Chương 18 : Sơn Động
Khê Tằm vốn là loài sinh trưởng ở các khe sâu núi hẹp . Phần lớn những con Khê Tằm này ăn các loại tầm gửi rễ cây và các loại công trùng bé hơn . Mà chỉ riêng Tầm Gửi thì được trồng khắp nơi ở Cổ Nhân Tông này một phần nữa là môi trường sống của chúng yêu cầu độ ẩm nhất định do da của bọn chúng nên phần lớn các con Khê Tằm ăn các loại rễ cây hay các loại công trùng sống trong lòng đất
Lữ Lạc cũng chẳng biết được sinh vật tằm mập này là gì . Hắn chỉ biết tằm mập là người bạn quen thuộc của hắn . Mỗi khi hắn buồn rầu thì thường tới đây uống rượu và đúng cách đây 1 năm thì hắn gặp được tằm mập . Nhìn dáng vẻ ngây ngốc của nó thì hắn cũng chẳng nghĩ nhiều mà đổ rượu cho nó ai ngờ nó cũng thích và quấn quít với hắn và cứ thế mỗi khi hắn buồn thì lại tới đây tìm Tằm Mập tâm sự
Mặc dù có vẻ nó không hiểu gì mà chỉ im lặng lắng nghe hắn nhưng thế cũng đủ khiến hắn khoan khoái tinh thần do có người lắng nghe mình . Cứ từ đó hắn coi Tằm Mập là một người bạn của mình
Tằm Mập nhìn Lữ Lạc đang buồn rầu dùng đầu dụi dụi vào người hắn tiếp đó bò đi còn ngẩng đầu lại cứ như thể đang bảo hắn đi theo nói vậy
Lữ Lạc ban đầu cũng không hiểu ý Tằm Mập chỉ tưởng là nó muốn đi nhưng sau một vài lần hắn cũng hiểu ra tằm mập đang muốn hắn đi theo
Bóng đêm như được tẩy rửa, có một bóng hình băng rừng trúc rất nhanh đi theo một bóng hình sâu róm ở phía trước
Ánh trăng dịu dàng, gió mát thổi chầm chậm. Trong rừng trúc như giọt nước trong, một gốc Thanh mâu trúc xanh biếc ở trước mắt Lữ Lạc vừa hiện thoáng qua rất nhanh đã ở phía sau thiếu niên.
Trên mặt đất, là bụi cỏ xanh mượt, điểm xuyết nhiều đóa hoa dại.
Còn có hòn đá nhỏ rêu xanh mọc dài, gốc măng màu vàng chưa trưởng thành.
Hư ảnh nhàn nhạt của Lữ Lạc cũng lướt qua trên mặt đất rất nhanh, vượt qua từng vệt đen thẳng tắp của Thanh Mâu Trúc trên mặt đất.
Hắn nhìn chăm chú vào bóng trắng này, trong rừng mai, hít từng hớp lớn không khí núi rừng mát mẻ, bước nhanh hai chân theo sát phía sau.
Bởi vì nhanh lướt đi, ánh trăng trước mắt như nước, cảnh vật liên tiếp di chuyển, lại cứ như thủy tảo lay động trong nước.
Nhanh chóng cả hai đều đã băng qua cánh rừng trúc . Trước mắt hắn là một mảng lớn màu trắng rực rỡ, đóa hoa màu vàng dưới chân hắn nương theo tiếng gió, ào ào bay ra các cánh hoa.
Một bầy dế Long Hoàn giống như một áng thơ lưu động, đúng lúc di chuyển về phía trước mặt, Lữ Lạc xông thẳng mà qua, tức thì một tiếng xôn xao,trước mắt tách ra, tan thành một mảng chấm sáng màu đỏ.
Một dòng sơn khê lẳng lặng trôi, đá cuội rải rác, nước chảy róc rách, soi bóng trăng xuân trên bầu trời đêm. Bì bõm vài tiếng, bị Lữ Lạc lội qua tan vỡ thành hàng vạn hàng ngàn gợn sóng màu bạc.
Đáng tiếc khe suối phản chiếu ánh trăng, đạp vỡ rồi một mảnh
Lữ Lạc vẫn đuổi theo Tằm Mập quả thật hai người đi cũng khá lâu mà hắn không biết Tằm Mập dẫn mình đi đâu
Từ hướng dòng suối phía trước, hắn mơ hồ nghe được âm thanh thác nước, lại vòng qua một mảnh rừng cây thưa thớt, đã nhìn thấy Tằm Mập chui vào trong khe hẹp giữa một tảng đá.
Trước mắt Lữ Lạc chợt sáng lên, lúc này mới dừng bước lại.
"Chẳng lẽ Tằm Mập muốn ta đến." Hắn thở hổn hển từng hớp lớn, trái tim đập bang bang, vừa dừng lại ngay lập thức đã cảm thấy cả người đầy mồ hôi, hơi nóng theo máu lưu chuyển, khuấy động toàn thân.
Nhìn quanh bốn phía, phát hiện đây là một bãi sông cạn.
Đá cuội lớn lớn nhỏ nhỏ đầy mặt đất, nước sông chỉ cao hơn đá cuội khoảng một ngón tay. Cũng có từng cục đá lớn màu xám trắng, rải rác ở chỗ này.
Phía sau núi Cổ Nhân Sơn, là một dòng thác lớn.
Dòng thác chảy, rơi xuống ngàn trượng, đánh xuống thành một hồ sâu. Phía xa xa hắn nhìn thấy được một toà sơn phong hùng bá chính là Chu Tiêu Sơn - một trong 12 đại sơn của Cổ Nhân Tông do Chu Tiêu sư thúc là phong chủ . Quả thật nơi này cũng cách khá xa nơi của hắn sống
Thác nước này chảy ra Tam Đại Sơn nên phân nhánh rất nhiều hiển nhiên trước mặt Lữ Lạc chính là một trong những phân nhánh.
Hắn cũng không quan tâm nữa đi về chỗ Tằm Mập chui vào
Tảng đá dựa vào vách núi thẳng dứng. Một thác nước nhỏ dài, từ thác lớn phân nhánh sang đây, như một con rắn lớn màu bạc bò trên vách núi buông mình xuống, rơi vào trên tảng đá, năm này qua năm khác xói mòn phần giữa của tảng đá thành một khe hở.
Lúc này thác nước giội xuống, dòng nước ầm vang. Như một tấm mành cuốn trắng tinh che khuất hoàn toàn khe hở ở giữa tảng đá.
Nhìn sự nhỏ hẹp của hang đá khiến cho Lữ Lạc có phần do dự không biết Tằm Mập vì sao lại muốn hắn đến nơi này
Nhưng chẳng bao lâu Tằm Mập một lần nữa chui ra liên tục dùng đầu chui ra chui vào như muốn nói "Ngươi còn đợi gì mà không chui vào nữa"
Nhìn thấy dáng vẻ của Tằm Mập bực tức như vậy khiến Lữ Lạc cũng bất ngờ . Trong mắt hắn lóe lên ánh kiên định, đi tới rìa tảng đá, hít sâu một hơi, chui đầu vọt vào.
Khe hở trên tảng đá khá lớn, hai người trưởng thành song song đi vào cũng không có vấn đề gì. Huống chi thân thể Lữ Lạc chỉ là một thiếu niên mười bảy tuổi.
Vừa vọt vào, dòng nước đã nhanh chóng đem thân thể Lữ Lạc đè xuống một cái, đồng thời nước lạnh như băng bỗng chốc đã giội ướt đẫm toàn thân Lữ Lạc.
Lữ Lạc cảm nhận được sự lạnh cóng của dòng nước nhanh chóng bước về phía trước, đi hơn mười bước, áp lực nước dần dần nhỏ xuống.
Thế nhưng cái khe cũng dần thu nhỏ lại, Lữ Lạc không thể làm gì khác hơn là nghiêng thân thể mà đi.
Bên tai là tiếng nước nổ vang, trên đỉnh đầu là một mảnh trắng sáng, càng sâu trong tảng đá chỉ còn lại một mảnh đen tối.
Trong bóng tối cất giấu cái gì?
Có lẽ là một con rắn độc, có lẽ là một con thằn lằn kịch độc hoặc là trống không không có gì.
Lữ Lạc cứ như vậy nghiêng người, từ từ chen vào bóng tối.
Dòng nước trên đầu, đã không còn. Rêu xanh bao phủ trên vách đá, lướt qua da trên người Lữ Lạc, vô cùng trơn trượt.
Lữ Lạc hoàn toàn bị bóng tối nuốt chửng, khe đá cũng càng ngày càng hẹp dần, từ từ, khiến đầu của hắn cũng không thể tự do chuyển động.
Lữ Lạc cắn răng, tiếp tục đi về phía trước.
Đi hơn hai mươi bước, hắn phát hiện trong bóng tối dường như có một cái bóng sáng màu đỏ.
Lúc đầu hắn còn tưởng là ảo giác, thế nhưng nháy mắt mấy cái, lại tập trung nhìn vào, hắn lúc này mới xác nhận, đây chính là ánh sáng!
Sự phát hiện này khiến hắn mừng rỡ.
Tiếp tục đi năm sáu chục bước, ánh sáng đỏ càng ngày càng sáng, trên võng mạc của Lữ Lạc dần dần hiện ra hình ảnh một cái khe mảnh dài dựng thẳng.
Hắn duỗi thẳng cánh tay trái, bỗng nhiên cảm thấy vách đá phía trước đã không còn.
Lữ Lạc ngay lập tức mừng rỡ, biết bên trong tảng đá này quả nhiên có khoảng không. Hắn đi nhanh vài bước, rốt cục chen vào khe hở này.
Trước mắt rộng mở thông thoáng, một không gian khoảng chừng tám mươi thước vuông hiện ra trước mặt Lữ Lạc.
"Trời ơi không ngờ ở đây có một hang động
Toàn bộ không gian tràn đầy ánh sáng màu đỏ mờ tối, cũng không biết nguồn sáng là từ đâu tới.
Vách đá bốn phía rất ẩm ướt, đầy rêu xanh, thế nhưng không khí nơi này rất khô ráo.
Nhưng rất nhanh hắn thu lại nụ cười bởi đập vào mắt hắn lúc này là một cảnh tượng vô cùng kinh dị
Trong sơn cốc, những bộ xương thú trắng hếu chất đầy như núi, một mùi tanh khiến cho người khác cảm thấy ớn lạnh xộc tới, khiến người khác buồn nôn.
Tằm Mập lúc này đứng trước Huyết Hồ ra hiệu cho hắn nhanh chóng ra đây.