Chương 24 : Hồi Ức
Hơn 10 ngày sau
Bầu trời đêm đầu hè thật xinh đẹp.
Trên trời không có lấy một đám mây trôi, những ngôi sao như những đốm sáng lấp lánh.
Dế đàn hương điểm trang lên sân khấu, thay thế vị trí của dế long hoàn, chúng nó ở trong bụi cỏ, ở bên khe suối, ở trên cành cây, hát vang khúc ca trữ tình.
Trong Cổ Nhân Sơn sáng lên vô số ngọn đèn như thể đang cùng nhau tỏa sáng với bầu trời sao xa xôi.
Trong gió đêm, từng ngọn trúc xanh biếc đứng thẳng tắp, dưới trời sao, cảnh vật nơi đây mang vẻ đẹp thanh bình và tĩnh lặng.
Lúc này bỗng có một bóng người xuất hiện bên ngoài trong khe đá bí động.
Leng keeng keng...
Trong tay hắn, một con thỏ rừng đang giãy giụa dữ dội, trên cổ của nó còn buộc thêm một cái chuông.
Đây là con thỏ rừng mà Tần Cửu Ca bắt được trên núi, tất nhiên là cái chuông cũng do hắn buộc lên.
Trải qua một ngày đêm, sự ngột ngạt trong động đã hoàn toàn bay đi, không khí rất tươi mới.
Cửa đường hầm vẫn mở rộng, bên trong im ắng không một tiếng động. Tần Cửu Ca hơi ngồi xổm trên đất, bắt đầu cẩn thận kiểm tra mặt đất trước tiên. Hắn đã rắc bụi đá ở hai chỗ trên mặt đất vào tối qua, lớp bụi đá này rất mỏng, không khiến người ta chú ý.
"Bụi đá ở lối vào đường hầm vẫn còn nguyên, xem ra trong khoảng thời gian ta rời khỏi, trong đường hầm cũng không có thứ không sạch sẽ gì bò ra. Lối vào chỗ khe đá có một dấu chân nhưng đó là do ta vừa đạp lên. Có thể thấy được là không có người ngoài nào đến đây." Tần Cửu Ca quan sát một chút thì đã yên lòng.
Quả thực hắn cực kỳ sợ vấn đề truyền thừa bị lộ ra . Đến lúc đó không chỉ mất đi cơ duyên còn khiến hắn gặp nguy hiểm . Hành sự bắt buộc phải cẩn trọng
Hắn đứng lên, đưa tay kéo mạnh hết dây leo khô trên vách đá ra một bên.
Kinh nghiệm biện dây cỏ này chính là ở lúc Tần Gia hắn học được . Năm đó Tần Gia hắn cũng được đánh giá là gia tộc đệ nhất trấn Thanh Hà chuyên kinh doanh các đồ thủ công nghề mộc đồ cổ . Có thể nói trong trấn Thanh Hà không ai không nể người họ Tần . Ấy vậy mà đường đường là thiếu gia của Tần Gia người được xác định là sẽ kế tục gia chủ lại thành thục đan dây việc vốn chỉ để dành cho đàn bà con gái việc này nói ra có lẽ ít ai tin
Lúc này lại một hồi ức trở về bên hắn ...
Bầu trời xanh trong quang đãng, tinh khiết như được gột rửa.
Mặt trời vàng óng, từng đám mây trắng bồng bềnh. Một bầy chim anh vũ kêu vang, tạo thành trận hình mũi tên, vỗ cánh chao liệng dưới trời xanh mây trắng.
Loại chim anh vũ sặc sỡ này, chỉ có vào mùa xuân mới bay tới thành đàn lớn. Chúng nó có bộ lông bảy màu rực rỡ, kích thước cỡ bằng chim ưng, đầu mỏ như loài két, phần đuôi lại rất dài như là đuôi chim công.
Gió xuân lại thổi qua vùng cỏ xanh, hoa dại tranh nhau đua nở, bầy ong đàn bướm cùng bay lượn khắp núi rừng. Phong cảnh xuân tình, dâng trào sức sống.
Không khí mùa xuân ngào ngạt đến nỗi tường trúc cao cao bốn phía sân nhà cũng không che giấu được.
Trong một đại trạch có một đứa bé mặt ngây ngô đang ngồi bên cạnh một người phụ nữ . Người phụ nữ này mặt hiền hậu tay đang đan xen những sợi dây để nối thành một đoạn dây nhảy
"Mẫu thân à phụ thân chẳng chịu chơi với ta gì cả lúc nào cũng nói bận bận"
Đứa trẻ vẻ mặt có phần tức giận than phiền với mẫu thân của mình
Người phụ nữ nghe thấy vậy vẻ mặt ôn hoà xoa đầu đứa nhỏ
"Cửu Ca ngoan cha con thân là tộc trưởng là trụ cột của gia tộc nên hiển nhiên là rất nhiều việc rồi đừng trách cha "
"Chi bằng trong lúc rảnh con hãy học đan dây cùng ta cho vui đi"
Đứa nhỏ nghe vậy liền khó chịu đứng lên tỏ vẻ phụng phịu nói
"Hừ không đâu . Con dù sao cũng là thiếu tộc trưởng của Tần Gia sau này chắc chắn sẽ nối nghiệp cha trở thành gia chủ Tần Gia . Đường đường là gia chủ sao có thể học cái trò của đàn bà con gái được chứ ."
"Nếu để bọn Tần Chấn Tần Nam biết được chắc chắn sẽ cười con c·hết mất"
Nghe những lời này người phụ nữ không những không tức giận mà còn cười nhẹ nhàng
"Ồ vậy sao ? Vậy gia chủ tương lai có biết phụ nữ thích nhất là đàn ông khéo tay không ? cô bé Thanh Nhi của Điền Gia cũng không ngoại lệ a"
Chỉ cần hai chữ "Thanh Nhi" thôi đã khiến đứa bé mặt đỏ tía tai một hồi sau cũng nói
"Nhưng mẫu thân có thật là con gái thích đàn ông khéo tay sao ? Chẳng lẽ Thanh Nhi cũng thích vậy sao?"
"Haha chắc chắn là có . Nghe nói Thanh Nhi rất thích trò nhảy dây nha cũng sắp đến sinh nhật cô bé rồi . Nếu ai đó có thể tặng cô bé một cái dây nhảy tự làm thì chẳng phải ý nghĩa lắm sao?"
Chỉ cần nghe mẫu thân nói vậy đứa bé mặt đỏ ngồi xuống bắt đầu học đan dây
Quay trở lại thực tại
Hắn ngồi xuống đất, cong chân lại để ngăn chặn con thỏ rừng chạy mất, hai tay đã rảnh rang thì bắt đầu vặn xoắn những dây leo này lại.
Đôi chân hắn gập lại cản con thỏ rừng thỉnh thoảng lại giãy giụa, chiếc chuông nhỏ rung lên tiếng leng keng.
Một đôi vấn vương tháng ngày, vạn chuyển ngàn hồi luyến lưu.
Từng sợi mảnh mai, từng sợi miên man, năm rộng tháng dài, tháng năm quy về một mối, có rối bời, có đan xen, có vấn vương không rời.
Quả thật hình ảnh cô bé Thanh Nhi trong câu chuyện đó hắn đã sớm quên từ lâu có lẽ người mà hắn còn nhớ nhất chính là mẫu thân của mình.
Trong nơi hang động này, ánh sáng đỏ mờ tối, tuổi trẻ và nét t·ang t·hương giao hoà trên gương mặt y.
Thời gian dường như cũng đang dừng chân tại đây, lẳng lặng ngắm nhìn thiếu niên đang bện sợi dây cỏ kia.
Leng keeng...
Sau vài ba phút con thỏ rừng nhanh chóng xông vào trong đường hầm, chiếc chuông trên cổ nó đinh đang rung lên, sau vài hơi thở thì đã ra khỏi tầm mắt Tần Cửu Ca.
Dây cỏ bện tạm trong tay Tần Cửu Ca một đầu được buộc vào chân sau của con thỏ rừng lúc này đang được nó kéo đi, lao nhanh ngoài.
Một lát sau, dây thừng cỏ ngừng động đậy.
Nhưng đây cũng không có nghĩa thỏ rừng đã đi đến cuối đường hầm, có thể là nó đã bị cạm bẫy g·iết c·hết, cũng có thể là nó chỉ ngừng chân giữa đường.
Tần Cửu Ca bắt đầu thu dây thừng lại, sợi dây dần dần căng lên, hắn dùng sức kéo một cái.
Dầu dây thừng cỏ bên kia lập tức truyền đến một lực kéo ngược lại, tiếp theo dây cỏ lại chạy ra ngoài.
Hiển nhiên là con thỏ rừng bên kia bỗng nhiên bị kéo giật lại nên hoảng sợ, lại bắt đầu vội vã lủi vào phía trong.
Cứ như vậy hết năm lần bảy lượt, dường như cuối cùng con thỏ rừng cũng đã đi đến đoạn cuối đường hầm, mặc kệ Tần Cửu Ca lôi dây thừng thế nào nữa, sợi dây này cũng chỉ chùng rồi lại thẳng, thẳng rồi lại chùng.
Có lẽ là thỏ rừng đã chạy đến phần cuối đường hầm rồi, cũng có thể là nó đã rơi xuống trong cơ quan cạm bẫy nào đó rồi bị mắc kẹt lại.
Muốn nghiệm chứng đáp án cũng vô cùng đơn giản.
Tần Cửu Ca bắt đầu thu dây, với sức lực của hắn, con thỏ hoang đâu thể chống lại. Cuối cùng, hắn dùng dây thừng lôi mạnh con thỏ ra ngoài.
Thỏ rừng không ngừng ra sức giãy giụa thế nhưng chỉ là sức của một con thỏ nhỏ nhé sao có thể so với thực lực của một Linh Sư được cơ chứ . Ngay lập tức con thỏ bị bật ra ngoài
Thỏ rừng lại một lần nữa giãy giụa rơi vào trong tay Tần Cửu Ca. Hắn bắt đầu cẩn thận kiểm tra nó một lượt, thấy trên người nó không có v·ết t·hương nào, hắn lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
"Xem ra, đoạn đường hầm này hẳn là an toàn không có bất cứ sinh vật nào thoát ra hay chui vào cả"
Hắn nửa quỳ trên mặt đất, tay phải xoa lên vách đá trong người lấy ra một ngọn đuốc.
Ngọn lửa cháy pừng pừng dẫn lối cho Tần Cửu Ca xuống dưới
Tần Cửu Ca cẩn thận lui về phía sau vài bước. Hắn cảm giác được một luồng khí ngột ngạt đang dần dần lan ra ngoài từ trong cửa hang, sau đó tràn ra khắp trong động.
Hiệu quả thoáng khí trong động không tốt, Tần Cửu Ca suy nghĩ một chút thì vẫn đi tiếp hắn dùng tay che lỗ mũi mà đi
Từ cửa hang nhìn vào, bên trong là một đường hầm thẳng tắp nghiêng hướng xuống phía dưới.
Đoạn đầu của đường hầm thì nhỏ hẹp, mà càng đi xuống thì càng rộng. Người mới vừa chui vào đường hầm thì nhất định phải khom lưng cúi đầu, nhưng tới nửa phần sau đã có thể đứng thẳng người, đi được những bước dài.
Bốn bên của cửa hang này cũng làm bằng thứ đất đỏ kỳ quái, tỏa ra ánh sáng đỏ mờ tối, điều này làm cho cảnh tượng trong đường hầm có thể được thấy rõ ràng.
Nhưng đường hầm rất dài, kéo dài đến vượt qua khỏi tầm mắt, do góc nhìn nên Tần Cửu Ca cũng không nhìn thấy được cuối đường hầm là gì.
Hắn dừng chân ở cửa hang, không lập tức nhảy vào mà híp hai mắt lại, đứng nguyên tại chỗ.
"Quả nhiên đây chính là cuối của một truyền thừa . Không ngờ tên Lữ Lạc này may mắn đến vậy"