Vô Hạn Đoàn Tàu

Chương 133: 133: Ác Ma Thời Triết Mười Bảy




Ba người Lư Lan Lan đều biết Đức Thụy.

Trước khi bước vào thế giới, các game thủ đều tìm được đầu mối.



Vì Thời Triết từng xuất hiện một trong các nhân cách, tất nhiên trở thành đối tượng bị phân tích quan trọng.

Mọi người đều nghĩ lời cậu ta nói không phải là sự thật, ít nhất không hoàn toàn là sự thật.

Không ngờ Đức Thụy lại thật sự làm nhà cái ở casino, mặc dù cả ‘sòng bạc’ chỉ có một nhà cái là ông ta.



Nói chính xác hơn là toàn bộ ‘sòng bạc’ chỉ có một mình ông ta.

Theo động tác ngồi xuống của Đức Thụy, dưới chân ba người xuất hiện một vòng sáng xanh nhạt.

Lư Lan Lan cảm nhận được sự uy hiếp, linh cảm của u linh nói cho cô ta biết, không nên hành động thiếu suy nghĩ.

“Không nói lời nào sao? Thật là một vị khách không thú vị.”

Đức Thụy là một ông chú tuấn tú, để bộ râu cá trê lệch cổ, ánh mắt sắc như dao, quét qua ba người, mang theo ác ý rõ ràng.

“Như vậy, mời ngồi xuống trước đi!”

Lư Lan Lan ngồi xuống cái ghế ở chính giữa, Tiêu Hà và Lý Miễn Đức chia ra ngồi ở hai bên cô ta.



Trước mặt ba người xuất hiện ba đồng tiền cược khác nhau.

Trước mặt Lưu Lan Lan là một đồng tiền cược đỏ như quả quýt trị giá 5000, cộng thêm ba đồng tiền cược màu vàng trị giá 1000, và một đồng tiền cược màu đen trị giá 200.

Trước mặt Tiêu Hà là một đồng tiền cược trị giá 5000, một đồng trị giá 1000 và mọt đồng màu tím trị giá 500.

Số tiền cược trước mặt Lý Miễn Đức lẻ tẻ, cộng lại được 4575.

Đồ đạc ở tầng một của thế giới này đều đã cũ kỹ, trần nhà phủ đầy mạng nhện, trên tường đầy vết ẩm mốc, không khí tràn ngập mùi máu tanh và mùi hôi thoang thoảng.

Sau lưng Đức Thụy là một hàng thùng trong suốt được sắp xếp chỉnh tề, bên trong là thịt vụn màu đỏ.

“Tò mò bên trong thùng là thứ gì sao?”

Lư Lan Lan: “…” Cô ta có suy đoán không được tốt.

Đức Thụy cười nói: “Đều là những người thua sạch, đánh cược cả sinh mạng.”

Ba người: “…”

Điều này quả thực dễ khiến người ta khó chịu, đặc biệt là sau khi Đức Thụy nghiêm túc miêu tả muốn giữ cho thịt vụn trong thùng không bị phân hủy khó khăn đến mức nào.

Giọng điệu khoe khoang chiến lợi phẩm ấy khiến người ta biết rõ ông ta là một tên biếи ŧɦái.

Tên biếи ŧɦái Đức Thụy chậm rãi nói: “Sinh mạng quý giá nhất là Lư Lan Lan, sau đó là cô Tiêu Hà, cuối cùng mới tới anh Lý Miễn Đức.



Theo lý mà nói, tiền vốn của cô Lư Lan Lan nhiều nhất, nhưng đánh bạc chính là trò chơi kíƈɦ ŧɦíƈɦ nhất thế giới, không quan trọng có bao nhiêu tiền cược, làm theo tâm trạng tôi mới là điều quan trọng nhất.”

Tâm trạng lúc đánh bạc rất quan trọng.

Điều kiện gia đình Lư Lan Lan rất tốt, lúc đi du lịch với bạn thân Tiêu Hà đã từng đến mấy casino cao cấp, nổi tiếng thế giới.





Bọn họ vào chơi, cũng ôm một chút hy vọng sẽ thắng được một số tiền nhỏ, kết quả lại thất bại.

Nghĩ tới đây, suy nghĩ của cô ta không khỏi bay xa hơn, nhớ tới chuyện trên đường đi, ba người gặp phải tai nạn máy bay tử vong.

Thường để suy nghĩ bay xa cũng là một trong những ảnh hưởng do dòng máu u linh mang tới.

Hồi hồn lại, Lư Lan Lan không nhịn được hỏi: “Muốn đánh cược cái gì?”

“Đa số những người tới đây đều vì hốt hoảng mà không tuân thủ quy tắc, còn chưa bắt đầu đánh bạc đã chết rồi.



Người thực sự ngồi trên bàn đánh bạc cũng không nhiều, gặp được ba người thật tốt.”

Lư Lan Lan vẫn hỏi: “Đánh cược cái gì?”

Đức Thụy ‘chậc chậc’ hai tiếng: “Đừng mất kiên nhẫn thế chứ.



Được rồi! Đánh cược lớn nhỏ, mỗi lần tiền cược đều không được thấp hơn 2000.”

Đồng tử của Lư Lan Lan khẽ di chuyển, cô ta quay sang trái, đối mặt với Tiêu Hà.



Hai người từng chơi xúc xắc, nhưng cũng không thực sự hiểu quy tắc.



Đã qua rất lâu rồi, kinh nghiệm có hạn, lại cũng quên hết cả.



Cũng may, tỷ lệ đánh cược được áp dụng trên các màn bạc không giống nhau, nhưng gần như đều có thể nhìn là hiểu ngay được.

Ví dụ như ba con xúc xắc từ 4 tới 10 điểm là nhỏ, từ 11 tới 17 là lớn.

Ví dụ như tỉ số lớn nhỏ là 1:1, điểm số hai viên xúc xắc từ 1 tới 5, thì bội số cao nhất là 1: 150.

Nhận được tín hiệu từ bạn thân, Tiêu Hà hỏi hai câu: “Ông Đức Thụy, chúng tôi phải đạt được điều kiện gì thì mới rút lui khỏi trò chơi này? Tiền cược của ba người chúng tôi có thể cho nhau không?”

Đức Thụy không ngờ đầu óc người chơi nhà mình lại nhanh nhạy như vậy, trong mắt ông ta lóe lên một tia không vui nhưng cũng không để lộ ra mặt.



Ông ta bình tĩnh nói: “Thắng được một trăm nghìn tiền cược thì có thể rút lui khỏi trò chơi.




Tôi là nhà cái, sẽ không hỏi tiền của con bạc từ đâu ra.



Các người muốn chia tiền cược trên tay thế nào cũng được, tặng cũng được, trao đổi cũng được, đều là chuyện của các người, chỉ cần không dùng vũ lực để cướp thì tôi không ngăn cản.”

Tiêu Hà gật đầu, không hỏi nếu thua hết tiền cược sẽ có kết cục thế nào mà hỏi: “Mỗi lần tiền cược không được thấp hơn 2000, số tiền cược lẻ của chúng tôi sẽ không có giá trị sao? Một khi không đưa ra được 2000 tiền cược thì coi là thua sạch, vậy thì quá khô hợp lý.”

Đức Thụy tao nhã lễ độ giải thích: “2000 tiền cược một ván là dành cho ván cao cấp, nếu may mắn thì có thể nhanh chóng thắng được khoản tiền cược kết thúc trò chơi.





Nếu như tiền đặt cược sinh mệnh chưa đủ 2000, ba người cũng có thể rơi xuống ván cược máu tanh.”

Theo thói quen, Lý Miễn Đức sờ túi, không sờ được gói thuốc lá thì mới nhớ tới chuyện mình bỏ thuốc rồi.



Anh ta phiền não nói: “Phương thức đặt cược hơi phức tạp.



Làm thế nào chứ? Tôi chỉ biết chơi mạt chược và blackjack… Còn về xúc xắc, tôi chỉ chơi lắc xí ngầu trong tiệm karaoke.”

“Phương thức đặt cược không quan trọng, qua trọng là ba viên xúc xắc trong cốc lắc.”

Tiêu Hà nhỏ giọng nói: “Chúng ta không thể đánh cược vào may mắn được.”

Bàn tay giấu dưới bàn của Lư Lan Lan hơi nắm lại, cô ta nháy mắt với Tiêu Hà.

Dựa vào sự ăn ý của hai người bạn, Tiêu Hà biết được bạn thân muốn thử khống chế con số trên xúc xắc, nhưng không nhất định sẽ thành công.

Ván đầu tiên, Lý Miễn Đức đặt lớn, Tiêu Hà đặt nhỏ, Lư Lan Lan đặt số điểm khá cao – 34 điểm.

Kết quả, mở ra là một con báo 111, nhà cái thắng.

Lý Miễn Đức vỗ bàn mắng to: “Ông chơi chúng tôi.”

Đức Thụy ngồi ổn định, mí mắt cũng không nhấc lên.

“Không có bằng chứng thì đừng nói bậy.



Rõ ràng là các người không may mắn, nếu ván này cược con báo, nhân 150 là 30 vạn, ba người nhất định thắng.”

Lý Miễn Đức: “…”

Lư Lan Lan đưa tay đè vai người yêu lại, không cho anh ta đứng lên.



Cô ta nhẹ giọng nói: “Không sao.” Giọng cô ta mờ mịt mà linh hoạt, cô ta nhìn Đức Thụy, nói: “Tiếp tục đi.”


Đức Thụy đắc ý sờ bộ râu cá trê, nhẹ nhàng lắc cốc lắc rồi buông xuống.

“Ba vị, đặt cược rồi bỏ tay ra.”

Ông ta chú ý tới đôi môi có vẻ hư ảo của Lư Lan Lan khẽ đóng mở, trong lòng hiểu game thủ này đang cách đánh cược chủ đạo gì rồi, nhưng cũng không lo lắng chút nào.

Đúng như ông ta đoán, Lư Lan Lan đang dùng cách của mình để dự đoán điểm số trong cốc lắc.

Hơn một phút sau, Lư Lan Lan cầm 2000 tiền cược, đặt vào ba chỗ hai con báo.

Tiêu Hà và Lý Miễn Đức đặt tùy tiện.

Đức Thụy mở cốc lắc ra, lại là 111.



Bộ râu cá trê vì chủ nhân đắc ý mà vểnh cao lên: “Xem ra ba vị không may lắm!”



Số điểm được mở ra theo Đức Thụy, nhà cái gian ác.

Rốt cuộc Lư Lan Lan nhíu mày lại, cô ta phát hiện năng lực của mình không có hiệu quả trên bàn đánh cược.



Trừ cô ta ra, kỹ năng của bạn đồng hành cũng không thể hiện ra được.

Nhìn thấy Lý Miễn Đức chỉ còn lại 575 tiền cược, Tiêu Hà còn lại 2500, người có nhiều tiền cược nhất là Lư Lan Lan cũng chỉ còn lại 4200.

“Ồ? Có một vị không đủ tiền cược.



Nếu không có ai đồng ý cho anh ta mượn tiền cược, anh ta sẽ phải tiến vào ván bài cấp thấp! Một người chơi ván bài cấp thấp, sẽ phải chết!”

Vòng sáng màu xanh da trời dưới chân Lý Miễn Đức biến thành màu đỏ thẫm, không khí trở nên nóng bỏng, trên mặt anh ta đầy mồ hôi.

Những game thủ thâm niên ở lâu trong phó bản đều có một trực giác đặc biệt đối với cái chết.

Trong lòng Lý Miễn Đức hốt hoảng.

Lư Lan Lan chia cho người yêu 2000 tiền cược.

Lý Miễn Đức vượt qua cô ta, nhìn Tiêu Hà: “Dùng cái kia đi!”

Tiêu Hà không nhìn anh ta: “Tôi biết rồi.”

Cái đó… Thật ra là một vật phẩm có chút thần kỳ, có thể bán được 500 điểm, nhưng chỉ có thể sử dụng một lần.



Phải biết, giá tiền của vật phẩm thần kỳ tỉ lệ thuận với số lần sử dụng, không phải là vật phẩm vĩnh cửu, giá thu về khó mà vượt qua 300 điểm.

Đó là kẹo may mắn, sau khi ăn, người chơi có thể tăng giá trị may mắn lên gấp bội.


Tiêu Hà tìm được vật phẩm ấy trong một phó bản, cô ta cũng là người có giá trị may mắn cao nhất trong ba người.



Lẽ ra kẹo phải do cô ta ăn thì mới có thể đạt được hiệu quả tối đa.

Thấy cô ta xé túi đựng kẹo ra, Lý Miễn Đức vốn muốn nói gì đó, nhưng mở miệng rồi lại không nói gì cả.

Lư Lan Lan túm tấy Tiêu Hà, phát hiện lòng bàn tay bạn thân đã ướt đẫm, cũng không khỏi cầu nguyện kẹo may mắn có thể có hiệu quả.



Lần nữa dự đoán, lặng lẽ báo một con số bên tai cô ta.

Tiêu Hà hít một hơi sâu, đặt 2000 tiền cược vào 150 lần 222.



Đây là cơ hội cuối cùng của bọn họ, mà may mắn cũng đạt giá trị cao nhất ở lúc ăn kẹo, thời gian trôi đi, hiệu quả sẽ giảm dần.

Đức Thụy khẽ mỉm cười: “Mua xong hãy rời tay.”

Lúc ông ta mở cốc lắc, trên mặt ông ta mang chút thương hại.

Trên ba con xúc xắc, đều là số 1 chồng lên nhau.

“Haizz, lại là ba số 1…”

Sắc mặt Tiêu Hà cũng thay đổi.


“Sao lại không có tác dụng chứ?”

Chẳng lẽ không đủ may mắn? Không, cho dù may mắn hơn nữa cũng không thể nào thay đổi sự thật.

Rõ ràng ván cược này là sự đùa cợt của nhà cái đối với con bạc, từ đầu đã không có khả năng thắng! Từ lúc ngồi vào đây, số mệnh đã được quyết định.

Nói không chừng, Đức Thụy cũng chỉ lấy sự giãy giụa của game thủ làm thú vui.



Vòng sáng dưới chân Tiêu Hà cũng biến thành màu đỏ, cảm giác có chút nóng.

Lại nhìn bên cạnh, Lư Lan Lan cũng vậy.

Đức Thụy nói: “Quý khách, ván cược cấp thấp bắt đầu.”

Ông ta phất tay, bàn đánh cược trước mắt biến mất.



Tiền cược còn dư lại đều bay vào túi quần của ông ta.

Thay vì lễ phép với ba người như vừa rồi, bây giờ Đức Thụy hoàn toàn không giao lưu với bọn họ nữa.



Ông ta hết sức khinh thường những con bạc rơi vào ván cược cấp thấp, luôn dùng thái độ khinh miệt.

“Tình cảm của ba vị thật tốt, khiến cho người ta hâm mộ.



Toàn bộ tiền đặt cược đặt lên người các người, ván này cược nhân tính.”

Lý Miễn Đức: “Có ý gì?”

Anh ta còn chưa dứt lời, trước mắt ba người xuất hiện một đường sáng thẳng tắp màu xanh.

“Quy tắc ván cược nhân tính: thời gian đếm ngược 5 phút.



Nếu ba người đều lựa chọn không vượt qua đường sáng xanh thì có 99% khả năng bị nghiền thành thịt nát, nhưng có 1% có thể toàn bộ sống sót, vòng sáng dưới chân biến mất, out ra khỏi trò chơi.



Nếu có một người vượt ra khỏi đường sáng, thì người này sống, hai người còn lại sẽ chết.”

“Đã giải thích xong, ván cược nhân tính bắt đầu – các người chỉ có 5 phút.”

Tiêu Hà gần như không hề suy tính mà bật thốt lên: “Lan Lan, cậu qua đi.”

Lý Miễn Đức run lên.

Lư Lan Lan kiên định lắc đầu: “Không!”

Ánh mắt Lý Miễn Đức vô tình liếc qua đống thịt vụn chứa bên trong những cái thùng lớn trong suốt, anh ta theo bản năng cúi đầu xuống.

Lư Lan Lan quay đầu, hỏi người yêu.

“Anh có bằng lòng chết cùng em không?”

Lý Miễn Đức lập tức ngẩng đầu lên: “Anh đồng ý.” Giọng anh ta run rẩy.

Trên gương mặt tái nhợt Lư Lan Lan xuất hiện nụ cười khó coi: “Tiểu Hà, cậu qua đi.”

Ngay lúc Lư Lan Lan hỏi Lý Miễn Đức, Tiêu Hà đã biết Lư Lan Lan muốn để mình sống rồi, còn bản thân sẽ ở lại cùng người yêu, dù chết chung cũng không tiếc.

Nhưng mà tình cảm của hai người rất sâu, muốn cô ta dùng bạn thân để đổi lấy mạng sống của mình, cô ta không làm được.

Tiêu Hà nói: “Tớ cũng không muốn sống một mình, tớ sẽ đánh cược 1% khả năng.”

Đức Thụy giơ ba ngón tay lên: “Còn bốn phút.”

“Bùm…”

Một tiếng nổ lớn.

Cả căn nhà đều lay động.

Không có ai phát hiện, ở chân tường có một luồng chất lỏng sền sệt màu đen theo khe cửa chảy ra ngoài..