Mỗi một cửa sổ trong tòa tháp đều được đóng chặt, nhưng bức màn vải treo hai bên không cần gió cũng lung lay, kéo vào nhau trái với quy luật vật lý.
Tạ Ký nhìn Giang Tễ Sơ, người sau ngầm hiểu, dịch trường đao ra sau lưng.
“Chúng tôi không có ác ý, nếu ngày đầu tiên bạn đã muốn cứu chúng tôi, tại sao bây giờ không chịu ra trò chuyện một chút?” Tạ Ký, “Tôi sẽ không làm gì, cậu trai bên cạnh này cũng vậy. Chúng tôi chỉ muốn tâm sự với bạn.”
Bên cửa sổ không có động tĩnh, nhưng Tạ Ký cũng không vội, vẫn dù bận vẫn ung dung đứng chờ.
Sau một lúc lâu, bức màn khép lại tản ra hai bên, giữa bức màn, bóng hình một đứa trẻ chậm rãi ngưng tụ.
Là một cậu bé với khuôn mặt tinh xảo, khoảng sáu bảy tuổi, tóc hơi dài, mặc quần áo có cảm giác cũ kỹ như tòa tháp.
Đôi mắt cậu bé rất lớn, ánh đèn chiếu vào trong mắt cậu theo động tác ngửa đầu, trở nên sáng ngời, một tay cậu bé ôm cánh tay còn lại, phòng bị sợ hãi nhìn Tạ Ký từ xa.
Cậu bé lí nhí nói: “Sao, sao chú biết…”
Tạ Ký dịu giọng giải thích.
“Bởi vì từ sau khi vào tháp, bọn anh cảm nhận được hai loại hình thức công kích hoàn toàn khác nhau. Một loại ôn hòa, tuy rằng có ý muốn dọa người, nhưng không làm bị thương, một loại tàn bạo, mỗi lần xuất hiện đều nhắm thẳng đến tính mạng bọn anh.”
“Buổi tối ngày đầu tiên em đến từng phòng bọn anh quấy rầy, là muốn hù dọa bọn anh, để bọn anh rời khỏi tòa tháp có tên sát nhân này, phải không?”
Cậu bé không nói gì, chỉ cắn chặt môi dưới.
Tạ Ký tiếp tục nói.
“Nhưng trước khi bọn anh kịp rời đi, tên sát nhân chân chính đã giết một người bạn đồng hành của bọn anh, lại còn đóng cửa tòa tháp, nhốt bọn anh trong này.”
“Khi anh và bạn mình đến phòng sách kiểm tra, em cố ý gây ồn ào, là muốn bọn anh chú ý đến những cuốn sách về phán đoán tà ma, trấn áp tà ma, chẳng qua em vẫn là một đứa trẻ, sức lực không lớn, lúc đầu chỉ có thể lắc lư giữa hai kệ sách, tốn rất nhiều sức mới đẩy ngã một kệ sách, nhưng kệ sách ấy cách bọn anh rất xa, cho dù đổ liên tiếp cũng không làm bọn anh bị thương.”
“Mà khi em đi ngang qua anh, anh có thể cảm nhận được một luồng khí tương đối lạnh, căn cứ vào độ cao của luồng khí có thể suy đoán chiều cao và tuổi tác của em.”
“Pho tượng hùng ưng trên bàn con bằng gỗ đào ở tầng bảy hẳn là em, trong sách viết, trẻ con linh lực cao cường là vật trấn áp tà ma tốt nhất và vật trấn áp tà ma nên được đặt ở nơi tầng cao nhất tòa tháp, nhưng Ngô Khang lại nói với bọn anh, pho tượng hùng ưng trên tầng cao nhất là tên sát nhân.”
“Khi Ngô Khang bảo bọn anh làm lồng giam, em đã nhận ra, không phải Ngô Khang muốn thanh trừng tên sát nhân, mà là muốn thanh trừng em, bởi vì ông ta mới là tên sát nhân chân chính, còn em là linh đồng chịu trách nhiệm trấn áp ông ta.”
“Là em trộm cuốn 《Một trăm cách sử dụng gỗ đào》, nhưng không ngờ Ngô Khang đã học thuộc lòng nó.”
“Thấy nhà giam sắp sửa được hoàn thành, em cũng sẽ bị quăng vào đó thiêu chết, cho nên mới ném đồ vật xuống cái lồng từ tầng năm, muốn phá hỏng cái lồng.”
“Em rất lương thiện, cũng rất thông minh, sợ ném trúng người còn biết ném quyển sách xuống trước cảnh cáo, khi cầm con dao cũng không chịu rút ra.”
Anh không kể hết quá trình suy đoán ra.
Ví dụ như một số phỏng đoán về Ngô Khang.
Thôn bị bỏ hoang đã lâu, một ông cụ đã hơn bảy mươi tuổi như Ngô Khang sống sót một mình như thế nào?
Trong tòa tháp không có phòng bếp, ban ngày bọn họ tìm sách ở trong phòng Ngô Khang, lật tung cả căn phòng, kỳ quái chính là, bọn họ không tìm thấy bất cứ món đồ ăn nào.
Thứ bọn họ ăn là đồ ăn trạm kiểm soát tự động cấp vào ba lô mình, Ngô Khang thì ăn cái gì?
Đêm đầu tiên, cả cậu bé và Ngô Khang đều hành động, một đuổi người một giết người.
Ngô Khang còn đặc biệt đóng cửa tháp nhốt bọn họ bên trong, rồi làm bộ làm tịch dạy bọn họ cách làm lồng giam, nhưng trước nay chưa từng thật sự động vào gỗ đào.
Bởi vì Ngô Khang không chạm vào gỗ đào được, chỉ có thể mượn tay bọn họ giết chết cậu bé.
Khi Tiểu Tôn vô ý làm rơi pho tượng hùng ưng xuống dưới ngăn tủ, tên sát nhân cuối cùng cũng có thể cầm hai cây rìu to, giết người giữa ban ngày ban mặt.
Lúc này Ngô Khang làm bộ ngủ trong phòng, có dư dả thời gian gây án.
Chỉ cần bọn họ làm xong lồng giam giết chết cậu bé, một khi cậu bé trấn áp Ngô Khang chết, tòa tháp sẽ không còn hạn chế Ngô Khang được nữa, đến lúc đó liền có thể đại khai sát giới bọn họ, thậm chí rời khỏi tháp, một lần nữa làm hại nhân gian.
Tạ Ký nở nụ cười thân thiện: “Anh tên Tạ Ký, anh ấy tên Giang Tễ Sơ, em tên gì?”
Cậu bé mấp máy môi: “Ngô Ưng.”
“Ngô Ưng, tên hay.” Tạ Ký, “Vậy thì Ngô Ưng, em có muốn bổ sung gì không?”
Ngô Ưng lắc đầu.
Tạ Ký: “Vậy em có thể nói cho bọn anh biết làm thế nào để rời khỏi tòa tháp không?”
Ngô Ưng: “Tên sát nhân, chết.”
Giống với suy nghĩ của Tạ Ký.
Nhà giam vẫn phải làm, nhưng vào trong không phải Ngô Ưng, mà là Ngô Khang.
Tạ Ký: “Bé ngoan, em có tâm nguyện gì không?”
Ngô Ưng bĩu môi, hốc mắt nhanh chóng đỏ lên, hai hàng nước mắt từ khóe mắt lăn xuống trên khuôn mặt mũm mĩm.
“Tên sát nhân, chết.”
“Nó giết rất nhiều người, ông, bà, anh hai, Đại Hoàng của con, còn có cả nhà Cẩu Đản và Nê Thu hàng xóm.”
“Đạo trưởng nói, con là linh đồng có linh lực cao cường, hỏi con có tình nguyện trấn áp nó hay không.”
“Con nói, con tình nguyện, con muốn báo thù cho người nhà, hàng xóm, bạn bè của mình.”
“Nhưng mà nó mạnh quá, con chỉ có thể trấn áp nó trong tòa tháp.”
“Thỉnh thoảng sẽ có một vài khách du lịch đến, họ đều bị nó giết chết.”
“Chú, anh, hai người rất là mạnh, hai người có thể đừng để nó làm hại người khác nữa được không!”
Khóe miệng Tạ Ký giật giật.
Chú…
Anh lớn hơn đứa nhỏ này hai mươi tuổi, gọi chú không thành vấn đề, nhưng sao đến lượt Giang Tễ Sơ lại thành anh?!
Tạ Ký theo bản năng nhìn sang Giang Tễ Sơ, thanh niên lại đang cười.
Đây là lần đầu tiên anh thấy Giang Tễ Sơ cười, ngũ quan trên gương mặt quá mức xinh đẹp khẽ cong lên, nụ cười ấy rất nhẹ, giống dòng nước suối cuối đông đầu xuân bất chợt tuôn trào, lạnh băng và tràn đầy sức sống.
Tạ Ký: “Cậu cười.”
Giang Tễ Sơ lập tức nghiêm mặt: “Tôi không có.”
Tạ Ký: “Cậu mới cười xong!”
Giang Tễ Sơ: “Tôi không có.”
Tạ Ký: “Cười cái nữa tôi xem.”
Lỗ tai Giang Tễ Sơ phiếm hồng, ấn bả vai Tạ Ký để anh đối mặt với Ngô Ưng: “Anh có thể tôn trọng tiểu boss chút được không.”
Ngô Ưng: “Anh cười đẹp lắm.”
Giang Tễ Sơ: “…” Đừng tôn trọng, siêu thoát hết đi.
Tạ Ký chuyển sự chú ý khỏi người Giang Tễ Sơ.
Boss chân chính của cửa ải này là Ngô Ưng, tâm nguyện của Ngô Ưng là tiêu diệt tận gốc tên sát nhân, báo thù cho những người thân, hàng xóm, bạn bè đã mất, cũng không để tên sát nhân tiếp tục hại người.
Sau khi hàn huyên vài câu với Ngô Ưng, Tạ Ký và Ngô Ưng đã trở nên thân thiết, dỗ Ngô Ưng bắt đầu một câu anh hai câu anh, thậm chí không quá tình nguyện để Tạ Ký đi.
Ngô Ưng đã ở trong tháp cả trăm năm, chỉ có một tên sát nhân hung thần ác sát làm bạn, đã lâu lắm rồi mới được trò chuyện vui vẻ với ai đó.
Tạ Ký cảm thấy Ngô Ưng đáng yêu, cũng định ở lại thêm chốc lát, anh vốn dĩ muốn hát cho Ngô Ưng nghe, trình độ âm nhạc loài người không thể get được của anh, nói không chừng Ngô Ưng có thể thì sao?
Kết quả còn chưa mở miệng đã bị Giang Tễ Sơ ngăn lại, nói bên ngoài có sấm sét, bọn họ ở trong tháp, ca hát sẽ dễ dàng thả tên sát nhân ra.
Ngô Ưng không hiểu lời này có ý gì, mở to đôi mắt tròn vo nhìn.
Nhưng Tạ Ký nghe hiểu.
Anh giả bộ tức giận: “Cậu càng lúc càng to gan rồi đấy.”
Giang Tễ Sơ cũng không sợ anh: “Khách khí rồi.”
Tạ Ký: “Có tin tôi cắt phần pudding của cậu không.”
Lần đầu tiên Giang Tễ Sơ giằng co giữa lương tâm và đồ ăn: “Sếp Tạ, làm người phải có nguyên tắc.”
Tạ Ký: “Đầu bếp chính là nguyên tắc, tôi…”
Anh chưa nói hết câu, liền nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết vang lên từ dưới lầu.
“A ——!”
Sắc mặt hai người đồng thời lạnh đi.
Tạ Ký nói với Ngô Ưng: “Hôm khác chúng ta nói tiếp.”
Nói xong liền cùng Giang Tễ Sơ chạy xuống tầng hai.
Khi họ đến, cửa phòng cho khách bên cạnh cầu thang mở rộng, một cô gái trông như sinh viên đại học ngồi trên sàn, trên người cô ấy toàn là máu, trong tay cầm chặt gậy gỗ đào, run rẩy đối diện với bên trong phòng, cử động cùng tay cùng chân ra bên ngoài.
“A!”
“A ——!”
Sau khi chân cô cũng dịch ra ngoài cửa, hai cây rìu to lao vút từ trong phòng ra, từng giọt máu tươi chảy dọc theo đường cong thân rìu vẩy lên trên mặt cô gái.
Nó giơ cao lên phía trước, vung về phía đỉnh đầu cô gái trong tiếng kêu đầy sợ hãi của cô!
“Ầm ——”
Trịnh Duyệt nhắm chặt hai mắt, nhưng đau đớn lại chậm chạp chưa tới.
Cô hé mở một con mắt, một thanh đao cổ thon dài với tư thái không thể vượt qua che chắn trước mặt cô chỉ cách hai ngón tay, như ngọn núi chống chọi hai cây rìu to.
Ngay sau đó, Trịnh Duyệt bị người khác xốc nách kéo từ dưới đao ra ngoài.
Tạ Ký lắc lắc vai Trịnh Duyệt: “Còn cử động được không?”
Trịnh Duyệt hoàn hồn: “Chân, trật chân rồi!”
Tạ Ký nâng người đứng dậy: “Trốn đi trước đã!”
Âm thanh kim loại va chạm leng keng vang liên tiếp không ngừng, Giang Tễ Sơ ngăn cản hai thanh rìu to truy kích Tạ Ký và Trịnh Duyệt một cách gọn gàng.
Tạ Ký nhặt gậy gỗ đào mà Trịnh Duyệt đánh rơi, đưa mắt nhìn vào trong phòng.
Trần nhà, mặt tường đều bị nhuộm đỏ, cơ thể hai người bạn ở cùng Trịnh Duyệt che kín vết thương, đầu đã bị chém xuống, đôi mắt chưa kịp nhắm lại mở to đến mức khó tin, đang nhìn thẳng vào anh với sự hoảng sự không cam lòng.
Hai cây rìu to rõ ràng được đặt ở tầng trên cùng, còn dùng gỗ đào vây khốn, làm sao có thể chạy ra ngoài làm hại người?
Thấy không thể phá được sự ngăn chặn của Giang Tễ Sơ, rìu to liền đơn giản đổi hướng, phóng về căn phòng bên kia cầu thang.
Khi rìu to sắp sửa bổ vào khóa, Tạ Ký xách gậy gỗ đào, đập một gậy vào thân rìu, lập tức đập rìu to bay đi.
Rìu to như bị chọc giận, vụt lên cao quay cuồng vài cái rồi lao về phía Tạ Ký.
Tạ Ký xoay người mang theo Giang Tễ Sơ chạy lên lầu.
Giang Tễ Sơ: “Không phải Ngô Khang không thể chạm vào gỗ đào hay sao? Làm sao rìu ra được?”
Trong đầu Tạ Ký hiện lên dáng vẻ của Ngô Khang: “Cây gậy! Nó có một cây gậy!”
Tuy Ngô Khang không thể trực tiếp tiếp xúc với gỗ đào, nhưng nó có thể dùng gậy hất rìu xuống đất!
Cái gọi là “Tầng thứ bảy trông bình thường, trên thực tế mỗi chỗ tối đều được chạm khắc pháp trận nhỏ, chỉ như vậy mới có thể trấn tên sát nhân trong đó” chỉ là nói dóc, là cố tình làm nhiễu loạn tầm mắt bọn họ, hạ thấp phòng bị của bọn họ!
Tạ Ký nghiêng đầu tránh một kích của rìu to, bước qua mấy bậc thang cuối cùng, lúc này anh và Giang Tễ Sơ đã chạy đến tầng năm.
Tạ Ký còn muốn tiếp tục chạy lên, nhưng lần này rìu to nhanh hơn anh một bước, phi thân chặn trước mặt hai người.