Vô Hạn Đoàn Tàu

Chương 134: 134: Ác Ma Thời Triết Mười Tám




Tiếng nổ trong giáo đường vừa xuất hiện, Nhuế Nhất Hòa nghe được, hai mắt sáng lên.

“Cứu thế nào?”

Chất lỏng sền sệt màu đen giống như là một miếng thạch rau câu to lớn, nhưng có mắt, có miệng, cao giọng nói: “Cách duy nhất có thể cứu bọn họ chính là thiết lập trở về thế giới bên trong.”

Nhuế Nhất Hòa: “Sao ta tin được ngươi?”

Một người thạch không biết từ đâu ra nói mình là nhân cách phụ của game thủ, sao cô tin tưởng được? Không thể nào.

Người thạch lấy ra một quyển sách có bìa bị dây thừng cột chặt phát sáng nhè nhẹ: “Vật phẩm thần kì này trị giá 430 điểm, là thù lao cho cô.”

Nhuế Nhất Hòa tin rồi.

Chú lùn tự xưng là nhân cách phụ của Lý Miễn Đức hô to: “Tại sao tin anh ta mà không tin tôi chứ?”

Người thạch hoảng sợ, bày tỏ tình huống khẩn cấp không thể chậm trễ.



Nhuế Nhất Hòa không phản ứng lại chú lùn, thầm nghĩ: anh chỉ là nhân cách phụ thôi, không biết năng lực huyết mạch của nhân cách chính là gì, chỉ có thể nói ra chuyện của chủ nhân lúc còn sống, không hề biết gì về linh giới.

Trừ Lý Miễn Đức ra, ai có thể biết được anh là thật hay giả chứ.

Nhuế Nhất Hòa muốn đi đến tầng một, nhưng lại bị người thạch ngăn lại.

“Không thể vào tầng một, đó là casino của Đức Thụy.



Sau khi đi vào sẽ bị vây trong ván bài, năng lực huyết mạch và vật phẩm thần kì đều không có tác dụng, nhân cách chính và mọi người đều bị khống chế như vậy.”

Nói xong, người thạch hơi tuyệt vọng: “Chẳng lẽ ‘đồng hồ lớn hai mươi bốn giờ’ lại ở tầng một sao? Đúng rồi… Cô có biết đồng hồ lớn ở đâu không?”

Nhân cách chính và Lan Lan không chống đỡ được quá lâu… Lúc này người thạch mới ý thức được mình nước đến chân mới nhảy, thậm chí không hỏi Nhuế Nhất Hòa có biết cửa ra ở đâu hay không thì đã đưa thù lao rồi.

Thời gian mọi người vào thế giới trong còn ít, khả năng rất lớn sẽ không tìm được đường ra.

Hu hu hu.

Nhuế Nhất Hòa xoay người chạy về phía cửa nhà thờ, thuận miệng trả lời: “Biết!”

Người thạch: *icon tròn mắt*

Sau đó: *icon híp mắt*

Chạy theo Nhuế Nhất Hòa đến dưới lầu, leo vào từ cửa sổ tầng ba.



Hai người đẩy cửa ra, đi vào gian phòng thứ hai.

“Đây chính là đồng hồ lớn hai mươi bốn giờ… Nhưng làm sao mới khởi động được chứ?”

Trong đồng dao, nội dung liên quan là: ‘Hai mươi bốn vạch chuông lớn, mỗi giờ, mỗi phút, mỗi giây đều đang vang lên "boong boong".’

Nhưng cái đồng hồ lớn khảm trên sàn nhà này, kim đồng hồ chuyển động lại không có tiếng.

Người thạch gấp đến độ trực tiếp biến thành nước màu đen, giống như cơ thể đang dần dần hòa tan.





Giọng anh ta run rẩy nói: “Tôi cảm nhận được, nhân cách chính sắp không kiên trì được nữa rồi.”

Nhuế Nhất Hòa đưa tay chỉnh kim dây ngược hướng với kim giờ.

“Boong, boong…”

Mặt đồng hồ phát ra âm thanh như miêu tả, nhưng ngoài cái đó ra thì cũng không có chuyện gì xảy ra.

Nhuế Nhất Hòa cau mày lại, đẩy ngược kim giây là cách cô lấy được từ chỗ Phương Thiên Cánh, nhưng hình như cô chỉnh sai hướng rồi.

Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, người thạch đã tan mất một nửa.



Quái vật nhỏ này hiển nhiên là có thần kinh cảm giác đau, ở bên cạnh cô khóc nức nở.

“Hu hu hu, không biết Lan Lan thế nào rồi?”

Còn đang lo lắng cho đồng đội… Suýt chút nữa Nhuế Nhất Hòa đã bị người thạch cắt đứt suy nghĩ, mắt nhìn mặt đồng hồ, lại lần nữa hát đồng dao.

“Hai mươi bốn vạch chuông lớn, mỗi giờ, mỗi phút, mỗi giây đều đang vang lên "boong boong".”



Đợi đã, lời đồng dao đặc biệt nhấn mạnh là mỗi giờ mỗi phút mỗi giây… Chẳng lẽ phải chính kim đồng hồ chỉ cùng một giờ một phút một giây?

Nhuế Nhất Hòa đưa tay đồng thời chỉnh ba chiếc kim đồng hồ, đợi khi ba cây kim trùng nhau, lại khởi động lại một vòng.

“Boong, boong, ken két…”

Theo tiếng đồng hồ vang lên, cảm giác choáng váng nhè nhẹ vừa quen thuộc vừa kì lạ mỗi lần vào phó bản lại lần nữa xuất hiện.

Đậm đến mức bóng tối đen đặc nhanh chóng rút đi.



Nhuế Nhất Hòa vẫn như cũ đứng ở gian phòng thứ hai của tầng ba, nhưng người thạch màu đen bên cạnh đã biến mất rồi.



Đó là nhân cách phụ mà! Bây giờ là thế giới Bên Ngoài, đương nhiên anh ta đã quay về cơ thể của nhân cách chính rồi.

Bên cạnh thiếu mất một quái vật nhỏ, nhưng lại có thêm mấy thiếu niên cụt tay.

Những thiếu niên này cũng là những thứ tương đương với quái vật trong phó bản, nhưng tính công kích không cao, chỉ ngẩng đầu nhìn qua Nhuế Nhất Hòa rồi lại cúi đầu xuống, rõ ràng không có hứng thú với cô.

Nhuế Nhất Hòa bước nhanh xuống tầng thì thấy được ngài thị trưởng xuất quỷ nhập thần đang đứng ở hành lang tầng hai.



Bên cạnh anh chính là Thời Triết tóc vàng… Đợi đã, Thời Triết tóc vàng? Mặc dù tóc rất ngắn nhưng lại dày, ánh vàng rực rỡ như đang phát sáng.


Thời Triết không bị trọc nữa rồi! From app TYT & Thảo Vân team

Nhưng mà cô muốn vật phẩm nhiệm vụ là mái tóc dài, chứ không phải một mái tóc ngắn mềm mượt.

“Chào buổi tối! Ngài thị trưởng.”

Bởi vì luôn không có thời gian đi thăm hài tầng hai, cô không biết sứ giả dẫn đường ở tầng hai có tiến vào thế giới trong hay không.



Nhưng chuyện này để sau này hỏi cũng được, so với nội dung nói chuyện của Thời Triết và ngài thị trưởng thì còn xếp sau.





Hơn nữa, cô còn muốn đi vào tầng một xem xét tình hình của khách hàng, đó mới là thái độ nên có sau khi thu tiền làm việc.

Lỡ như có thể giúp, còn có thể kiếm thêm một khoản, đúng không? Người nôn nóng sống lại quay về nhà, tuyệt đối sẽ không ngại đổi tích phân làm phỏng tay.

Vì vậy, sau khi chào hỏi, Nhuế Nhất Hòa tập trung toàn bộ sự chú ý lên mục tiêu nhiệm vụ.

“Thời Triết, cùng tôi vào tầng một được không? Chúng tôi cần anh giúp đỡ.”

Thời Triết do nhân cách chính khống chế đơn giản là một thiên thần nhỏ.

“Được ạ, thưa cô.”

Nhuế Nhất Hòa hấp tấp dẫn người đi.

Ngài thị trưởng: “…”

Tầng một, ở cửa phòng.

Từ eo trở xuống của Tiêu Hà đã biến mất, cô ta đang nằm ngửa trên đất.



Sắc mặt cô ta không khác gì người chết, máu từ cơ thể chảy ra nhuộm đỏ tấm thảm.



Đã là game thủ thâm niên, mạng lớn nên có thể giữ được.



Nhưng trừ phi có năng lực huyết mạch hoặc vật phẩm thần kỳ có thể khiến tay chân mọc lại, nếu không thì ở trong phó bản này, cô ta không còn cách nào tiếp tục chiến đấu.

Còn có một cách nữa, chính là nhờ sứ giả dẫn đường giúp đỡ.

Dĩ nhiên, đây không phải là không có trả giá.

Lư Lan Lan cũng bị thương rất nặng, cơ thể trong suốt gần như biến mất, khiến người ta nghi ngờ một trận gió thổi qua cũng có thể thổi tan cơ thể cô ta.

So với hai người kia, Lý Miễn Đức ở bên cạnh không bị thương chút nào lại tỏ ra hơi xa lạ.


Tiêu Hà nằm dưới đất kêu lên: “Lan Lan!”

Lư Lan Lan tỉnh khỏi cơn mơ, cả người như hóa thành một luồng ánh sáng chui vào nửa phần thân thể còn lại của Tiêu Hà.



Lập tức có thể thấy vết thương nội tạng khép lại.



Gương mặt trắng như tờ giấy của Tiêu Hà trở nên ửng đỏ, tinh thần tốt hơn nhiều.



Cô ta lại kêu lên: “Bùn đen!”

Từ trong cơ thể cô ta chảy ra một chất lỏng sền sệt màu đen, bao lấy eo cô ta, tạ thành một đôi chân đen nhánh.



Đây không phải là người thạch sao? Nhuế Nhất Hòa cảm thấy ngạc nhiên, nhân cách phụ còn có thể xuất hiện ở thế giới Bên Ngoài sao? Đồng thời cô cũng xúc động, không hổ là game thủ thâm niên, rất nhiều thủ đoạn.

Tiêu Hà đứng lên, sải bước đi đến bên cạnh Lý Miễn Đức, vung tay tát anh ta một cái thật mạnh.

“Đồ hèn!”

Chút áy náy mơ hồ trên mặt Lý Miễn Đức bị cái tát này đánh mất hết.

“Ván cược của Đức Thụy căn bản là 100% sẽ chết, tỉ số sống sót 1% không tồn tại.



Ba người chết chung một chỗ mà là lựa chọn tốt nhất sao? Đàn bà sống quá cảm tính.



Một người sống tốt hơn chết cả lũ nhiều.”

Tiêu Hà mắng to: “Dù anh muốn bước lên thì cũng nên nhắc nhở chúng tôi một câu chứ.”

Lý Miễn Đức im lặng.

Tiêu Hà lập tức hiểu rõ: “Đúng rồi! Nếu anh nhắc nhở chúng tôi, lỡ chúng tôi cướp cơ hội sống của anh thì sao? Anh hại tôi cũng không sao, tôi cũng chỉ là một đồng đội tính cách bất hòa với anh thôi.



Nhưng Lan Lan thì sao? Cô ấy là vợ anh!”

“Là tôi có lỗi với cô ấy… Tôi chỉ là không muốn chết thôi.



Một người đang sống sờ sờ bị nghiền thành thịt nát, cô không thấy kinh khủng sao? Tôi đã chết một lần rồi, không muốn chết thêm lần nữa.”

Bị nghiền thành thịt nát kinh khủng sao?


Kinh khủng!

Nhưng đối với Tiêu Hà mà nói, càng kinh khủng hơn là khi cô ta bước qua ranh giới sống sót, hai người đồng đội phía sau sẽ bởi vì hành động của cô ta lập tức bị nghiền nát.



Dù cô ta để ý Lan Lan nhiều hơn, từ tận đáy lòng cảm thấy Lý Miễn Đức không xứng với bạn mình, nhưng ba người là một đội, đồng tâm hiệp lực, cô ta cũng không thể nào chịu được sự đau đớn khi hại chết Lý Miễn Đức

Thế nên, cô ta tình nguyện đánh cược vào 1%.

Bây giờ Tiêu Hà đã thoát khỏi hoàn cảnh nguy hiểm, đầu óc cũng tỉnh táo lại.



Cô ta bắt đầu nhận ra, có lẽ ba người đã trúng chiêu rồi.

Tiền đặt cược là Đức Thụy thật ra là làm hao mòn lòng tin của ‘con bạc’, khiến ‘con bạc’ phát hiện ra mặc kệ có dùng cách gì thì cũng không thể nào chiến thắng.



Mục đích là để lúc ‘con bạc’ rơi vào ván cược cấp thấp, tin tưởng 99% là 100%.

Sơ hở ở chỗ, canh bạc xúc xắc và canh bạc nhân tính có cảm giác tách rời rõ ràng, quá trình đánh mất tiền cược của người phía sau.



Đức Thụy luôn nói mình là nhà cái đã đưa quyền lợi lắc xúc xắc vào tay game thủ.


Tiền cược sinh mệnh gì đó, tiền cược xúc xắc gì đó, đều là cách che mắt cả.

Nếu ba người chọn đồng sinh cộng tử thì có thể sống sót.

Nhân tính đúng là một phép thử không tránh khỏi.

Tiêu Hà phẫn hận nói: “So với biến thành thịt nát, tôi cảm thấy anh kinh khủng hơn nhiều.





Mau cút đi! Tôi thấy anh mà buồn nôn.”

Lý Miễn Đức: “Tôi muốn nói với Lan Lan mấy câu.”

Tiêu Hà: “Cô ấy không muốn nói chuyện với anh.”

“Tôi với cô ấy đã kết hôn rồi, cô chỉ là người ngoài.”

“Anh kết hôn với cô ấy ở nhân gian, không có hiệu quả ở linh giới.



Còn nữa, chồng mình là loại người như vậy, nhất định Lan Lan cũng tình nguyện ở cạnh người ngoài.”

Lý Miễn Đức: “Tôi biết Lan Lan đang dưỡng thương trong cơ thể cô, đợi cô ấy khỏe hơn, tôi sẽ giải thích với cô ấy.”

Tiêu Hà thật không phát hiện ra Lý Miễn Đức còn có thuộc tính lưu manh nữa.



Cô ta hừ lạnh một tiếng, lười để ý anh ta.



Cô ta đi về phía Nhuế Nhất Hòa, nói: “Tôi nghe bùn đen nói cô chính là người cứu tôi và Lan Lan.



Cảm ơn cô…”

“Không cần cảm ơn, các người đã trả tiền cho tôi rồi.”

Thấy mặt cô ta đầy cảm kích, Nhuế Nhất Hòa nói: “Nếu nhất định muốn cảm ơn, có thể nói cho tôi biết bùn đen là gì không?”

“Bùn đen là sinh vật tôi kí sinh, là sinh vật đơn bào, chỉ có thể nghe hiểu những thứ đơn giản.



Ở thế giới bên trong, toàn bộ sinh vật tôi ký sinh đều kiến thành ‘nhân cách phụ’.”

Trong lòng Tiêu Hà biết nhân cách phụ đã đưa vật phẩm thần kì cho Nhuế Nhất Hòa, cho dù cô lấy mà không cứu người thì cũng không ai có thể nói gì cô được.



Hơn nữa, không cứu người không chừng còn có thu hoạch lớn hơn – còn có thể tìm kiếm thi thể nữa.



Thế nhưng cô đã tới cứu, còn cứu rất kịp thời.

Game thủ này rất tốt.

“Năng lực huyết mạch của tôi là ‘thể chất kí sinh’.



Năng lực này cho phép thân thể tôi biến thành một cái xác có thể ký sinh trên các loại sinh vật thích hợp.



Tôi có thể ký khế ước với quái vật, sử dụng chúng.



Quái vật sống nhờ trong cơ thể tôi, cũng có rất nhiều chỗ tốt.”

Nhuế Nhất Hòa hiểu rõ.

“Khó trách nhân cách phụ của cô lại đặc biệt như vậy.”.