Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Vô Gian Huyết Đan

Chương 19 : Truyền Thừa




Chương 19 : Truyền Thừa

Mà ngay lúc Lữ Lạc tiến vào được nơi trung tâm cốc, một cái ao nhỏ liền xuất hiện trong mắt hắn. Nước trong ao hiện lên màu đỏ thẫm, giống như máu tươi ngưng tụ, quỷ dị vô cùng. Đương nhiên, điều thu hút ánh mắt Lữ Lạc không phải là cái ao nước toàn là máu tươi đó, mà ngay chính giữa ao có một viên cẩm thạch màu đỏ nhỏ .

Viên cẩm thạch này cực kỳ quỷ dị. Trên thân của nó khắc các loại phù văn liên tục luân chuyển quanh thân viên đá nhưng thứ khiến hắn bất ngờ nhất là dường như trong mắt hắn viên cẩm thạch nó có một loại sức cuốn hút mạnh mẽ đến lạ thường

Đây chắc chắn không chỉ là cảm nhận của riêng hắn bởi lẽ từ bên trong hắn con Thị Huyết Cổ màu vốn đỏ nhạt của hắn cũng nổi lên như muốn vùng vằn giãy dụa thoát khỏi không khiếu của Lữ Lạc mà lao đến viên cẩm thạch đó

Nhìn thấy con Thị Huyết Cổ vốn luôn yên tĩnh không nhúc nhích trong không khiếu giờ lại phản ứng mạnh mẽ như vậy càng khiến Lữ Lạc chắc chắn hơn vật này không tầm thường nhưng hắn vẫn không manh động mà đứng yên quan sát

- Đây là…

Lữ Lạc kinh ngạc nhìn viên cẩm thạch đỏ này có chút mơ hồ.

Vách đá bỗng lên chớp lên xuất hiện một hình ảnh.

Một vị lão giả tóc giả bạc phơ gầy gò ốm yếu đang ngồi trên cái bồ đoàn xuất hiện trên vách đá, thay thế tất cả hình ảnh ban đầu.

"Ta là Vân Nê Thượng Nhân lão phu có tu vi Giả Đan Cảnh ." Lão già càng nói mái tóc dài phủ khắp khuôn mặt cười khằng khặc, trông khá đáng sợ, "Người đời sau, cho dù ngươi là ai thì ngươi cũng đã đến được chỗ này . Tốt lắm, ngươi đã vượt qua hầu hết các thử thách của ta haha"

"Đi tiếp đi di sản của ta cũng sẽ là của ngươi . Hãy tiếp nối nó"

Nói xong cánh tay hắn ngã bịch xuống mặt đất nắm mắt xuôi tay

Lữ Lạc ngẩn người đứng ngay tại chỗ, gương mặt đầy kh·iếp sợ.

"Truyền thừa của Vân Nê Thượng Nhân chẳng lẽ chính là truyền thừa trong truyền thuyết sao?"

Y đã sợ đến ngớ người, trong đầu lập tức ong ong, suy nghĩ hỗn loạn.



Nhìn Tằm Mập nằm trong bàn tay, sau đó nhìn kỹ.

Tằm Mập lúc này mặt mày vui vẻ hớn hở nhìn hắn như thể đây là món quà nó tặng cho hắn vậy

Cúi đầu suy tư chốc lát Lữ Lạc gật đầu bản thân hắn đi tiếp về phía trước

Kể từ đó, sắc mặt Lữ Lạc trịnh trọng hơn, hơi nheo hai mắt lại . Hắn tuy xuất thân hèn kém nhưng cũng từng được nghe về câu chuyện truyền thừa này rồi

Tại đại lục này . Có một số người khai mở Linh Mạch tạo thành Không Khiếu được người ta tôn sùng gọi là Linh Sư . Cũng là đẳng cấp cao nhất của đại lục họ có thể bay lên trời chui xuống đất, dời núi lấp biển có thể thông thiên, hái được ngôi sao và nhật nguyệt .

Sau hàng vạn năm cơ hồ dưới sự cố gắng của vô số thế hệ Linh Sư đã phát triển đến mức đỉnh cao . Từ một số Linh Sư đầu tiên đã khai chi tán diệp ra hàng ngàn thành lập các gia tộc tông môn rải rác trên mảnh đại lục này.

Trên đại lục này hầu hết thể chế gia tộc tông môn vẫn luôn nắm giữ chặt chẽ phương pháp Khai Linh trong tay khiến rất nhiều người vốn có tư chất Khai Linh lại không thể nào mở ra Linh Mạch vĩnh viễn là phàm nhân

Nhưng chuyện trên thế gian chưa bao giờ có tuyệt đối.

Phàm nhân cũng có tiền lệ tu thành Linh sư, tỷ như như bất ngờ gặp được một loại ở ngoài hoang dã rồi mở ra được không khiếu hay một số người trong gia tộc lén lút giúp đỡ vân vân

Nhưng từ trước đến nay, những Linh sư như vậy không được gia tộc dung tha, nhiều nhất là chỉ có thể trở thành tay chân vòng ngoài của gia tộc. Vì vậy, những người không cam lòng sẽ trở thành Linh sư độc lai độc vãng, tu hành vô cùng gian khổ. Ngày này qua ngày khác, để tranh giành tài nguyên, bọn họ phải đốt g·iết c·ướp b·óc những gã này gọi là tán tu.

Theo lý luận các tán tu Linh Sư sau khi may mắn thức tỉnh có thể tu luyện công pháp mà muốn có được công pháp cao cấp, cơ bản đều là khó như lên trời

Tuy vậy trời cũng không tuyệt đường sống của bất cứ ai . Trên đời có một số người may mắn có được kỳ ngộ công pháp do một tiền nhân đi trước để lại.

Sở dĩ bởi có việc này bởi có rất nhiều Linh Sư có ước nguyện của riêng mình mà chưa hoàn thành được không cam lòng tại lúc sinh mệnh kết thúc, có lẽ sẽ đem công pháp do mình sáng tạo để ở một nơi, chờ đợi người có duyên đến lấy để tiếp nối ước nguyện của mình . Tại đại lục còn truyền lưu một câu nói: Nếu có một ngày, ngươi rơi xuống một cái sơn động, không cần kinh hoảng, đi về phía trước hai bước, có lẽ nó sẽ giúp ngươi trở thành cường giả của thế giới này!

Nói như vậy, cũng không phải là giả, trong ngàn năm lịch sử của đại lục, cũng không thiếu loại cố sự nhờ những kì ngộ này mà trở thành cường giả.

Mà cố sự tạo thành hiệu quả là rất nhiều người tìm đến các vách núi hòng đi tìm tuyệt thế công pháp. Đương nhiên, những người này phần lớn đều là gẫy tay gẫy chân mà về…



Tóm lại, đây là một mảnh đất tràn ngập kỳ tích và người sáng tạo nên kỳ tích.

"Trời ơi! Cưởng giả giả đan, đây là khái niệm gì? Trong Cổ Nhân Tông này Khai Khiếu Hậu Kỳ là đệ tử tinh anh Pháp Lực Cảnh là có thể đứng đầu một ngọn núi cao hơn nữa thậm chí là đứng đầu một phong . Mà Kim Đan Cảnh chính là tu vi của Tổ Sư Cổ Nhân Tông không ngờ người này có tu vi Giả Đan Cảnh gần sát với tổ sư Kim Đan"

Lữ Lạc cũng không phải kẻ mù tịt trong cảnh giới tu luyện hắn cũng nghiên cứu rất nhiều về vấn đề cảnh giới từ đó cũng hiểu rõ được phân đẳng cấp từ Khai Khiếu đến Kim Đan.

Hắn cũng không thể tin cái mạng nhỏ của mình lại có cơ duyên tốt đến vậy

"Đây cũng là một cơ duyên to lớn. Mặc dù ta chỉ có tư chất Nhân Cấp cả đời được chỉ định ở mãi Khai Khiếu Cảnh nhưng lại thừa kế di tàng của Vân Nê Thượng Nhân . Không chừng ta có thể thay đổi vận mệnh của mình . Ta thừa kế món tài sản này trở thành cường giả cấp cao hơn Khai Khiếu Viên Mãn đã không còn là mơ lúc đó có thể chống lại được Phương Đào rồi"

Mặc dù suy nghĩ nhiều như vậy nhưng thời gian cũng chỉ ngắn ngủi trong nháy mắt.

"Tằm Mập ngươi giúp ta nghịch mệnh rồi đấy"

Nói xong hắn liền quay đầu quan sát tứ phía xung quanh dây thân kinh đập mạnh liên hồi

"Nhưng truyền thừa ở đâu?"

Tim hắn lúc này đập rất nhanh đối diện với cơ duyên lớn như vậy có thể thay đổi cuộc đời hắn có thể chậm chạm được chứ

"Truyền thừa chính là viên cẩm thạch đỏ đó"

Bỗng nhiên, Lữ Lạc nghe được phía sau truyền đến một câu mang theo âm thanh đạm đạm của một nam nhân trẻ tuổi.

Lập tức, hắn sởn tóc gáy, cả người đều tựa như choáng váng lập tức quay đầu về phía sau nhìn thấy Tần Cửu Ca đã đứng sau hắn từ khi nào



Thanh âm này !?

Sao có thể?

Đôi mắt Lữ Lạc trừng lớn, cứng lại rồi, cả người như rớt vào hầm băng, cả người phát lạnh.

Tại sao Tần Cửu Ca cũng đột nhiên đến nơi này? Chính bản thân hắn lại không thể nào phát hiện được

Lúc trước Lữ Lạc còn cảm giác ẩn ẩn bất an như có người theo sau hắn vốn coi là ảo giác nhưng hiện giờ đã chứng minh được cái thứ ảo giác đó hoàn toàn là sự thật

Hắn đã thấy tất cả rồi sao?

Chẳng lẽ hắn muốn tranh với ta?

Không

"Thằng khốn, ngươi làm sao sẽ ở chỗ này. . ."

Lữ Lạc hét lớn về phía Tần Cửu Ca

Hắn nỗ lực làm chính mình tỉnh táo lại hắn biết lúc này không thể nào để cảm xúc lấn áp.

Lữ Lạc trấn tĩnh lại hắn biết rõ tuy bản thân từng chiến đấu với Tần Cửu Ca tuy là có phần mất mặt nhưng chắc chắn cũng khiến Tần Cửu Ca e dè hắn không ít sau trận chiến của hai người ở Lĩnh Công Điện . Chỉ cần hắn xuất kích trước chắc chắn có thể chiếm thế chủ động trong trận chiến này

Nhưng trái với suy nghĩ của hắn thì Tần Cửu Ca mới là kẻ lao lên trước đấm thẳng về măt hắn

Đôi mắt y trừng trừng, khoảng cách quá ngắn, y không kịp phản ứng nữa!

"Ngươi..." Giọng nói của hắn giật mình hắn quả thực không nghĩ Tần Cửu Ca lại dám xông kích đầu tiên

Cơ thể của y mới ùm một tiếng, ngã xuống mặt đất.

"Giết người thì g·iết người, còn suy nghĩ nhiều như vậy." Tần Cửu Ca nhàn nhạt nhìn Lữ Lạc b·ị đ·ánh dưới đất một lần, sau đó dời ánh mắt đến trên vách đá kia.

"Không ngờ lại còn có chuyển biến như vậy. Thật là thú vị." Hắn lẩm bẩm trong miệng, đôi mắt sâu thẳm loé lên ánh sáng.