
Giang Tễ Sơ: “Tôi không sợ.”
Ác ý của Tế Đàn lớn bao nhiêu, ‘Sát’ cũng sẽ cho cậu thấy trọn vẹn bấy nhiêu ác ý.
Cậu không sợ ‘Sát’, cậu chỉ lo lắng…
Nhưng đối với cậu mà nói, nhiệt độ ấm áp mang theo trấn an, truyền từ mu bàn tay đến khắp người, không hiểu sao khiến cho cậu trở nên bình tĩnh.
Tạ Ký trầm ổn nói: “Tôi cũng không sợ. Đây mới là tầng thứ hai, Giang Tễ Sơ, không phải vội, vội mới dễ phạm sai lầm.”
·
Ngày hôm sau.
Như những gì Tạ Ký đoán, rất nhiều ngọn đèn dầu trên cầu thang bị dập tắt, tính cả ngày hôm qua, cứ bảy cái thì tắt hai cái.
Bọn họ còn thời gian năm ngày.
Và trong sảnh tầng một, có thêm hai cổ thi thể.
Là Tiểu Tôn ngày hôm qua và một người vào ải khác.
Mọi người, nói bất ngờ cũng không bất ngờ, nói không bất ngờ cũng bất ngờ.
Mỗi người đều đã chuẩn bị tâm lý, gậy gỗ đào chỉ là một biện pháp phòng ngự, tuyệt đối không phải kế sách vạn toàn.
Ngày hôm qua Tiểu Tôn đã đánh rơi bản thể của tên sát nhân, bị ghi hận cũng có lý, người còn lại là người ở cùng phòng với Tiểu Tôn.
Ngô Khang nhìn thấy thi thể thì thở dài một hơi, rồi bảo các cô cậu đừng nên vào.
Trong số mười người còn lại có người tên Châu Báo, tên của anh ta nghe rất khí phách, nhưng lại rất nhát gan, hai chân run lẩy bẩy túm lấy cánh tay Nhiễm Nguyên Phi nhỏ hơn anh ta một con giáp: “Hôm qua tôi cũng chạm vào pho tượng kia, liệu đêm nay có phải, có phải là tôi không…”
Ngô Khang đang định bảo bọn họ khiêng thi thể đi, nghe vậy lập tức đứng phắt dậy: “Các cậu chạm vào pho tượng đó?! Không phải đã nói không chạm vào sao?!”
Nhiễm Nguyên Phi cười làm lành nói: “Xin lỗi ông Ngô, chúng cháu cũng không ngờ…”
Ngô Khang: “Chìa khóa luôn ở trên người ta, các cậu mở cửa bằng cách nào?”
Nhiễm Nguyên Phi ngập ngừng quay đầu nhìn Tạ Ký và Giang Tễ Sơ.
Ngô Khang nhìn theo.
Giang Tễ Sơ không chút do dự dịch sang bên cạnh hai bước.
Tạ Ký: “…”
Thói đời ngày nay, lòng người bạc bẽo.
Một đám bán đồng đội.
Tạ Ký giãn mặt ra cười nói: “Thời gian cấp bách, chúng ta nên nhanh chóng làm lồng giam đi, giải quyết tên sát nhân càng sớm, mọi người càng sớm được bình an.”
Ngô Khang muốn chửi thề, lại cảm thấy ánh mắt khiến ông ta ớn lạnh bắn thẳng vào mình từ bên cạnh Tạ Ký, cả bụng lửa giận chỉ phải hậm hực nuốt vào.
“Vậy nhanh chóng làm đi, ta thấy các cô cậu đã tước không ít gỗ đào, hiệu suất cao lắm, bộ xương già này của ta không so được.”
“Hôm nay chỉ cần làm xong nắp và bệ, rồi dùng gậy gỗ ghép chúng lại với nhau là được, cửa lồng giam rất dễ làm, nếu các cô cậu không biết làm, ông già này sẽ giúp.”
“Nhanh đi làm đi, chút việc này, với tốc độ của thanh niên các cô cậu, chắc mẩm sẽ hoàn thành trong hôm nay!”
Lần này đến Tạ Ký lẫn Giang Tễ Sơ cũng không chạy lung tung, thành thành thật thật làm thủ công với mọi người.
Ngoại trừ bữa ăn giữa giờ, người người đều tập trung ở tầng một làm việc, tăng ca thêm giờ muốn mau chóng hoàn thành nhiệm vụ.