Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Vô Gian Huyết Đan

Chương 17 : Tằm Mập




Chương 17 : Tằm Mập

3 Ngày sau

Lúc này.

Màn đêm dần dày đặc, trăng xuân như cánh cung.

Mây trôi che mờ ánh trăng, tựa như phủ lên vầng trăng non một tầng sa mỏng nhàn nhạt.

Vì vừa mới ba ngày ba đêm mưa to liên tục, trọc khí trên núi bị cọ rửa sạch sẽ, chỉ để lại sự trong lành thuần túy nhất.

Trong 1 quán rượu nhỏ ở dưới chân núi Cổ Linh Phong

"Choang"

1 loại âm thanh tan vỡ vang lên 1 vò rượu bị ném xuống mặt đất khiến cho rượu loang trên mặt đất

Mùi rượu nồng nặc tràn ngập xung quanh, ba tên gia nô cao lớn đang quỳ xuống ngửi mùi rượu, đau lòng đến cơ thịt trên mặt co rúm nhưng cũng không dám nói gì

Trên trán từng người đều chảy mồ hôi lạnh, đứng ngồi không yên, cũng không dám thở mạnh một tiếng.

Đám gia nô này tuy cao lớn mạnh mẽ cũng là mấy gã lúc trước kích tướng đám người Tần Cửu Ca để tăng cơ hội thức tỉnh Linh Mạch

Mấy gã này có thể nói là đỉnh cao sức mạnh trong giới phàm nhân nhưng đứng trước Lữ Lạc thì vẫn co rúm lại như chó vậy

Đây là chênh lệch sức mạnh giữa Linh sư và người phàm.

Ở trong Cổ Nhân Tông này thì đám gia nô chính là thấp hèn nhất thậm chí nếu g·iết c·hết chúng cũng rất ít ai nói gì chỉ bị phạt 5 viên Huyết Đan mà thôi . Đây thực sự là cái giá quá nhỏ cho một mạng người . Mà bất kể đám gia nô này trước kia có thân phận cao sang quyền quý đến mức độ nào mà không thể thức tỉnh Linh Mạch đều biến thành gia nô sống những quãng ngày khổ cực.

Thậm chí có nhiều nữ gia nô có vóc dáng xinh đẹp cố tình quyến rũ các đệ tử khác nhằm thoát khỏi kiếp nô dịch mà cam tâm tình nguyện trở thành thê th·iếp cho bọn họ còn đám Linh Sư này cũng cực kỳ yêu thích dù sao không phải ai cũng chịu được sự chán chường trong những quá trình tu luyện mệt mỏi . Bọn chúng phải tìm một thứ gì để xả chứ

Lữ Lạc hiện tại vô cùng tức giận mấy ngày hôm nay hắn gặp đủ chuyện đen đủi kể từ khi Tần Cửu Ca làm giảm đi uy nghiêm của hắn thậm chí một mồi lửa lớn hơn chính là vụ Phương Đào c·ướp đi Tinh Huyết khiến cho hắn lúc đó suýt c·hết rồi.



Hắn hiện tại cực kỳ điên cuồng nên cố ý gây sự với đám gia nô này để hả cơn giận tìm lại vẻ uy nghiêm trước kia của bản thân. Càng nhìn đám phàm nhân sợ hãi quỳ xuống trước mặt hắn như vậy khiến cho hắn càng thích thú mà cười lớn "Haha"

Lúc này hắn nhìn qua khung cửa sổ mà nhíu mắt lại âm thầm suy nghĩ :"Đã đến lúc cho tằm mập ăn rồi không nên lãng phí thời gian với đám gia nô này nữa"

Lữ Lạc quay sang gã chủ quán lạnh nhạt nói: "Chủ quán, mang cho ta Linh Tầm Gửi cùng ba hũ rượu thượng hạng ra đây."

"Linh sư đại nhân, rượu và linh tầm gửi của ngài của ngài!" Chủ quán chạy như điên tới, vẻ mặt cười nịnh tay mang theo một gốc thảo dược màu xanh lá thân thì khá sần sùi cùng 3 hũ rượu

Lữ Lạc gật đầu với chủ quán mà quay sang mấy gã gia nô dang khom rom quỳ trên mặt đất ghê tởm mà khạc một ngụm đờm lên đầu của gã tráng hán đầu trọc

Tuy ghê tởm là vậy nhưng gã tráng há lại không hề phản kháng tiếp tục run sợ quỳ xuống mặt đất không dám thở mạnh

Càng nhìn càng khinh thường Lữ Lạc lạnh nhạt nói :"Hừ ta rộng lượng tạm tha cho các ngươi còn các ngươi mau trả tiền số đồ ăn này đi"

Nói xong hắn đi ra khỏi quán rượu để lại nỗi căm tức của đám gia nô và một ánh nhìn từ phía sau

Lúc này Tần Cửu Ca từ đằng sau một tán cây đã quan sát hết tất cả mọi việc vẻ mặt hắn lạnh lẽo không biểu thị gì thêm mà âm thầm đi theo Lữ Lạc lần nữa phát động ra ẩn thuât

Không khí mát mẻ như vậy, tinh khiết giống như một tờ giấy trắng quả thực đi bộ trong khoảng thời gian này vô cùng hợp lý

Cuối cùng Lữ Lạc đi đến một chỗ rừng trúc, hắn dừng bước lại.

Trong rừng trúc, cỏ thơm rậm rạp, hoa trắng mênh mông, thanh mâu trúc thẳng tắp như cây gậy bằng ngọc.

Lữ Lạc mở bùn đậy vò rượu ra, ngay lập tức một mùi rượu nồng nặc xông vào mũi.

Hương rượu tinh thuần rất nhanh khuếch tán ra, trong bóng đêm, gió mát thổi chầm chầm, hoa mai rung rinh, nhuộm một mảnh rừng trúc.

Lữ Lạc đứng tại chỗ, ngửi mùi rượu, chờ giây lát, nhưng không thấy bất kỳ động tĩnh gì lắc đầu "Haizz ta suy nghĩ quá nhiều rồi làm gì có kẻ nào đi sau cơ chứ"

Chỉ nghe đột nhiên thấy một con chim dạ oanh ở cách đó không xa gáy gọi, thanh âm như tiếng chuông bạc.



Ánh mắt của hắn trầm tĩnh, cũng không ngoài ý muốn, di chuyển bước chân, xoay người đi ra trăm thước tiếp theo.

Lúc này đêm đã rất khuya.

Một mảnh mây đen dày đặc, che đậy ánh trăng nơi này.

Bóng tối tối tăm như tấm màn sân khấu, che phủ phiến rừng trúc này.

Bốn phía vắng vẻ không tiếng động, từng cây Thanh Mâu trúc lẻ loi mà đứng thẳng, lưu lại trong con ngươi của Phương Nguyên từng vệt đường nét thẳng tắp.

Hắn lẳng lặng đứng tại chỗ, lắng nghe hô hấp vô cùng rõ ràng của bản thân, sau đó cảm nhận được hi vọng trong lồng ngực không ngừng trôi đi, để lại trống rỗng.

Nhưng vào lúc này.

Một trận gió thổi tới, như là một cánh dịu dàng, nhẹ nhàng mà phất đi đám mây trong trời đêm.

Mây trời dằng dặc mà bay đi, trăng non bị che khuất lộ ra.

Vầng trăng non cong cong, treo trên bầu trời, như một ngọn đèn màu trắng, nghiêng đổ ánh trăng trong suốt như mặt nước xuống.

Ánh trăng chiếu nghiêng vào trong rừng trúc, chiếu nghiêng vào trên núi đá, chiếu nghiêng vào dòng suối trong khe núi, chiếu nghiêng vào trên người Lữ Lạc.

Tần Cửu Ca mặc một bộ quần áo mộc mạc, khuôn mặt trẻ tuổi trong cái chạm nhẹ nhàng của ánh trăng, càng thêm vẻ trắng nõn.

Bóng tối dường như trong phút chốc biến mất, thay vào đó là một mảnh lộng lẫy động lòng người.

Dường như là bị ánh trăng l·ây n·hiễm, thanh âm dạ oanh bắt đầu một lần nữa kêu vang, lúc này đây không chỉ một con mà là tận mấy con, phân tán trong rừng trúc này, liên tiếp kêu vang.

Cùng lúc đó, các loại sinh vật trong núi, dưới ánh trăng dế Long Hoàn lắc lư, hát vang ca khúc sinh mệnh huyên náo.

Chúng nó về đêm là lúc mới ra ngoài hoạt động, trên người đều toả ra ánh sáng đỏ, lúc này thành quần kết đội mà nhảy ra, trên thân từng con một dần hiện ra ánh hồng mã não.



Phương Nguyên thoạt nhìn qua, đám dế này giống như là một dòng xích thủy nhún nhảy, đạp hoa dại cỏ xanh, dưới ánh trăng kích động nhảy lên trong rừng trúc.

Trong rừng trúc như giọt nước trong suốt, Thanh mâu trúc màu ngọc dưới ánh trăng bất chợt hiện ra sáng óng ánh như ngọc.

Hi vọng, thiên nhiên vào thời khắc này, thể hiện ra vẻ đẹp mỹ lệ với Tần Cửu Ca.

Tần Cửu Ca không tự chủ dừng bước lại, cảm giác mình như trong tiên cảnh.

Lúc này Lữ Lạc đi đến một địa điểm ném ra cây tầm gửi ra đồng thời đổ 1 chút rượu xuống mặt đất

1 làn nước nghiêng đổ trên bụi hoa dại, rung động trong gió, trống không như cũ.

"Ào ào"

1 Âm thanh lá cỏ lay động

1 bóng trắng này bám vào một cây trúc cách đó không xa, dưới ánh trăng, như giắt một viên ngọc tròn trĩnh.

'Ào ào. . .'

Lá cỏ lay động đến càng ngày càng lợi hại.

Dần dần, trong bụi cỏ ở giữa bị tách ra, có bùn nhão xông tới, tiếp lấy lại có một cái bảy màu lộng lẫy, một con sâu béo ú đang từ từ bò ra từ bụi cỏ

Cái này côn trùng rất béo khỏe, quả thực liền là một cái cây thịt nhỏ, toàn thân trên dưới thật giống choàng một tầng áo mây, giống như một cái màu tằm. Thân thể tựa như tên béo cái bụng, chia vài tiết, uốn éo động liền có một trận sóng thịt.

Đối với nó tới nói, từ bùn nhão bên trong leo đến trơn ướt cọng cỏ bên trên thật cực kỳ không dễ dàng.

Như rơi xuống nước sau đó một mực giãy dụa phàm nhân, chập trùng lên xuống, quấy đến vũng bùn ục ục nổi bong bóng, rốt cục víu lại hai cái cọng cỏ, mới từ bùn nhão bên trong leo ra, sau đó thẳng đến thân cây mà đi.

Đoán chừng là Linh Tầm Gửi lực hấp dẫn quá lớn, tằm mập động tác so trước đó nhanh nhẹn không ít, leo lên tốc độ rất nhanh.

"Haha Tằm mập ngươi lại tới đây nữa hả?"Lữ Lạc nhìn thấy sinh vật này không hề bất ngờ trái lại vô cùng vui vẻ cười nói đổ 1 ngúp rượu ra mặt đất cho con tằm mập này uống

Lúc này, toàn bộ chuyện này đều thu vào tầm mắt của Tần Cửu Ca Lữ Lạc và con tằm mập kia chỉ cách hắn 30 bước mà thôi

Tần Cửu Ca ngừng thở, không liều lĩnh tiếp cận, mà là từ từ lui về phía sau nhìn thấy cảnh tượng này khiến hắn nhíu mày "Một con Khê Tằm sao?"