Chương 23 : Bỏ Xuống
Sau này khi suy ngẫm lại Tần Cửu Ca mới cảm nhận được tình hình chính trị Cổ Nhân Tông phức tạp thế nào . Thời điểm đó Cổ Nhân Tông chuân bị phát động t·ấn c·ông Thiên Nguyên Tông mà Thiên Nguyên Tông căn cơ còn cứng hơn Cổ Nhân Tông rất nhiều hơn nữa chiến dịch này cũng khó ăn do nội bộ Cổ Nhân Tông chia rẽ sâu sắc . Lâm Hồng Phong chắc chắn đã nhìn ra đại cục mà đoán được chiến dịch này chắc chắn thất bại nên đã tự đẩy mình ra khỏi bàn cờ chính trị đó.
Đừng nói là Lâm Hồng Phong đến một đệ tử cỏn con lúc đó là Tần Cửu Ca cũng cảm nhận được tình hình chính trị tông môn khi lượng Huyết Đan liên tục bị cắt giảm . Hàng loạt các đệ tử phải làm nhiều công việc chứ không được thảnh thơi như trước nữa dường như là chuẩn bị cho một cuộc chiến.
Nhưng thời điểm đó hắn và Lâm Hồng Phong đều có một điểm chung điều bị dính chặt trong một sợi dây liên kết tất cả mọi người trong Cổ Nhân Tông lại với nhau mang tên Thị Huyết Cổ.
Hắn cũng đã hiểu được tại sao thời điểm hắn định hút máu Lữ Lạc lại bị phản phệ rồi . Chính là bởi Bản Mệnh Ma Anh của Lữ Lạc uy lực của nó không cho phép một con Phàm Cổ Thị Huyết kia xâm nhập vào cơ thể của vật chủ .
Nghĩ đến đây Tần Cửu Ca hít một hơi lạnh may mắn hắn chỉ hút một số giọt máu vung vãi trên tay Lữ Lạc thôi chứ nếu định hút thẳng vào trong như Phương Đào thì khẳng định hắn c·hết không có chỗ chôn thây.
Trầm ngâm hồi lâu hắn quyết định đi tiếp về phía hang động xem thực sự bên trong có cái gì nhưng hắn ngay lập tức dừng lại
Từ bên trong một loại khí màu nâu nhạt thải ra bên ngoài nhìn thấy đống khí này hắn ngay lập tức bịt mũi lại đồng thời lùi ra đằng sau
Khí này chính là Khí Đặc Nan loại khí này hình thành do hang động bịt kín lâu ngày nếu chẳng may hít vào sẽ cực kỳ nguy hiểm .
Thực ra Khí Đặc Nan này tan cũng rất nhanh thôi chi cần 10 ngày là toàn bộ khí Đặc Nan sẽ tan ra hết . Lúc đó hắn hoàn toàn có thể đi tiếp rồi nhưng hiện tại thì chưa
Tần Cửu Ca cẩn thận lui về phía sau vài bước. Hắn cảm giác được một luồng khí ngột ngạt đang dần dần lan ra ngoài từ trong cửa hang, sau đó tràn ra khắp trong động.
Hiệu quả thoáng khí trong động không tốt, Tần Cửu Ca suy nghĩ một chút thì lựa chọn chui ra khe đá, trở lại chỗ cũ.
Nhìn thân xác Lữ Lạc trên mặt đất ánh mắt hắn lạnh lẽo
Tay trái của Lữ Lạc nổi lên một cục thịt to lớn đang nhúc nhích như muốn thoát ra khỏi thân xác Lữ Lạc
Nhìn thấy nó càng khiến nụ cười trên miệng của Tần Cửu Ca gian hơn hắn vốn dĩ định khám phá xong hang động sẽ xử thứ này . Ai ngờ hang động không khám phá được thì phải xử nó trước thôi
Sau một hồi mày mò trong thân xác của Lữ Lạc ra một con cổ trùng vừa tròn vừa dẹt, đầu nhỏ, thân hình quả trứng. Cả người nó đều có màu đỏ tỏa ra ánh huyết hồng sáng trói
Đây có lẽ là giá trị cuối cùng mà Lữ Lạc có thể cho hắn rồi!
....
Tần Cửu Ca đứng trên sườn núi, lẳng lặng nhìn.
Ánh trăng đêm nay xinh đẹp vô ngần.
Vầng trăng vàng rực treo cao trên bầu trời đêm, chiếu sáng vằng vặc cả vùng núi rừng.
Núi xanh rậm rạp, cỏ cây tươi tốt. Cây tùng, cây bách và cả trúc thanh mâu đặc hữu của núi Thanh Mao mọc thành từng cụm, nối liền nhau tạo thành một mảng xanh đen trút thẳng xuống từ trên đỉnh núi, tựa như dòng thác đang chảy về xuôi.
Dãy núi trước liên miên không dứt, dưới ánh trăng, mơ hồ hoá thành một bóng đen thăm thẳm - Nó mang tên Tinh Hoá Phong.
"Ta đem đến một món quà cho ngươi"
Nói rồi hắn ném thẳng t·hi t·hể của Lữ Lạc xuống trùng hợp rằng nơi này chính là địa phận của Phương Đào
Không biết hành động này có ý gì.
.............
Trong bầu trời đêm, vầng trăng toả ra ánh trăng sáng tỏ.
Ánh trăng như tay mềm của tiên nữ, nhẹ nhàng mà vỗ về Cổ Nhân Sơn . Trúc lâu dọc đường như miếng ngọc san sát nhau.
Gió đêm thổi chầm chậm.
Tần Cửu Ca dưới ánh trăng nơi này, trở lại kí túc xá cho đệ tử mới.
Hiển nhiên hiện tại ký túc xá đã đóng.
Tần Cửu Ca thình thịch thình thịch thình thịch gõ cánh cửa.
Các ký túc xá cho đệ tử thường có sẽ có rất nhiều gia nô túc trực phục vụ các đệ tử Linh Sư . Mặc dù chỉ có tư chất Nhân Cấp Linh Mạch thật nhưng dù sao cũng là đệ tử Cổ Nhân Tông hàng thật giá thật hiển nhiên cần có người phục vụ rồi nên Tần Cửu Ca cũng không sợ muộn thế này mà không có ai mở cửa
"Nghe rồi! Nghe rồi! Người nào thế, trễ như thế còn đến gõ cửa..." Tên gia nô càu nhàu mở cửa, còn buồn ngủ.
Khi hắn mở cửa ra thấy một đứa bé 15 16 tuổi cả người mặc quần áo luộm thuộm bẩn thỉu định mắng cho một trận nhưng khi nhìn lên tấm áo mới thấy được đó là đồng phục của đệ tử Cổ Nhân Tông lời nói vừa định nói ra thu vào ngay
Sau khi biết được thân phận vẻ mặt hắn hơi bất mãn và lười biếng tức khắc biến đổi, cúi người xuống, tươi cười nịnh hót: "Linh Sư đại nhân . Tiểu nhân thật là may mắn, có thể vì đại nhân mà mở cửa."
Tần Cửu Ca gật đầu, sắc mặt mang vẻ lạnh lùng, đi vào ký túc xá.
Vẻ mặt này trái lại khiến tên gia nô cười đến càng hèn mọn, hắn chủ động hỏi: "Đại nhân có đói bụng không, có muốn tiểu nhân báo cho đầu bếp làm cho ngài chút thức ăn coi như ăn khuya?"
"Không cần." Tần Cửu Ca lắc đầu, chỉ dặn dò, "Ngươi chuẩn bị cho ta chút nước nóng, ta muốn rửa mặt."
"Dạ!" tên gia nô liền vội vàng gật đầu, "Đại nhân về phòng trước, tiểu nhân đảm bảo, nước nóng lập tức sẽ được đưa đến."
Tần Cửu Ca ừ một tiếng, bước lên thang lầu, đi lên tầng hai về phòng của đệ tử mới
Tên gia nô nhìn bóng lưng Tần Cửu Ca, hai mắt dưới ngọn đèn chớp sáng, toát ra vẻ hâm mộ rõ ràng.
Hắn trước đây cũng từng có cơ hội trửo thành Linh Sư chỉ tiếc rằng bản thân không có tư chất nên mỗi khi gặp Linh Sư đều khiến hắn vô cùng ngưỡng mộ
"Giá như ta cũng có tư chất tu hành thì tốt biết bao!" Hắn nắm nắm tay, thở dài thật sâu một tiếng.
Lời này bay vào trong tai Tần Cửu Ca, trong lòng hắn không khỏi thầm buồn cười.
Linh sư có thể có vượt qua sức mạnh của phàm nhân, trở thành người có địa vị bên trên, thế nhưng trả giá trong này cũng rất đắt.
Hắn trở lại phòng, mới vừa đốt đèn lên, tên gia nô đã bưng lên một chậu nước nóng.
Tất nhiên, còn có khăn, đồ rửa mặt vân vân.
Hắn đem viên đá kia chậm rãi bỏ vào bồn chậu rửa mặt
Nhưng, viên cẩm thạch vừa vào trong nước, lập tức liền có tiết tấu mà bốc lên nước ngâm, tiếp lấy toàn bộ nước dần dần thay đổi đến đỏ bừng, thậm chí còn tản mát ra từng tia từng tia mùi máu tanh.
Đụng!
Một tiếng vang thật lớn, viên mặt ngọc ngay bên ngoài xuất hiện từng đạo vết nứt, sau đó từng tầng từng tầng rớt xuống, lộ ra bên trong hào quang màu đỏ như máu.
Tần Cửu Ca nhìn thấy cảnh tượng này càng phấn kích cần cây đèn tới gần
Ánh đèn chiếu xuống, thân mình của nó bao phủ một quầng sáng nhàn nhạt, giống như là trân châu sáng bóng. Viên cẩm thạch toả ra Hồng quang đẹp mê hồn
Tuy vậy hắn cũng chỉ có nhìn nó mà thôi căn bản chưa có ý định hấp thu nó trở thành Bản Mệnh Ma Anh cho mình
Trước đây hắn chỉ nghe đến danh tiếng của Vô Gian Cẩm Thạch mà thôi chưa từng nghe đến cách nào để kiểm soát hoàn toàn nó.
Thứ hai có lẽ là vấn đề hắn băn khoăn nhất chính là Bản Mệnh Ma Anh có thể bị phát hiện ra năm đó Lâm Hồng Phong chẳng phải cũng đã phát hiện sức mạnh này trên người Lữ Lạc đó hay sao ?
Năm đó hắn không được chứng kiến trực tiếp trận chiến này nên không biết Lâm Hồng Phong đã nhìn ra được điểm gì nhưng hắn cũng chắc chắn chỉ cần không cần thận là một tên Đại Sư Huyết Đạo có thể nhìn ra.
Hắn khó khăn lắm mới có cơ hội trọng sinh nhất là còn có cơ may có được Vô Gian Cẩm Thạch khiến hắn càng trân quý cơ hội này hơn . Các bước đi chắc chắn phải được tính toán cực kỳ kỹ càng.
Thứ hắn cần hiện tại chính là một cái ô dù giúp hắn che giấu nguồn sức mạnh này đồng thời đặt sự chú ý của đối phương lên cái ô dù của hắn mới được
Kiếp trước Tần Cửu Ca lang bạt giang hồ hắn hiểu rõ sự quý giá của một cái ô dù như thế nào
Lúc này hắn còn quá nhỏ yếu nếu vô tình biểu lộ ra loại sức mạnh này thì có thể bị những gã trưởng lão khác nhắm đến . Lúc đó thực sự rất nguy hiểm
Nhưng việc này cũng đã được hắn suy tính từ trước đó rồi giờ chỉ cần ngồi chờ ô dù tự tìm đến thôi