Chương 2 : Khai Linh
Cách, cách cách, cách, cách cách.
Phu canh đi tuần, cái mõ gõ thành tiết tấu.
Âm thanh truyền vào trong nhà sàn, Tần Cửu Ca mở mí mắt khô khốc, thầm nghĩ trong lòng: "Là canh năm buổi sáng."
Đêm qua nằm trên giường suy tư thật lâu, sắp xếp một đống lớn kế hoạch, tính ra chỉ ngủ hơn một canh giờ.
Thân thể này còn chưa bắt đầu tu hành, tinh lực cũng không tràn đầy, bởi vậy từng trận mệt mỏi vẫn cứ như vậy bao phủ thể xác và tinh thần.
Nhưng mà trải qua hơn năm trăm năm, đã sớm tạo cho Tần Cửu Ca ý chí thâm trầm kiên định như sắt thép. Chút thèm ngủ ấy, vốn không tính là gì.
Lúc này lập tức đẩy đệm chăn mỏng trên người ra, gọn gàng sạch sẽ mà đứng lên.
Đẩy cửa sổ ra, mưa xuân đã tạnh.
Hỗn hợp hương vị ẩm ướt tươi mát từ bùn đất, cây cối cùng hoa dại tức thì phả vào mặt. Phương Nguyên bỗng nhiên cảm thấy đầu óc thanh tỉnh, cơn buồn ngủ bị mất sạch không còn.
Lúc này mặt trời còn chưa mọc, bầu trời màu lam nặng nề, như là u ám như là sáng lên.
Phóng tầm mắt nhìn lại, căn nhà sàn dùng trúc xanh và cây cối dựng lên, cùng với dãy núi hòa vào nhau, một mảnh đầy sắc xanh biếc lục u tĩnh.
Nhà sàn ít nhất có hai tầng, là kết cấu nhà đặc biệt của người ở miền núi. Do trên núi gập ghềnh không bằng phẳng, vì vậy tầng một là cọc gỗ thật lớn, tầng hai mới là chỗ người ở.
-Này các ngươi còn muốn ngủ đến khi nào nữa hả hôm nay chính là ngày các ngươi được Khai Linh đấy
Trước nhà bắt đầu vang lên một giọng nói đầy vẻ không kiên nhẫn, hắn liền quay đầu lại nhìn, đúng là nam tử áo đen đang đanh mặt lại thúc giục.
Hơn trăm thiếu nam thiếu nữ sau một chốc hỗn loạn, cũng miễn cưỡng xếp thành mấy hàng đi theo. Phía bình đài bên kia cũng có một nữ tử khoác áo choàng màu trắng cưỡi mây bay ra, mang theo một đám thiếu nam thiếu nữ khác dọc theo một con đường nhỏ khác tiến vào trong giữa đường. Một lát sau, hai đội ngũ gặp nhau giữa một ngã ba trong rừng. Hầu như không cần người ra lệnh, hai đội ngũ vô cùng tự nhiên hợp lại với nhau, sau đó rất nhanh đã ra khỏi các căn nhà
"Hừ chỉ dậy mà thôi cũng lâu như vậy thì ta đoán các ngươi có thể Khai Linh được hay không?"1 Đám gia nô khinh bỉ nhìn đám thiếu niên đang tập hợp trong ánh mắt tràn ngập các tia khinh bỉ như nhìn đám công tử bột vậy
"Khốn kh·iếp các ngươi cũng chỉ là gia nô mà thôi đợi chúng ta thành công Khai Linh xong sẽ cho các ngươi nếm mùi" Vừa nghe xong lời này đã có người không phục kêu lên.
"Tiểu tử, ngươi nói cái gì!"
Sắc mặt đại hán trầm xuống, một tay vươn ra nắm vào không khí một cái, lúc này một gã thiếu niên nhìn như khỏe mạnh phía trước, lập tức bị một luồng sức mạnh vô hình kéo đi, loạng choạng mấy cái đã lao ra khỏi đám người, ngã chúi xuống đất, mặt mũi bầm dập. Sau khi thiếu niên này đứng dậy được, trong tay đã xuất hiện thêm một cây đao ngắn tầm nửa xích, hai mắt giận dữ nhìn đại hán phía đối diện, nhưng gã cũng biết thực lực song phương là một trời một vực, không dám thực sự lao tới.
"Nói thật cho các ngươi biết, mười mấy năm trước, những người chúng ta cũng giống như các ngươi thôi, cũng đều là đệ tử tham gia nghi thức Khai Linh, chỉ có điều không thành công nên mới ở chỗ này khổ· d·ịch. Các ngươi đừng nhìn hiện giờ có vài trăm người, nhưng trên thực tế chỉ cần 30 người trong số các ngươi có thể trở thành Linh Sư đã là không tệ rồi. Hơn nữa trong nghi thức Khai Linh, tối thiểu phải hai phần ba số người sẽ bị cắn trả mà c·hết còn các kẻ thất bại thì được đi làm gia nô thậm chí những người bạn của ta hơn chục năm trước hiện tại vẫn chưa gặp được" Đại Hánnhìn đám thiếu nam thiếu nữ, mặt lộ vẻ dữ tợn nói.
Đám thiếu nam thiếu nữ nghe xong lời này, sự hưng phấn ban đầu lập tức không cánh mà bay, một vài kẻ tính tình nhút nhát, mặt mũi thậm chí còn lộ vẻ sợ hãi. Đối phương là 1 đại hán cao lớn vô cùng mạnh mẽ, điều này làm cho một đám thiếu nam thiếu nữ mới chập chững 15 16 tuổi thấp không thể thấp hơn, sao dám há miệng tranh cãi cùng đối phương. Tần Cửu Ca nghe thấy đối phương đe dọa như vậy, trên mặt chẳng biểu lộ chút cảm xúc nào nhưng trong nội tâm âm thầm thở dài
"Những kẻ thất bại trong việc Khai Linh của Cổ Nhân Tông bề ngoài sẽ bị ép làm gia nô nhưng trên thực tế chỉ có 1 phần do cao lớn cùng khỏe mạnh mới được làm gia nô đơn giản làm việc vặt còn đám còn lại đều bị ép thành thức ăn cho Thị Huyết Cổ haizz thực sự không biết đám gia nô đang kiêu căng này có nhận thức được may mắn của bản thân không nữa"
"Nếu chúng ta trở thành Linh Sư chắc chắn sẽ không thể bị khinh bỉ bởi đám gia nô này nữa hừ từ khi ta sinh ra chưa ai dám nhìn ánh mắt khinh bỉ đó với ta"Lúc này có 1 vị thiếu niên tầm 16 tuổi lên tiếng kẻ này trên người mang 1 bộ quần áo quý phái nhìn đậm nét quý tộc nhưng thân thể có vẻ hơn bé con thậm chí nhìn rõ ràng đó là 1 gã công tử bột
'Hừ ngươi nghĩ trở thành Linh Sư dễ thế sao ? Nghe cho kỹ đây : Linh Sư là tên gọi những người có Linh mạch sau khi thành công vượt qua nghi thức Khai Linh, mở ra Linh Hải. Bởi nguyên nhân khi người có Linh mạch vượt quá ba mươi tuổi, Linh mạch sẽ trở nên vững chắc, sẽ không có khả năng mở ra Linh Hải nữa, cho nên nghi thức Khai Linh mới có hạn chế nghiêm khắc về tuổi tác. Mà chỉ có người mở ra Linh Hải, mới có thể thi triển và thúc dục pháp thuật, Linh Khí, chính thức trở thành tồn tại giống như Tiên Nhân trong truyền thuyết"
"Những vị đại nhân Linh Sư kia lại có được những năng lực điều khiển thúc dục Thiên Lôi Liệt Hỏa và triệu hoán Quỷ vật Luyện Cổ Trùng không thể tưởng tượng nổi, hơn nữa bọn họ còn có thể lên trời xuống đất, cho dù có nhiều người phàm như chúng ta hơn nữa nhưng căn bản cũng không thể bắt được bọn họ"
"Mau đi nhanh đi còn chần chờ cái gì nữa chứ"Lúc này đám gia nô cao lớn đằng sau bắt đầu mất kiên nhẫn hét lớn 1 tiếng thúc dục đám người Tần Cửu Ca đi nhanh chóng lên
Với thái độ hách dịch của đám gia nô khiến cho đám trẻ vô cùng tức giận có kẻ nắm chặt bàn tay lại trên trán nổi gân xanh dù sao bọn họ cũng là con nhà thế gia từ nhỏ đã ngậm thìa vàng chưa phải chịu cảnh bị lăng nhục sỉ vả bao giờ nên vô cùng tức giận
Nhưng kể cả vậy thì bọn họ cũng chỉ biết tức trong lòng mà thôi nếu phản kháng e rằng sẽ có kết cục như thiếu niên lúc trước mất dù sao đám người kia cao to như vậy mà bọn hắn chỉ bé tí nên bèn cam chịu
Sau khi đám thiếu nam thiếu nữ đi xa, phía trên 1 đỉnh núi gần đó bỗng khẽ chấn động, đột ngột hiện ra hai bóng người đứng kề vai nhau. Một người có sắc mặt hơi vàng, mặc nho bào, một cây mộc trâm xuyên qua búi tóc trên đầu, hai tay để sau lưng, một người để tóc xõa, ngực trần chân đất, bên hông treo một cái hồ lô đỏ thắm cực lớn.
"Sư đệ thấy sao, trong đám con cháu thế gia này có hạt giống tốt không?" Người mặc nho bào nhìn đám thiếu nam thiếu nữ phía xa, đột nhiên hỏi người bên cạnh một câu.
"Hừ, Lâm sư huynh không phải biết rồi hay sao mà còn cố tình hỏi ta. Không trải qua nghi thức Khai Linh, hiện giờ sao có thể nhìn ra cái gì được. Hơn nữa huynh còn ra lệnh cho đám gia nô cố tình khích tướng đám thanh niên này không biết vì lý do gì a?"Nam tử tóc dày kia cười nhạt miệng rồi bắt đầu hỏi
"Sư đệ biết rồi còn hỏi chính vì thái độ hách dịch này của bọn gia nô mới có thể thành động lực thúc đẩy đám thanh thiếu niên này cố gắng hơn sẽ có cơ hội vượt qua Khai Khiếu Đại Điển"Gã nho tử nhàn nhạt vuốt râu rồi nói
"Mà vì sao lần này sư huynh lại đến xem những con cháu thế gia này sớm như vậy? Lần trước ta không thấy huynh đến ? Chẳng lẽ huynh muốn kiểm tra chất lượng của Huyết Linh Đan đợt này hay sao?" Nam tử tóc dài có một gương mặt béo tròn trông rất buồn cười, sau khi nghe xong lời này liền lầm bầm nói.
"Hừ đây có lẽ là đợt vơ vét cuối cùng của Cổ Nhân Tông ta trên vùng đất này nên ta mới quan tâm . Bởi vì bên chính điện đã bắt đầu đánh hơi ra chúng ta rồi đấy "Mà gã họ Lâm nhíu mày lườm nam tử bên cạnh 1 tí rồi nói
Nhưng gã vừa mới nói xong lời này, đột nhiên biến sắc, ho khan kịch liệt một hồi, vội vàng tháo hồ lô màu đỏ thắm bên hông xuống, mở nắp ra, ngửa đầu uống vào mấy ngụm chất lỏng màu xanh biếc.
Một mùi rượu nồng nặc lan ra, không ngờ trong hồ lô kia lại là một loại rượu mạnh không biết tên nào đó.
Sau khi mấy ngụm rượu mạnh vào trong bụng, sắc mặt nam tử tóc dài mới tốt hơn một chút.
"Xem ra kế hoạch mà sư phụ đặt ra phải nhanh chóng hoàn thành rồi"
Nam tử tóc dài sau khi do dự một chút, cuối cùng cũng không nói thêm gì nữa.
Hai người này nói chuyện với nhau thêm vài câu nữa sau cây cổ thụ rồi từ từ tản đi