Chương 1: Trùng sinh
Trong hỗn độn thời không vô tận tồn tại một thân ảnh vĩnh hằng bất diệt, thân ảnh ấy trường tồn tại trường hà thời gian, dù thiên đạo sụp đổ hắn vẫn tại vị.
Không biết thời gian trôi bao lâu thân ảnh ấy bắt đầu động, đôi mắt thâm thúy của hắn mở ra, khi hắn mở mắt ra không có thiên địa biến sắc hay không gian sụp đổ, nhưng chỉ như thế cũng khiến ta cảm thấy áp lực.
“Tiên lộ sắp mở ra? ’’ Nhàn nhạt thanh âm từ thân ảnh này vang vọng khắp mảng hư vô tĩnh mịch hắn đôi mắt lóe lên tinh mang rồi dập tắt.
Tại trong đôi mắt hắn ẩn chứa đầy vô tình lại cô độc tịch mịch tựa như một vị thần linh tồn tại theo vạn cổ năm tháng.
Trải qua dằng dặc tuế nguyệt đến nay, hắn chỉ cô độc một mình, thân nhân hay bằng hữu đều đã ngã xuống.
Hắn tựu là Dương Trần, khi thành tựu chúa tể vì chờ đợi tiên lộ mở ra, hắn trải qua cửu thế luân hồi để lịch luyện hồng trần, đến nay hắn có một khỏa đạo tâm kiên định bất tử bất diệt.
Đây là thập chuyển luân hồi của hắn, hắn quyết định không dùng đến bất kì tu vi hay pháp bảo nào, bằng chính bản thân hắn vẫn đứng đầu thiên hạ.
Hạ giới
Kiếm vực tông môn san sát nhau, bách tộc đua nhau tranh phong, nhân loại thiên tài hào kiệt không ngừng xuất hiện, bao la hùng vĩ hỗn loạn một thời đại trổi dậy.
Để tưởng nhớ vị kiếm đế toạ hoá, những bậc tiền bối đời trước lấy tên kiếm đưa vào từng cảnh giới tu luyện.
Đa số những võ giả tại cái này đại lục đều si mê kiếm đạo, đương nhiên, những trường hợp khác ngoại trừ.
Cảnh giới tại kiếm vực phân chia: Kiếm đồ, kiếm giả, kiếm sĩ, kiếm sư, kiếm tông, kiếm vương, kiếm hoàng, kiếm tôn, kiếm thánh, kiếm đế ( Mỗi một cảnh giới là vì nhất đến cửu trọng thiên ).
Mỗi một trọng thiên trong từng cảnh giới, đều như trời với đất một dạng, vượt cấp khiêu chiến là đều không thể.
Kiếm vực sau cuộc chiến chính - tà phe phái đã nổi lên không ít những tông môn, thế lực, hoàng triều cường đại.
Kiếm vực có ngũ tông môn và hai hoàng triều chia nhau thống trị mảnh đại lục này.
Tại hạ giới này lấy tư chất quyết định tương lai một võ giả mạnh hay yếu.
Tư chất càng mạnh thì ngộ tính càng cao, dễ dàng lĩnh hội những công pháp cường đại dễ như ăn cháo sự tình, mà tư chất cũng có thể đề cao tốc độ tu luyện.
Tư chất từ yếu đến mạnh phân chia thành : bạch, hoàng, huyền, thanh, lam, hồng, tím, huyết, hắc. Còn có trong truyền thuyết Tử Sắc tư chất chưa có ai đạt đến.
Có thể cái tư chất kia cho dù là kinh thư trong điển tịch cũng chưa từng có liền ghi lại, là cả đời đều khó nhìn thấy đến tồn tại.
Muốn phân biệt đuợc tư chất cần phải thông qua màu sắc nhận dạng, mà muốn nhận dạng tư chất bản thân mình ra sao chỉ có thể thông qua một cái Tinh Cầu, thường thì những phàm nhân hay gia tộc hạ đẳng không cách nào có thể đạt được nó, chỉ có những gia tộc con em thế gia mới có.
Nên bọn họ chỉ còn một cách gia nhập những gia tộc hay thế lực to lớn.
Mỗi cấp tư chất đều có độ chênh lệch, không thể nào đánh đồng được.
Giống như cái này bạch sắc tư chất, cũng miễn cưỡng tu luyện đến kiếm đồ ngũ trọng thiên là cực hạn, chỉ so ra khác phàm nhân hơn một tí là cường đại.
Thiên Kiếm tông, một trong tông môn yếu nhất của bốn tông môn còn lại của kiếm vực.
Thiên Kiếm tông nhân số vô số, tính cả hàng vạn trở lên trong kiếm tông những đệ tử được chia làm : ngoại môn, nội môn, tinh anh, hạch tâm .... vì thiên tài thiên kiêu nổi lên vô số nên được vào hạch tâm đệ tử là vinh dự của bọn họ nên cạnh tranh rất ác liệt.
2 ngày trước
Hắc ám buông xuống bao trùm mảnh đại lục, đen tối như mực
Nhưng một vệt ánh sáng tựa như sao băng giáng xuống thiên kiếm tông khiến những cao tầng trong tông môn hoảng loạn tìm khắp nơi nhưng không thu được kết quả gì.
Tại căn phòng đơn sơ chật hẹp, ánh nến lung lay sáng chói, độc nhất một giường một bàn gỗ, tựa phía trên giường một thiếu niên đang nhắm mắt dưỡng thần, khuôn mặt vặn vẹo thống khổ mồ hôi ròng rã chảy như mưa.
Hắn đúng là Dương trần khi luân hồi thập thế đã trùng sinh vào một cổ thân thể giống hắn thân phận.
Cổ thân thể này năm nay muời sáu tuổi khuôn mặt tuấn lãng lại có khí chất nho nhã như người đọc sách tay trói gà không chặt từ nhỏ hắn được một tên trưởng lão nhận nuôi nhưng từ khi biết Dương trần trời sinh yếu kém tư chất không thể tu luyện hắn vẫn xem như mình con ruột, nhưng đến lúc hắn làm nhiệm vụ lại bị tai họa yêu thú g·iết c·hết.
Theo như tông môn quy củ hắn bị đẩy xuống làm cái này tạp dịch thân phận, không được hưởng bất kì quyền lợi nào.
Bất kì tông môn nào chính là như thế tàn khốc chỉ có mạnh được yếu thua, nấm đấm lớn mới là đạo lý.
'' Bạch sắc tư chất ? Không thể tu luyện, ta thế mà trùng sinh vào cái này thân phân tạp dịch, có chút ý tứ! '' Đôi mắt băng lãnh bắn ra nhàn nhạt tinh mang Dương Trần chậm rãi nói, trên mặt vẫn có một chút hứng thú chi sắc, hắn thế mà trùng sinh vào cái này thân phận củi mục không thể tu luyện.
'' Tốt ! Thế thì dùng thân phận này một thời gian, hẳn tránh đi phiền phức một chút '' Lộ ra vẻ suy tư dài, một lúc sau hắn lắc đầu đưa ra dự định của mình.
Hắn trước khi trùng sinh là lão quái vật đứng đầu thuợng giới muốn gì có nấy: pháp bảo, đan dược, tài nguyên ... tất cả mọi thứ.
Nhưng hôm nay hắn chỉ là ngũ tông môn một trong yếu nhất một cái thân phận tạp dịch không thể tu luyện, vô luận địa vị hay thực lực đều là tầng dưới chót dựa vào cái gì để hắn có quyền lên tiếng trong cái thế giới lấy võ vi tôn này ...
Ở chỗ này thậm chí hội ai mà để ý một cái thân phận tạp dịch. Cái thế giới này kẻ yếu liền vận mệnh của mình không thể khống chế tuỳ cho người ta khi dễ.
Nhưng muốn nắm giữ mình mệnh, không để người khác áp đặt ý chí lên há phải dễ
Tu đạo một đường cực kỳ gian nan thậm chí trả giá cực đắt, muốn đi đến đỉnh phong càng phải trả giá gấp bội lần những người khác.
Thiên hạ này không có bữa cơm miễn phí lại càng không có những cái này tuyệt thế cơ duyên to lớn đang chờ bọn hắn khám phá, mà có cũng số luợng rất ít .... không biết được mệnh bọn hắn đủ dài để nhận cơ duyên này không.
Chỉ có điệu thấp tranh thủ tu luyện đến cảnh giới thích hợp mới là đạo lý, vừa bảo vệ mệnh mình vừa không sợ phiền phức.
Dương Trần hắn cũng biết những điều này, nên hắn điệu thấp tu luyện đến khi mình đủ mạnh mới yên tâm tuỳ ý hành động.
Còn bây giờ chỉ cần hắn ngông cuồng một tí, phiền phức sẽ tự theo hắn mà kéo dài không hết. Như thế lại không thích hợp tính cách của hắn.
Hắn không ngại phiền phức, nhưng cũng không cần tự rước lấy phiền phức không đáng.
'' Thời điểm này nên tu luyện tốt hơn, đợi đến khi nào thực lực ta đủ, tương lai sẽ không ngại phiền phức '' Dương Trần ánh mắt không tí gợn sóng, nhìn lên bầu trời đã tối sau đó lẩm bẩm nói.
Trải qua cửu thế kinh nghiệm hắn biết nếu không có thực lực mà hành động ngông cuồng không biết ẩn nhẩn tất sẽ rước họa vào thân, thậm chí mạng của mình không giữ được.
Người giỏi võ mà không thông minh, thì chỉ là mãng phu chỉ biết đánh đấm, kẻ đó thành tựu lại không đi xa được mà còn hay bị tính kế, hắn không phải là như thế người.
...
Trời đã đêm những chấm chấm đầy sao đang vây xung quanh vầng nhật nguyệt sáng chói trên bầu trời thời điểm.
Ngồi xếp bằng tĩnh tọa một góc trong phòng, một thân ảnh mờ mờ ảo ảo tràn đầy xung quanh sáng chói màu xanh giọt nước tựa như sương mù.
Nếu bằng mắt thường nhìn vào cũng chỉ nhận ra những giọt nước trong xanh đang tụ lại thân ảnh này, nhưng chân chính sự thật lại là linh khí một loại năng lượng không thể thiếu của võ giả.
Từng sợi linh khí từ tám phương bốn hướng như trăm sông đổ về biển, tụ lại kín hắn thân thể, như hình thành một khối cầu xanh vô hình
Ầm!
Ầm!
Theo một thanh âm nổ mạnh, hắn phảng phất giống như nghe được trong không khí trận trận chấn động, có một loại kỳ dị lực lượng đem chung quanh linh khí bao trùm, hết thảy hấp dẫn đến chung quanh hắn.
Sau đó hắn liền cảm giác được bốn phía linh khí trở nên nồng đậm vô cùng, giống như hắn tại ngâm bên trong tiên dịch, một cảm giác khiến toàn thân trở nên thoải mái dễ chịu.
Chưa dừng tại đó, xung quanh dày đặc linh khí như dòng suối theo cơ thể hắn tràn vào đan điền, cái này mãnh liệt linh khí tụ lại một chỗ.
Bành! Bành! Bành!
Sau đó linh khí càng không ngừng trùng kích lấy đan điền Dương Trần, toàn bộ bao trùm lên, sau đó lan sang mệnh tuyền, khí hải của hắn, không ngừng đè nén áp súc liên tục, thanh âm chấn động không ngớt.
Một thời gian trôi qua, Dương Trần như bị bao phủ một tầng màu nhạt bạch sắc quang mang, hắn chân chính bước vào cảnh giới kiếm đồ tam trọng thiên.
...
Sáng hôm sau trời đã sáng những tia nắng vàng nhạt mang theo một tia ấm áp chiếu thẳng vào khuôn mặt Duơng Trần.
'' Thân thể này quá yếu mà tạp chất lại nhiều ! chân chính phế vật không sai '' Dương trần thở ra một ngụm khí trên mặt vẫn có một tí thất vọng lẫn có một tí thương cảm khi dung hợp ký ức Dương trần thấy chủ nhân thân thể này điên cuồng nỗ lực tu luyện nhưng kết quả lại không được gì
Tên này thế mà chán nản đến nổi, xém tí không chịu được nhảy vực t·ự s·át ...
Nhưng mà!
Hắn không vì thế hắn sinh ra chán ghét cổ thân thể này.
Tư chất hắn mặc dù yếu kém, nhưng kí ức của một vị cường giả vẫn còn, hắn có thể dùng tạm vài công pháp tăng lên tư chất của mình.
Đợi sau này vào ngoại môn tìm vài công pháp thích hợp hắn tu luyện.
Nghĩ một hồi thông suốt!
Hắn đứng lên đi tắm rửa rồi ra ngoài quét dọn, lúc này một giọng nói hô lên truyền vào phòng ngủ Dương trần.
‘‘ Huynh đệ nhanh lên, đến giờ quét dọn rồi chậm là bị Tô chấp sự trách phạt a !’’.
Một tên mập mập mặc trang phục tạp dịch, hắn là tên đoạn đức bàn tử tính cách khá ham ăn lại mê nữ sắc, nhưng tính cách khá hiền là bạn chơi thân với Dương trần,kế bên là Lý la thân hình nhỏ ốm yếu tính cách yếu đuối và hay sợ sệt bọn hắn cũng là trẻ mồ côi như Dương trần ba người rất thân nhau như huynh đệ đồng dạng.
Hai người như thường ngày gọi Dương trần đi làm chung. Dương trần đã chuẩn bị xong nghe thấy tiếng chạy ra cửa, hắn nhìn thấy hai thân ảnh này lục loạt trí nhớ lại xong hắn lúng túng nói ‘‘ thật xin lỗi các nguơi a, là ta dậy hơi trễ, đi thôi !”.
‘‘Ngươi đấy huynh đệ, lúc nào cũng chậm chạp như thế, nếu bị trừ lương, đừng tìm ta mượn tiền’’
Đoạn đức mặt đen lại nhắc nhở hắn, Lý La cũng gật gật biểu hiện đồng ý.
Tổ hợp ba người đi đến kho vật liệu nhận công cụ quét dọn thì nghe những tên tạp dịch khác xì xào bàn tán
’’Nhanh lên, hôm nay được thấy Hi Linh tiên tử, nghe nói hôm nay tiên tử vào tàng thư các nhận công pháp’’.
“Đúng ...đúng nghe nói theo tiên tử còn vài tên đệ tử đi theo ”
Những tên tạp dịch mau chóng nhận công cụ sau đó vội vã đi .Thấy thế Dương trần quay đầu lại hỏi hai đồng bạn’’Hi linh tiên tử là ai, sao ta chưa nghe qua? ’’.
”Ngươi suốt ngày ăn xong lăn ra ngủ,làm xong việc là chạy về ngủ làm sao mà biết gì’’ tên Đoạn Đức bĩu môi nói.
‘‘Hi linh tiên tử là con gái của tông chủ, thiên tư kinh người nghe nói năm trước quét ngang hết thảy các thiên tài ngũ tông môn bây giờ nổi tiếng khắp cả kiếm vực không ai không biết nàng ” Lý la nói thêm.
‘‘Chưa hết nàng tu vi lên kiếm giả nhất trọng thử hỏi có ai muời sáu tuổi kiếm giả nhất trọng thiên, nàng quả thực thiên tư kinh người, vài năm nữa không chừng nàng quét ngang thế hệ này’’
Hai tên tranh cãi mắt khá cuồng nhiệt.
Dương Trần nghe thế cũng luời để ý đến nhưng cũng hơi tò mò
“chẳng phải nàng con gái tông chủ sao thiếu gì công pháp mà đi tàng thư các làm gì’’
Đoạn đức nghe thấy thế cũng mờ mịt không biết, tên Lý La cũng khó hiểu
‘‘ ta cũng không biết,ta chỉ là tạp dịch sao biết được nhiều như thế,thôi lấy công cụ đi đến quét dọn là biết ’’ đoạn đức thúc giục đi nhanh.