Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Vô Gian Huyết Đan

Chương 16 : Phương Đào




Chương 16 : Phương Đào

Thời gian dần trôi qua, trăng treo trên trời. Chỉ thấy ba người Mẫn Nguyên ở đằng trước biến mất trong gian nhà đá bình thường. Nơi này là góc khuất, một góc thuộc về thành đá.

Tần Cửu Ca dừng bước bên ngoài gian nhà, đứng ở góc âm u, tựa như thợ săn nhìn chằm chằm gian nhà nửa ngày, dần nhíu mày lại. Dường như hắn phát hiện cái gì, thân thể chợt lóe, mau chóng đi tới cạnh cửa gian nhà, đẩy cửa ra bước vào, trong nhà không có ai.

"Thú vị." Tần Cửu Ca lầm bầm, cúi đầu, mắt lấp lóe nhìn xung quanh. Tận cùng gian nhà có một cái động.

Hắn do dự một chút, ngồi xổm mép động cẩn thận xem xét, lại vươn tay sờ sờ. Là bùn đất, rất khô ráo, hiển nhiên động này đã có từ lâu.

Mắt hắn chợt lóe sáng, cúi người tiến vào trong động. Đây là một đường hầm. Tần Cửu Ca cố gắng không phát ra âm thanh đi mau dọc theo đường hầm. Trong lúc tiến lên, hắn lặng lẽ tính toán phương hướng con đường ra không khó nhìn ra nó trực tiếp xuyên qua tường thành đá, kéo dài ra ngoài.

Trên đất còn có vài dấu chân hỗn loạn. Đôi khi Tần Cửu Ca dừng lại cẩn thận quan sát, thầm tính toán.

"Dường như có tổng cộng năm người." Tần Cửu Ca suy tư nghĩ

Tại một chỗ Tần Cửu Ca ngẩng đầu nhìn đỉnh đường hầm, chỗ ấy có một cột gỗ to lớn chống đỡ, như là sợ con đường này sụp đổ. Y liếc vài cái, khóe môi nhếch lên nụ cười.

Không lâu sau, đi khoảng chừng mấy ngàn trượng, hắn dừng bước. Cách hắn không xa, trông thấy có ánh trăng rơi vào, hiển nhiên đó là lối ra.

Hắn có thể mơ hồ nghe cửa ra vang vọng tiếng người.

Thanh âm kia như là ngâm xướng, lộ ra sự quái dị, dường như khoảng cách không gần lắm. Tần Cửu Ca đi tới bên dưới lối ra, mau chóng nhìn cửa rồi lập tức lùi ra sau một bước.

Liếc mắt một cái, hắn nhờ ánh trăng trông thấy có người khoanh chân ngồi, như là canh giữ động này.



"Chỉ một người canh giữ, xem thực lực cũng là Khai Khiếu Trung Kỳ mà thôi."

Tần Cửu Ca sắc mặt bình tĩnh dừng lại hắn có lẽ đã đoán được ra Lữ Lạc bên trong đó làm gì rồi không cần thiết phải bước thêm nữa nhưng để chắc chắn vẫn sẽ ở lại mà không tiến thêm tránh để bị phát hiện

Dù sao thực lực hiện tại của hắn chống lại Lữ Lạc đang suy kiệt còn khó khăn huống chi chống lại vài kẻ Trung Kỳ còn đang viên mãn . Hơn hết hắn dự đoán Phương Đào hiện tại có lẽ đã là Khai Khiếu Cảnh Hậu Kỳ nếu để hắn phát hiện Tần Cửu Ca c·hết không nghi ngờ

Lúc này đã là đêm khuya, xung quanh tĩnh lặng. Phương xa có thể thấy bóng thành đá dưới màn đêm, còn có đốm lửa nhấp nhảy ở Cổ Nhân Sơn

Bên trong căn phòng

Bên trong căn phòng bốn người . Trong bốn người thì có một ngồi chiếu trên, trước đống lửa. Còn lại ba người có hai gã đứng bên cạnh chỉ để lại một người ở giữa đối mặt trực diện với người ở chiếu rên

Người ngồi ở chiếu trên là một thanh niên mặc áo đen. Gã không có tóc, diện mạo hơi đẹp trai, nhưng dưới ánh lửa chiếu rọi lộ ra sự tà ác.

Mơ hồ, trong đống lửa tỏa ra khói xanh bị tên đầu trọc hít vào khiến sắc mặt Lữ Lạc càng thêm tái nhợt, thân thể run run.

Dáng vẻ này khác biệt hoàn toàn với cảnh tượng Lữ Lạc oai phong thế nào ở Lĩnh Công Điện trước mặt y là kẻ khiếu y ám ảnh tột cùng

Ánh mắt lạnh lẽo đó làm cho y run rẩy trong lòng.

Y cứng họng không nói nên lời, tay chân luống cuống mặc cho người kia ấn ngón tay vào trán

Tên đầu trọc cũng không chần chừ hai tay vỗ mạnh trước ngực, lập tức cơ thể càng kịch liệt run rẩy. Từ giữa trên tay có một dòng huyết quang chậm rãi bị ép ra dần dần dòng huyết quang bao trùm cánh tay cảu gã . Cùng lúc đó, giữa trán thanh niên đầu trọc cũng ép ra một con cổ trùng màu đỏ rực to cỡ bằng móng tay cái dần dần di chuyển trên bàn tay của hắn



Sau khi làm xong những việc này thanh niên đầu trọc bỗng chốc toàn thân hiện ra rất nhiều sợi máu từng dòng máu hiện rõ một màu đỏ rực .

Khí huyết cường đại bùng phát từ thân thể thanh niên đầu trọc càng khiến Lữ Lạc phải run sợ . Hắn biết rõ người này là ai

Chính là đệ tử thân cận của trưởng lão Lâm Hồng Phong - Phương Đào gã là một trong những đệ tử mạnh nhất Tinh Hoá Phong nói riêng và toàn bộ Cổ Nhân Tông nói chúng tu vi của hắn hiện tại có lẽ đã đạt đến cảnh giới Khai Khiếu Hậu Kỳ rồi thậm chí là Khai Khiếu Đỉnh Phong đồng thời cũng là nhân vật hắn chắc chắn không bao giờ đụng tới được.

Đứng bên cạnh Lữ Lạc lúc này cũng có Mẫn Nguyên và một thanh niên khác tên Trịnh Khải cũng vô cùng sợ hãi bọn hắn cũng đã từng nhìn thấy cảnh tượng nhiều lần như vậy rồi nhưng vẫn không thôi sợ hãi trước Phương Đào.

Phương Đào không động đậy, mắt rơi vào người Lữ Lạc .

Thấy ánh mắt lạnh lẽo của Phương Đào khiến Lữ Lạc vô cùng run sợ nhưng vẫn cố gắng giấu kỹ đi sự hoảng sợ của bản thân mà trấn tĩnh lại

"Phương sư huynh…tháng trước qua ta liên tục cho ngươi hơn mười giọt máu, hiện giờ đã rất yếu ớt có lẽ không trụ nổi nữa rồi . Hôm nay ta chỉ đưa ngươi một giọt, được không?" Lữ Lạc mở mắt ra, phức tạp nhìn thanh niên đầu trọc, nhỏ giọng nói.

"Hửm?" Thanh niên đầu trọc chính là Phương Đào, hai mắt ẩn chứa sắc xanh nhìn chằm chằm Lữ Lạc.

"Ngươi muốn đổi ý? Trước đó đã nói ngươi cung cấp cho ta khí huyết thì ta sẽ bảo vệ ngươi khỏi các đệ tử khác . Nhìn xem các đệ tử khác căn bản không dám bắt nạt ngươi trừ phi ngươi đi gây sự trước với chúng tì ta mới không ra tay."

"Thứ hai chính là muội muội Lữ Tâm Dao ở Tam Xuyên Thành của ngươi được người của bọn ta chăm sóc vô cùng cẩn thận còn gì ? Tương lai nàng lớn lên có thể may mắn gả vào một nhà hào môn trần thế nào đó không chừng"

"Ngươi..."

Nhắc đến cái tên "Lữ Tâm Dao" khiến Lữ Lạc mặt tái mét lại tuy rằng hắn không thể ra bên ngoài nhưng hắn biết rất rõ đám người bề ngoài thì chăm sóc muội muội hắn bên trong là giam lỏng . Đây rõ ràng là tử huyệt khiến hắn buộc phải tuân theo bất kỳ những gì chúng nói.



"Cái này…" Lữ Lạc do dự một chút như là đang phân vân, nhưng rất nhanh, y cắn răng đứng dậy, tiến lên quỳ một gối trước mặt Phương Đào hai tay mạnh ấn ngực. Lập tức thân thể y run rẩy, giữa trán bay ra một giọt máu đỏ tươi rực.

Phương Đào nhìn thấy Lữ Lạc tự giác như vậy cũng âm thầm mỉm cười . Quả nhiên chỉ cần lấy "Lữ Tâm Dao" ra là có thể sai khiến được Lữ Lạc .

Khoảnh khắc giọt máu này bay ra, sắc mặt Lữ Lạc liền mệt mỏi uể oải, muốn lùi ra sau điều dưỡng thì chỉ thấy mắt Phương Đào chợt lóe, tay phải bỗng nâng lên trực tiếp chỉ vào giữa trán Bắc Lăng không kịp đề phòng.

"Ngươi!" Lữ Lạc thân thể chấn động mạnh, muốn phản kháng.

Nhưng ngón tay chỉ vào giữa trán y như bị vạch ra một lỗ hổng, từng giọt máu nhanh chóng bay ra ngoài!

"Yên tâm ta có chừng mực chắc chắn ngươi sẽ không c·hết …" Phương Đào cười quái dị, thu tay lại, đang muốn khống chế THị Huyết Cổ của bản thân dung nhập với tất cả máu bắn ra từ trán Lữ Lạc .

"AAAAAAAA" Lữ Lac hét lớn 1 tràn đau đớn nét mặt hắn biến dị như việc đau đớn c·hết đi sống lại vậy còn Thị Huyết Cổ của Phương Đào từng giọt từng giọt hấp thu Tinh Huyết của Lữ Lạc càng hút nó càng phát ra huyết quang lớn hơn bao giờ hết

Phương Đào đã đạt được mục đích, hắn buông tay ra: "Ngươi có thể cút."

Lữ Lạc như nghe thấy tiên âm vô lực mà ngã bịch xuống mặt đất vẻ mặt tái nhợt không còn chút sức lực nào nữa

"Hộc hộc"

Phương Đào nhìn Thị Huyết Cổ đang no căng bụng trên tay mà âm thầm hài lòng nhìn xuống Lữ Lạc dưới chân quay ra nói với hai người Mẫn Nguyên Trịnh Khải

"Rất tốt mau cho hắn vài viên Huyết Đan đại bổ cẩn thận không được cho hắn c·hết nhớ chưa?"

Nhìn thân thể Lữ Lac rũ rượi bị lôi ra ngoài Tần Cửu Ca cũng âm thầm thở dài.

Cái thở dài không phải dành cho Lữ Lạc mà dành cho Phương Đào hắn đã hiểu tại sao giữa hàng ngàn đệ tử lại phải chọn một đệ tử cấp thấp như Lữ Lạc để hút Tinh Huyết rồi nếu Phương Đào thích hắn hoàn toàn có thể sai khiến các đệ tử cao hơn như Khai Khiếu Trung Kỳ thậm chí sẽ có nhiều Tinh Huyết hơn ấy vậy mà hắn chỉ chú ý Lữ Lạc

"Thật đáng tiếc cho một Ất Cấp Linh Mạch"