Chương 2: Hi Linh tiên tử ( thượng )
Tàng thư các là nơi chứa những công pháp do tổ tiên Thiên Kiếm tông để lại tàng thư các được chia làm tứ tầng theo cấp bậc công pháp: Phàm giai, Hoàng giai, Huyền giai... còn tầng cuối cùng do tổ tiên truớc khi tọa hoá dặn dò có hậu bối tu vi đạt đến Kiếm Sư thì mới được mở ra, nên từ trước đến nay căn phòng luôn được phủ kín.
Tàng thư các được bố trí tại Đông Sơn, dãy núi khá cao xung quanh trồng đầy linh dược cao cấp, còn nuôi đầy đông tảo kê.
Thường ngày tàng thư các rất ít đệ tử lui đến hiếm lắm chỉ vài tên tạp dịch đến quét dọn xong đi ngay, nhưng hôm nay ngoại lệ người đi lại, đông như kiến có ngoại môn đệ tử có nội môn đệ tử thậm chí có những tinh anh đệ tử xếp một hàng dài khuôn mặt không giấu nổi vui vẻ.
Tại cái này thời điểm đông đúc, ba người bọn hắn cũng nhanh chen một chân vào xem nhưng một lúc này có giọng nói hùng hổ vang lên.
‘‘Ba tên tạp dịch thấp hèn, lăn đi đừng ở đây chen lấn’’
Một tên thân hình cao to mặt đen khá dữ tợn mặc trang phục ngoại môn đệ tử thấy ba tên tạp dịch chen lấn thấy khó chịu nói.
'' Tên đó nhìn tựa như Tiêu sư huynh nhỉ ! Nếu đúng như thế ba tên tạp dịch này mạng coi như xong a''
Một tên đệ tử quen biết tên này sửng sốt nói,khi hắn nói những tên đệ tử khác cũng quay lại nhìn.
'' Là tên đó chứ còn gì nữa, hắn mới tháng trước vừa phế đi vài tên tân ngoại môn đệ tử mà cũng không thấy ai trách phạt gì hắn?''
‘‘Ngươi hẳn cũng mới vào ngoại môn đi, trong cái này ngoại môn đệ tử ai mà không từng nghe thanh danh của hắn ! hắn có sư huynh là chấp pháp đội trưởng thì làm gì sợ ai nữa, chỉ cần không t·hiệt m·ạng là mọi việc cứ thế trôi qua ''
'' Cũng cái này đáng thương ba tên tạp dịch, làm sao đến nổi đắc tội hắn ''
Một đám đệ tử xì xào bàn tán tiếc thương cho ba tên tạp dịch này, nhưng đồng thời cũng lùi về sau vài bước giữ khoảng cách xa với tên Tiêu chiến này, sợ mình tai bay vạ gió gì khiến hắn chú ý đến là coi như xong nha
'' Sư huynh là ta có mắt không tròng ! Không thấy ngươi đến, xin sư huynh giơ cao đánh khẽ ” Khuôn mặt biến sắc Đoạn Đức hắn sợ hãi vội vàng chắp tay với thái độ cung kính.
‘‘Đúng đúng, ngài anh minh thần võ không chấp nhặt tên tạp dịch như ta đâu’’Tên Lý La cũng sợ hãi nói trên mặt đầy mồ hôi rơi xuống.
Bên cạnh đồng dạng cái này tạp dịch Dương Trần hắn chỉ nhàn nhạt liếc một cái rồi thôi, thể loại sâu kiến cẩu huyết này hắn gặp đến nổi muốn chán, không sớm hay muộn chỉ có c·hết .
Nghe bọn họ nói thế Tiêu Chiến cũng hoà hoãn sắc mặt đi nhưng đồng dạng quay sang nhìn Dương trần hờ hững không để hắn trong mắt, khiến trong lòng khó chịu một dạng như nuốt phải con ruồi, lạnh lùng giọng nói vang lên.
'' Ngươi mắt bị mù hay sao ? Không thấy bản thiếu gia trước mặt hừ nếu đã thế ta giúp ngươi thành phế nhân đi ''
Một chưởng mang theo khí thế bạo tạc hướng về đôi tay Dương trần xuất thủ, chỉ cần dính vào tên tạp dịch này cũng mấy tháng rời giường.
Dương Trần mày nhíu lại hắn không phải ăn chay tùy ý ai khi dễ, nếu đã tên này không biết sống c·hết thì tiễn hắn một đoạn đường, nhưng khi tay vừa định xuất thủ, thì một giọng nói từ đệ tử nào đó người hét lên.
A!!
“ Các ngươi mau nhìn là Hi linh tiên tử!''
Nghe tiếng hét Tiêu chiến sửng sốt dừng động tác xong quay người lại nhìn,Tên Đoạn Đức sớm đầy đổ mồ hôi trực tiếp kéo hai người chạy đến chỗ khác.
Lúc này một nhóm đệ tử đi đến dẫn đường, năm sáu tên mặc nội môn đệ tử đi phía trước sắc mặt đầy nghiêm túc, Phía sau là một trai, một gái đi sau . Trai thì khá tuấn tú hông đeo thanh kiếm màu xanh sắc mặt rất vui vẻ.
Hắn tên Hiên Viên là tinh anh đệ tử, hắn để ý thiếu nữ này từ rất lâu,sở dĩ khiến hắn động tâm là địa vị tông chủ nên hắn lúc nào cũng tìm cách gần gũi với với cô gái này nhưng nàng lúc nào cũng lạnh nhạt, Hôm nay được nàng cho đi theo hắn tâm tình rất kích động thậm chí mơ được ẳm mỹ nhân về nhà.
Còn vị kia mỹ nữ khoảng muời sáu tuổi nàng làn da trắng như tuyết, diện mạo khuynh nước khuynh thành, dáng người thướt tha mềm mại, đôi mắt trong veo như ngọc, thêm ngũ quan tinh xảo khá đáng yêu, đôi môi đỏ mọng nhỏ nhắn nàng đẹp tựa như tiên nữ, khiến ai nhìn cũng trầm mê không thoát được, đặc biệt là nụ cười của nàng như trăm hoa đua nở.
Nhất tiếu nhân khuynh thành
Tái tiếu khuynh nhân quốc
Nàng tên Hi Linh con gái tông chủ khi còn nhỏ nàng sống rất vui vẻ lại thích đùa nghịch nhưng từ khi nàng mắc căn bệnh rất lạ khiến nàng mỗi đêm dằn vặt trong cơn đau và tính cách nàng thay đổi từ đấy.
khi khám bệnh tên y sư kết luận nàng sống không quá hai mươi tuổi, một nổi tuyệt vọng dâng lên khiến nàng chán nản mệt mỏi . tính cách cũng từ đấy thay đổi trầm lặng và rất ít nói.
'' Đẹp Thật sự rất đẹp máu ta duờng như đang sôi trào một dạng a, nếu không phải cố kỵ thân phận ta đã lao đến ôm mỹ nữ vào lòng.”
“Đúng như thế, ta dừng tu luyện để đến đây nhìn thấy nàng thật không uổng công, nếu được nàng bắt chuyện dù chỉ một câu, lão tử mất đi mười năm tuổi thọ cũng không sao. ”
“Các ngươi nhỏ giọng thôi, đừng để nàng nghe thấy nếu không muốn bị như tên Lâm Phong kia thảm cảnh hạ tràng.''
“ Tê!!! ”
“ Ngươi nhắc làm ta mới nhớ được, tên Lâm Phong phế vật kia, ỷ vào thân phận đại trưởng lão chi tử hướng nàng cầu hôn sau đó còn buông lời nịnh nọt lấy lòng kết quả thì sao nào ? Tiên tử không nói một lời, một kiếm đem hắn cái tiểu kê kê cho đọan tuyệt còn đại trưởng lão kia hắn một cái rắm cũng không dám phóng.”
“ Hừ, phế vật mãi là phế vật còn muốn mộng tưởng hướng tiên tử làm đạo lữ, nếu gặp phải ta đã nhục nhã mà đào hố chôn mình, đúng là hạng người vô sỉ quá mức, ta khinh!! ”
“ Ngươi đạo lý quả thật không sai, muốn làm tiên tử đạo lữ ít ra phải tuyệt thế thiên tài, thiên tư yêu nghiệt, thế mới xứng đôi với nàng, không phải hạng người nào cũng có thể mơ mộng tới ”
“ Bất quá các ngươi nhìn kìa, bên cạnh nàng, Hiên Viên sư huynh cũng không phải tầm thường hạng người nha, cũng thuộc dạng thiên tài trong thiên tài hắn tu luyện không đến một năm từ kiếm đồ ngũ trọng thiên đến bát trọng thiên ”
“ Xác thực như thế, hắn cũng tính là yêu nghiệt, với Hoàng giai tư chất, hắn dùng không đến một năm tăng lên ba tiểu cảnh giới, tốc độ này cũng để những trưởng lão khen ngợi không dứt, người như vậy được tiên tử để mắt tới, ta cũng không lấy làm lạ.”
Những tên đệ tử đầy đủ lời to nhỏ xì xào bàn tán khá cuồng nhiệt nhìn về phía mỹ nữ si mê trên khuôn mặt, cũng đồng dạng hâm mộ tên nam tử bên cạnh chiếm được trong lòng thiếu nữ cái này vị trí quan trọng.
Lúc này tên Đoạn đức,Lý la nhìn đến si mê quên cả trời đất Dương trần chậm rãi đưa mắt liếc nhìn cô gái này một tí sau đó cũng khá nồng đậm hứng trên khuôn mặt
” ân, huyết mạch phản tổ tại hạ giới này lại có một tôn thể chất, hẳn nữ nhân này nào đó lão tổ thượng giới người du ngoạn qua đây! ''Một đôi mắt vàng bạc Dương Trần nhìn về phía thiếu nữ sắc mặt trắng bệnh này, chỉ một ảnh mắt hắn có thể nhìn hết thảy bí mật từ nữ nhân này a.
Phá vọng ngân mâu một trong những đôi mắt cường đại của hắn từ một thế đầu tiên cho dù hắn có luân hồi nhiều lần vẫn không cách nào phong ấn nó lại, làm hắn cũng đau đầu mệt mỏi đôi mắt này mặc dù yếu nhất nhưng lại là quan trọng nhất có thể nhìn thấu hết thảy mọi thứ kể cả hư vô.
'' Ai, nữ nhân này chắc sống không đến vài năm '' Hắn thở dài tiếc thương cho một thể chất cường đại “ cái này thể chất thuộc về thượng giới thiên phú người, cũng giống như tư chất ở hạ giới này, đều giúp tăng tốc độ tu luyện hay ngộ tính đại loại như thế bất quá thể chất lại cường đại hơn tư chất này như tiểu vu gặp đại vu một dạng.
Tư chất chỉ là một loại năng lực dị bẩm phân loại ra một tu sĩ có cường đại hay không nhưng lại không thể giúp tăng chiến lực, còn thể chất lại khác không yếu hay mạnh đều có thể tăng phúc chiến lực lên
Thể chất phân chia theo ngũ hành thiên địa rõ rệt và vài loại khác năng lực đặc thù : không gian thời gian lôi băng phong ánh sáng bóng tối,nhãn lực...
Một tôn thể chất người sau này thành tựu không c·hết sớm sau này sẽ thành một cường giả hô phong hoán vũ được người khác kính nể nhưng rất tiếc nữ nhân này lại hạ giới không có cách nào kích hoạt được thể chất này sẽ bị phản phệ mà c·hết.
Mặc kệ nữ nhân này sống c·hết ra sao hắn lười đi quản nhiều.
Nhưng khi hắn vừa định di dời ánh mắt thì.
Cảm nhận có người nhìn chằm chằm vào mình, Nàng dừng lại buớc chân, chậm rãi quay sang nhìn về phía tổ hợp ba người,thấy vẻ mặt của hai tên Đoạn Đức và Lý La nàng nhíu đôi mi lại tỏ vẻ chán ghét.
Nhưng khi nàng liếc sang Dương Trần mắt chạm mắt
Một cổ khí t·ử v·ong khiến nàng sợ hãi sắc mặt bệnh hoảng loạn đi, một cảnh tượng khiến ai cũng sợ hãi khi chứng kiến .
Máu nhuộm đỏ cả bầu trời, thây cốt chất chồng lên nhau theo từng dãy núi cao tận trời xanh không nhận được hình dạng nhân tộc hay yêu tộc ...... vô tận sát khí lan rộng khắp nơi, thiên địa đang dần phá diệt như ngày tận thế.
Một thân ảnh nam tử đứng lẳng lặng trên thương khung, ánh mắt ngân quang màu đỏ băng lãnh đến lạnh cả sống lưng trong đôi mắt hắn không có bất kì tình cảm nào của nhân loại hắn giống như chỉ có sự lãnh khốc và lí trí còn tại.
Đó chính là đôi mắt lãnh khốc mang theo uy áp vô cùng vô tận, ngay cả nhân loại cho dù ý chí kiên định mạnh mẽ đến đâu cũng không khỏi sợ hãi mà c·hết, hắn lúc này trông giống thần linh nhìn vạn vật như sâu kiến .
...
''Hi Linh sư muội, nguơi làm sao ngẩn người ra thế, sắc mặt tựa hồ lại không tốt ?! ''
Hiên Viên thấy nàng như thế cũng không khỏi nhìn sang nàng ánh mắt phương hướng, khi thấy ba tên mặc trang phục tạp dịch thái độ.
Hắn nhíu mày định đi giáo huấn ba tên này nhưng một giọng nói trong trẻo vang lên.
” thật không có gì, là bệnh ta tái phát thôi,đi nhanh ”
Nàng mới kịp định thần lại nhắc nhở sư huynh đi thôi, nghĩ lại cảnh tượng khi nãy khiến nàng cảm thấy sợ hãi, nàng nghi ngờ thân ảnh ấy có phải tên tạp dịch kia hay không nhưng sau đó phản bác ý nghĩ đấy, đoàn người tiếp tục biến mất trước đám đông.
Lúc này có một tên đệ tử nghi ngờ hỏi” Các ngươi có thấy gì không. Hi linh tiên tử tự nhiên mặt trắng bệch sau đó đi vội vã như bị ai đuổi g·iết”
“Ta cũng thấy thế nhưng trong tông môn này ai dám đuổi g·iết nàng” một đám đệ tử xì xào bàn tán,
Nhân vật chính gây nên chuyện này là Dương trần hắn vẫn mờ mịt chưa biết gì tự nhiên nữ nhân này nhìn mình xong lại chạy như bị mình đuổi g·iết.
“ Tưởng đâu được nhìn thấy tiên tử một lúc lâu ai ngờ nhanh như thế,đáng tiếc đi quét dọn thôi”
Mọi người bắt đầu tản đi ai làm việc nấy tâm tình bọn hắn hơi chán nản.