Vô Hạn Đoàn Tàu

Chương 132: 132: Ác Ma Thời Triết Mười Sáu




Diễn biến sự việc khiến khán giả bên ngoài cũng ngây người.

Ông chủ suýt nữa bị nhân cách phụ của nhân viên gϊếŧ chết, quả thực là cách phản bác mạnh mẽ nhất của người công nhân.

Buồn cười nhất là nhân viên không hề hay biết mà còn làm hỏng kế hoạch của nhân cách phụ.

Nhuế Nhất Hòa day ấn đường, hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Chuyện này còn phải nói lại từ khi hai nhóm người quyết định tách ra hành động… Nhóm năm người Nhạc Nguyên Mưu, Lư Lan Lan đi vào giáo đường, mấy chục tên thủ lĩnh chuột ngồi trên ghế đồng loạt nhìn về phía họ.

Lư Lan Lan xách hai đồng bạn từ trên không bay tới như một u hồn, bỏ lại một câu: “Giao giáo đường cho anh, chia nhau ra hành động.” Sau đó thoắt cái tiến vào hành lang.

Nhạc Nguyên Mưu: “…”

Hai người đành phải vất vả ở lại dọn dẹp quái vật.

Vừa dọn dẹp quái vật xong xuôi thì thấy hai người dùng vải đen che mặt áp tải một người đàn ông gầy tiến vào giáo đường, bảo là người bị họ bắt là nhân cách phụ của Nhạc Nguyên Mưu.

Nhạc Nguyên Mưu không thể không tin, nguyên nhân thứ nhất là vì gương mặt của người đàn ông gầy giống anh ta tới 70%, nguyên nhân thứ hai là vì người đàn ông gầy biết rất nhiều chuyện.



Quan trọng nhất trong đó là chuyện liên quan tới năng lực huyết thống cũng đều nói đúng.

“Một nhân cách phụ của anh vừa rồi đã bị chúng tôi làm thịt.



Đây là nhân cách thứ hai, nếu cũng chết luôn thì có khi nào năng lực huyết thống của anh sẽ biến mất luôn không? Nếu xui xẻo hơn một chút thì cái mạng nhỏ của anh cũng đi đời.”

Vừa rồi Nhạc Nguyên Mưu đã phát hiện một phần năng lực huyết thống là chỗ dựa cho mình đã biến mất.

Biến mất trong chiến đấu, anh ta cũng không biết lý do.

Những lời này, anh ta đều tin.

Không thể không cứu nhân cách phụ, kết quả là rơi vào bẫy.

Nhạc Nguyên Mưu vốn không phải là một người thông minh, vừa tiến vào thế giới Bên Trong lại hoàn toàn không biết quy tắc nên chẳng hề phát hiện có điều gì sai sai, nhân cách phụ được lấy về thành công hãm hại anh ta, đánh mất khả năng chống cự.

Người đàn ông gầy biến mất không thấy, hai người đàn ông che mặt bằng vải đen không tiếp tục giả vờ như bó tay không có cách, bây giờ đã lộ ra nanh vuốt.

Chuyện kế tiếp xảy ra thì không cần kể lại nữa, đám người Nhuế Nhất Hòa đều thấy hết.

Lúc này Nhạc Nguyên Mưu mới nghĩ ra, ‘nhân cách phụ’ trông giống mình 70% cũng không phải là người thật, mà là người giả được chế tạo bằng vật phẩm thần kỳ hoặc do năng lực huyết thống, không thể duy trì được bao lâu.

… Nếu không phải bên cạnh còn có Phương Thiên Cánh thì anh ta đã ngủm củ tỏi từ lâu rồi.

Nhưng kẻ muốn gϊếŧ anh ta lại là nhân cách phụ của Phương Thiên Cánh, vậy thì phải làm sao bây giờ?

Nghe xong, Nhuế Nhất Hòa hỏi Phương Thiên Cánh số hai đang bị đạp dưới lòng bàn chân.

“Người dưới tầng hầm đều là do các người gϊếŧ, đúng không?”

Ánh mắt Phương Thiên Cánh số hai lập lòe, xoay mặt qua chỗ khác.

Được rồi! Nhân cách phụ của người chơi gϊếŧ một nhân cách phụ của người chơi khác, nhân cách phụ của người chơi gϊếŧ người chơi cũng không bị xem như phạm luật.



Nhìn chung mà nói, người ở thế giới Bên Trong quá nhiều, dự đoán là sẽ loạn thành một cuộn len rối.



Nhân cách phụ bị gϊếŧ, La Tiểu Ngọc là khổ chủ.

Nhuế Nhất Hòa không quan tâm tới Phương Thiên Cánh số hai, ngược lại tò mò về một chuyện khác: “Trong giáo đường không có nhân cách phụ của Thời Triết à?”

“Có một cái.” Nhạc Nguyên Mưu xách một thủ lĩnh chuột từ dưới gầm ghế.

“Mấy cái khác đều có đầu chuột, còn tên này đội trùm đầu hình đầu chuột.”

Nhuế Nhất Hòa thản nhiên nhắc nhở: “Coi chừng, có lẽ hắn ta còn chưa chết đâu.”

Nhạc Nguyên Mưu nói với vẻ tự tin: “Không thể nào, tôi khẳng định hắn ta đã chết đứ đừ rồi… Shhh…”

Kẻ đã chết đứ đừ đội mồ sống dậy, không biết từ chỗ nào lấy ra một cái đầu đâm vào sau eo anh ta.

Nhạc Nguyên Mưu: “…”

Vả mặt tới quá nhanh cứ như lốc xoáy.

Đan Tiểu Dã lấy thuốc chữa ngoại thương: “Mua thuốc không? 20 điểm một chai, có thể chữa vết thương ngoài da.”

Khưu Ất ngay thẳng hỏi: “Anh ta bị đâm vào thận.





Thận là nội tạng mà nhỉ? Thuốc chữa ngoại thương cũng chữa được à?”

Đan Tiểu Dã trả lời hơi do dự: “Chắc là được mà nhỉ? Có thể thử một lần, nếu không được thì tôi không lấy tiền.”

Nhạc Nguyên Mưu: “…”

Anh ta kéo mũ trùm đầu hình đầu chuột… Đây là lần thứ hai anh ta kéo mũ trùm đầu của người khác trong thời gian ngắn.

Bên dưới mũ trùm đầu là một gương mặt kẻ xấu xa lạ, vẻ mặt dữ tợn, đôi mắt hung ác.

Nhuế Nhất Hòa nhớ lại lời miêu tả về nhân cách phụ của Thời Triết của bà nội, hỏi bằng giọng mang theo ba phần khẳng định: “Anh là Phùng Phụng đúng không?”

Một trong những nhân cách phụ của Thời Triết, một tên tội phạm gϊếŧ người hung ác tột độ.

Gã đàn ông có gương mặt tiêu chuẩn của kẻ xấu sửng sốt: “Sao cô biết?” Lại nhìn bà nội và Tiểu Ân bị trói ở cửa, anh ta mắng to mụ già chết tiệt bán đứng người cùng phe, mồm toàn những từ ngữ tục tĩu.

Đây là thừa nhận.

Nhạc Nguyên Mưu vừa kinh ngạc về chuyện nhân cách phụ còn có thể hồi sinh, đồng thời uyển chuyển từ chối lòng tốt của Đan Tiểu Dã, lấy băng gạc từ ba lô của mình để băng bó vết thương.

Đan Tiểu Dã vốn còn tưởng anh ta có vật phẩm thần kỳ hay là năng lực huyết thống gì đó nghiêng về chữa trị, thấy hành động của anh ta mới biết người này chỉ đơn thuần không tín nhiệm người chơi khác mà thôi, cậu ta bĩu môi cất chai thuốc.

Nhuế Nhất Hòa không để ý tới cuộc trò chuyện giữa cậu nhóc nhà mình với ông chú quái dị mà giơ chân đá ngã Phùng Phụng.


“Đừng chửi thề nữa.



Nói đi, Jormungandr ở đâu?”

“Tôi sẽ không nói đâu.” Phùng Phụng oán hận ôm ngực, ánh mắt nhìn lên trên.

Nhuế Nhất Hòa nhìn theo tầm mắt của anh ta thì thấy pho tượng trên thần đàn, một người đàn ông lực lưỡng nằm tựa người lên đá ngầm lớn, nghiêng đầu sang bên trái, mái tóc dài, mũi cao, nửa thân dưới khoác lụa mỏng, chính là pho tượng được miêu tả trong cuốn sách ở thế giới Bên Ngoài.

Tới bây giờ, Nhuế Nhất Hòa mới phát hiện những pho tượng còn lại đều có điểm khác biệt với miêu tả trong sách.

Khi cô nhìn pho tượng, dường như pho tượng cũng đang nhìn cô.



Không chỉ mình cô có cảm giác này mà mỗi người chơi ở đây cũng đều cảm thấy như thế.



Rất kỳ dị, bị nhìn chằm chằm tới mức sợ hãi.

Nhuế Nhất Hòa lấy dao rọc xương trong huân chương không gian, không để lại một vết trầy nào bên ngoài tượng thần.

Khưu Ất đi tới: “Để tôi thử xem.” Tia laser bắn ra từ trong mắt anh ta cũng rất lợi hại, có chứa sức ép của sấm sét.



Trong thế giới Rubik công nghệ cao thoạt nhìn chỉ là mắt laser mà thôi, nhưng thực tế cũng có sức đe dọa nhất định đối với yêu ma quỷ quái.



Suy cho cùng thì những thứ âm tà luôn sợ những thứ cực dương ẩn chứa chính khí trong đất trời như sấm sét.

Cũng vô ích, laser còn chưa đụng tới tượng thần thì đã bị tiêu trừ hết sạch.

Vẻ hiền từ trên gương mặt tượng thần dường như đang âm thầm trào phúng họ.

Nhuế Nhị Hòa quan sát gần gũi, rút ra kết luận: “Có một loại lực lượng mà mắt người không thể nhìn thấy đang bảo vệ tượng thần, đừng làm trò tốn công vô ích.”

Nhuế Nhất Hòa bảo các người chơi lui ra ngoài cửa, sau đó lấy ra một quả bom khoa học kỹ thuật.

Khưu Ất: “…”

La Tiểu Ngọc: “…”

Đây… đây chẳng phải là loại bom uy lực rất mạnh trong thế giới Rubik à? Cũng chính vì sức công phá quá lớn nên bị quản lý rất chặt chẽ, trong quân khởi nghĩa không có lấy một quả nào, nhưng lại là vũ khí được phân phối tiêu chuẩn cho đội hộ vệ Lục Châu.

Đẳng cấp huyết thống của Khưu Ất khá cao, sức phòng ngự, khả năng tự chữa lành đều rất đáng gờm, đứng bên cạnh vụ nổ cũng phải nằm trên giường hai ngày.



Anh ta từng chịu thiệt nên ấn tượng rất sâu sắc.

La Tiểu Ngọc lắp bắp hỏi: “Dùng cái này thì sẽ san bằng thế giới Bên Trong thành đất bằng mất nhỉ?”

“Chưa đến mức đó đâu.




Rời khỏi thế giới Rubik công nghệ cao, uy lực của bom sẽ bị suy giảm, cùng lắm chỉ làm nổ giáo đường này thôi.”

Chỉ cần có thể hoàn thành nhiệm vụ thì quý ngài dẫn đường sẽ không quan tâm có phải các người chơi đã làm sập một tòa nhà trong bản sao khép kín hay không.

Nhuế Nhất Hòa không lo lắng sẽ xuất hiện tình huống nằm ngoài tầm kiểm soát.



Chung quy sứ giả dẫn đường cũng không xuất hiện ngăn cản cô.

Nhuế Nhị Hòa bên cạnh bày tỏ có thể thử một lần.





Không chừng uy lực của bom công nghệ cao sẽ thật sự gây thương tổn cho pho tượng.

Nhuế Nhất Hòa nhẹ nhàng nhảy lên thần đàn, đặt bom công nghệ cao lên đầu pho tượng.

Pho tượng: “…”

Ừm… Cứ cảm thấy nụ cười trên mặt pho tượng bắt đầu trở nên miễn cưỡng.

Nhuế Nhất Hòa lui ra cửa giáo đường.



Bom công nghệ cao bắt đầu đếm ngược ba giây.

3, 2, 1…

Khi cô âm thầm đến tới 1, một cánh tay trong suốt thò ra từ bên trong pho tượng cầm lấy quả bom.

Giọng nói vừa kích động vừa sợ hãi của bà nội vang lên bên tai: “Là Jormungandr! Jormungandr đã bị các người đánh thức!”

“Đùng!”

Vụ nổ được khống chế trong phạm vi rất nhỏ, chỉ lan tới hai dãy ghế đầu trong giáo đường.



Ánh lửa bắn lên, khói đen cuồn cuộn hình thành một đám mây hình nấm chói mắt.



Mấy phút sau chỉ còn lại một chút khói đen, ghế dài bị đốt cháy thành than, sàn nhà vỡ vụn, cửa sổ thủy tinh sặc sỡ hai bên tường đều bị vỡ tan rơi rớt xuống sàn nhà.

Pho tượng trên thần đàn vẫn sừng sững ở đó, điểm khác biệt duy nhất so với lúc trước là đôi mắt của nó đã nhắm lại.


Một thi thể mất một cánh tay cháy đen thui như hòn than nằm dưới thần đàn.

Đó là thứ chui ra từ thần tượng trước khi vụ nổ xảy ra à?

Jormungandr?

Nhuế Nhất Hòa đi về phía thần đàn, thấy một cánh tay còn lại của ‘thi thể’ khẽ nhúc nhích, miệng phát ra một tiếng rêи ɾỉ.



Sau đó ông ta chống sàn nhà ngồi dậy, lớp da bị cháy đen như than bóc ra, để lộ làn da trắng sứ bên trong.

Đúng lúc này, một vũng chất lỏng đặc sệt đen như mực trượt từ hành lang vào giáo đường.



Vũng chất lỏng đó há miệng, lộ ra hàm răng sắc bén: “Cứu tôi…”

“Trong nhà… Tiêu Hà với Lan Lan đang gặp nguy hiểm…”

Nhuế Nhất Hòa vừa chú ý tới ‘thi thể’, vừa hỏi vũng chất lỏng đặc sệt màu đen biết nói.

“Mi là ai?”

“Tôi là nhân cách phụ của Tiêu Hà.



Cô Nhuế, xin cô hãy đi cứu tôi với Lan Lan, chúng tôi sẽ trả thù lao cho cô.”

Thù lao à!


Mắt Nhuế Nhất Hòa sáng rực!



Nói về Lư Lan Lan bay qua giáo đường, sau đó thả hai đồng đội bên trong hành lang.



Cằm Tiêu Hà bị rách một đường lớn, chất lỏng màu đen đặc sệt chui ra ngoài, bao trùm những phần trọng yếu trên cơ thể cô ta như đầu, sau gáy, trái tim.



Cảnh tượng này khiến cô ta cứ như đội một cái mũ giáp màu đen đáng ghét, mặc áo giáp màu bạc trơn bóng.



Nhưng chỗ che mắt màu trắng trên ‘mũ giáp’ bỗng xuất hiện con ngươi dựng đứng, há miệng để lộ răng nanh sắc bén.

Cảnh này khiến Tiêu Hà giống hệt như bị dị biến thành quái vật.

“Trong đám người chơi này, người đáng tin cậy nhất là Nhuế Nhất Hòa, nguy hiểm nhất là Nhạc Nguyên Mưu, anh ta là loại người sẵn sàng làm tất cả mọi thứ để sống sót.



Hành động chung với anh ta sẽ không an toàn, vào thời điểm mấu chốt còn dễ dàng hỏng chuyện.”

Tiêu Hà biến thành nửa quái vật có cái lưỡi rất dài, nói chuyện rất chậm, để tránh lỡ chảy nước miếng.

Lư Lan Lan: “Tôi sẽ đề phòng anh ta.”

Lý Miễn Đức chẳng buồn bận tâm: “Trước mặt thực lực tuyệt đối, tất cả âm mưu quỷ kế đều chỉ là vô ích.”

Tiêu Hà cười lạnh: “Anh có thực lực tuyệt đối không?”

“Tôi không có, nhưng Lan Lan nhà chúng ta có!”

“Chính vì thái độ cà lơ phất phơ này của anh nên mới luôn gặp phải nguy hiểm, không chỉ chẳng giúp đỡ được gì mà sau khi gặp rắc rối thì cứ đòi Lan Lan phải hỗ trợ dọn dẹp hậu quả thay anh.”

“Cô ăn nói đừng khó nghe quá như thế.” Lý Miễn Đức nổi giận: “Nếu không nể mặt Lan Lan thì dù cô là đàn bà, tôi cũng sẽ đánh cô.”

Đối với người đã nhận được huyết thống u linh nên cảm xúc rất ít khi dao động như Lư Lan Lan mà nói, cô cũng có nan đề như mọi người phụ nữ khác trên thế gian này, bạn thân với người yêu nhìn nhau chướng mắt, nên làm sao bây giờ?

“Lý Miễn Đức! Đừng nói nữa!”

Lư Lan Lan chọn giúp bạn thân.

Lý Miễn Đức câm miệng, bắt đầu squat ngay tại chỗ, một hai ba bốn năm… Trên trán bắt đầu chảy mồ hôi, ‘Bùm’ một phát biến thành lớn gấp ba lần.



Đây là năng lực huyết thống của anh ta, biến thành người khổng lồ.

Cuộc cãi cọ ngắn ngủi giữa đồng đội cũng không gây trở ngại cho hành động.



Sau khi đã chuẩn bị sẵn sàng, ba người đi về phía lầu gác nhỏ.

Trong bóng đêm tối tăm ở thế giới Bên Trong, toàn thân Lư Lan Lan tỏa ra ánh sáng màu xanh lá u ám, trở thành nguồn sáng duy nhất của đồng đội.



Mở cánh cửa tầng một, bên trong lại sáng sủa như ban ngày.

Một chiếc bàn đánh bạc gỗ lim được đặt chặn ngang trước cửa, người đàn ông tóc nâu mặc áo sơ mi trắng và áo vest đen đứng trước bàn.

“Chào mừng đã đến với sòng bạc ở thế giới Bên Trong, tôi là người chia bài - Đức Thụy.”

“Khi đã đặt chân vào sòng bạc, tính mạng của các bạn đã bị đổi thành thẻ đánh bạc, đặt trên bàn.



Thói quen của tôi là một ván quyết định sống còn.



Các bạn hãy đoán xem lát nữa sẽ chơi trò gì?”.