Chương 3 : Hi linh tiên tử ( hạ )
- Lúc này Hi Linh đã về đến phòng mình nàng đang nhìn bản Hoàng giai công pháp mới chọn tại tàng thư các
Vài phút sau khi Hi linh đọc đi đọc lại từng ảo diệu khẩu quyết trong bản hoàng giai công pháp, khiến nàng không khỏi nhíu mày nói: “Bản này Hoàng giai công pháp không ngờ lại mạnh hơn Phàm giai công pháp rất nhiều lần, khẩu quyết lại thâm ảo hơn, chỉ sợ phải mất mấy tháng ta mới lĩnh hội được thức thứ hai.”
Đúng vậy công pháp mỗi giai chênh lệch rất nhiều như trời với đất.
Ví dụ như hai tên đệ tử giao chiến một tên đệ tử dùng phàm nhân trung giai công pháp và một tên dùng phàm nhân cao giai công pháp không cần nói cũng biết ai sẽ thắng.
Công pháp còn giúp vượt cấp khiêu chiến tăng lên chiến lực, nói chung công pháp càng cao vượt đẳng cấp khiêu chiến càng lớn.
Nhưng từ cổ chí kim đến nay chưa từng có ai vượt quá năm tiểu cảnh giới khiêu chiến, liền xem như cái kia thiên kiêu chi tử cũng đồng dạng như thế.
Nàng thán phục vài phút rồi sắp đi bế quan tu luyện nhưng lúc này có tiếng gõ cửa và có giọng vang lên.
“ Linh nhi đã ngủ chưa, là phụ thân ” Nghe đạo âm thanh này vang lên ngoài cửa Hi Linh thoáng giật mình sau đó bình tĩnh lại khẽ đáp “ Còn không có ngủ đây, phụ thân ngươi vào đi.”
Sau đó cửa nhẹ đẩy ra sau đó rất nhanh đóng lại ngay truớc mắt nàng thời điểm là một đàn ông trung niên thân hình có chút gầy ốm, khuôn mặt không giấu nổi vẻ già nua, cái này phong vân khinh đạm b·iểu t·ình, không khác gì tiên nhân phong thái mặc dù không có trùm râu điểm lên, nhưng như thế cũng khiến người ta có chút hoài nghi chính mình nhân sinh.
Thỉnh thoảng truyền ra một tí nồng đậm mùi rượu từ hắn quanh quẩn ẩn ẩn có một tí khí thế cao cao tại thượng, hẳn là một vị tuyệt đỉnh cường giả.
Hắn là tông chủ Thiên Kiếm tông Hi Hoàng, cũng là phụ thân Hi Linh, thực lực thâm bắt khả trắc sâu không lường được, một thân hành tung bất định, thần long thấy đầu không thấy đuôi, chính là ThIên Kiếm tông chi nhân thần bí nhất một trong.
Thấy phụ thân tới tìm mình nàng đôi mắt long lanh thoáng vẻ tinh nghịch nàng cười cuời hỏi với phụ thân mình.
”phụ thân ngươi sao đến tìm ta nha ?! không đi uống rượu sao “
Trước kia phụ thân nàng hay uống rượu thỉnh thoảng đi quản lí tông môn thời gian đâu đi quan tâm nàng.
“ khụ khụ ta nghe nói nguơi hôm nay ở tàng thư các bệnh lại tái phát, ta gấp chạy đến đây chưa kịp giải rượu” Hi Hoàng ho khan vài tiếng, mặt có chút lúng túng đáp lại.
Từ khi nàng đau bệnh đến nay hắn tìm y sư khắp nơi nhưng mãi đến giờ chưa ai chữa được cho nàng.
Hắn sầu khổ trầm luân vào con đường nghiện rượu để giải sầu.
” Ngươi cứ uống rượu thế này trước sau gì bệnh nặng hơn cả ta ! ” Hi Linh nàng thoáng thở dài dù khuyên thế nào hắn vẫn không nghe nhưng thân nữ nhi chẳng biết làm sao ngoài khuyên hắn.
“Hài tử ngoan, nguơi yên tâm, ta sẽ cố tìm được y sư chữa bệnh cho ngươi, nếu đại lục này không có ta sẽ sang đại lục khác, ta không tin tìm khắp thiên hạ này lại không tìm được người chữa bệnh ” Hắn cố an ủi nữ nhi mình nhưng trên mặt không giấu nổi một tí tuyệt vọng.
” Ngươi không cần như thế ! Bệnh ta không qua khỏi sớm muộn cũng c·hết. Nếu ngươi có mệnh hệ gì ta lại cảm thấy có lỗi với mẫu thân ” Hi Linh ngăn phụ thân ý định lại khuôn mặt quật cường nói.
Nàng đã chấp nhận số mệnh này thì không cần phải làm gì phiền phức thêm huống hồ ông ấy còn có mẫu thân
Ngay từ nhỏ nàng không có mẫu thân nhiều lần hỏi phụ thân nhưng ông ấy cứ cố lẩn tránh có lần ông ấy say hét lên :
Tô gia tộc ta với các người không đội trời chung !
Hi Linh lúc đấy còn nhỏ chưa biết gì dần lớn lên cũng đã hiểu chuyện
“ Ài, Mẫu thân ngươi nếu là nàng cũng sẽ làm như ta Thà có một tí hi vọng còn hơn ngồi nhìn kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh ” Hắn nhìn lên bầu trời khuôn mặt già nua mang theo nồng đậm đau khổ u buồn
...
Dương Trần lúc này đã về căn phòng của mình đối với chuyện hai cha con người này hắn không biết.
dù có biết được hắn cũng mặc kệ, đơn giản hắn còn chưa giúp bản thân xong đây
Duơng Trần lúc này đã về đến căn phòng đơn sơ của mình bắt đầu cơm nuớc no nê sau đó tu luyện.
Thời gian dần trôi qua
Hắn bắt đầu vận chuyển tu vi hấp thu linh khí
Từng đợt, từng đợt từng đợt
linh khí tràn vào đan điền hắn...
Một lúc sau Duơng trần thở ra một ngụm khí chán nản nói
“ Thân thể này quá yếu ! Nếu ta còn tiếp tục tu luyện hiệu quả không tăng lên mà còn giảm xuống ảnh hưởng căn cơ sau này, Muốn tốt hơn chỉ còn cách thân thể trở nên khỏe mạnh ! Mà tạp dịch làm gì có nhiều tiền tẩm bổ cơ thể ?! ”
Sở dĩ những tên kia được gọi là thiên tài đệ tử, cũng là ngay từ sáu bảy cất bước thời điểm, đều được chính mình tiền bối cho dạy dỗ, bắt đầu tập võ, phục dụng nước thuốc, đủ thứ phong phú tài nguyên, khi đó căn cốt cũng hơn người thường gấp mấy lần.
Bất quá theo Dương Trần trí nhớ, liền cỗ thân thể này cũng như thế được tên trưởng lão kia cho phục dụng đủ thứ các loại đồ bổ.
Ài!!!
Nhưng sau một thời gian hắn cũng đành thất thủ vô sách, thân thể này quá yếu. Cũng may Dương Trần hiện tại nắm giữ cỗ thân thể, những việc nhỏ nhặt này tiện tay giải quyết chính là.
Hắn bắt đầu trầm mặc suy nghĩ nếu không cách nào khác hắn đành rời khỏi nơi này phiêu bạt giang hồ lúc đó hắn săn yêu thú tẩm bổ cơ thể nhưng như thế phiền phức sẽ tăng lên rất nhiều còn không bằng ở tông môn tu luyện sau này tài nguyên không thiếu có ngu mới đi nếu có gì thì để tông môn này cõng thay hắn nồi.
...
Sau thời gian dài đắm chìm trong suy nghĩ miên man không dứt hắn chợt tỉnh ngộ đôi mắt sáng như đuốc, không khác gì kẻ nghèo vớt được thỏi vàng khi gần c·hết đói a
“ Tông môn này nuôi khá nhiều mấy con kê, sáng nay ta thấy không ít số lượng nha. Nếu trộm được hẳn tư chất ta sẽ tốt hơn nhiều. ”
“ Nhưng mà làm sao để trộm đây. Nếu bị phát hiện thì uổng công một chuyến, tệ hơn là bị người khác bắt, đã trộm không được gà còn mất nắm thóc, thế chẳng khác nào đầu óc ta có vấn đề ”
Hắn bắt đầu suy nghĩ có nên trộm gà hay không mà có trộm làm sao để không bị phát hiện.
“ Chỉ còn cách dùng phù văn,Với ta tu vi hiện giờ muốn khắc phù văn thì hơi khó mà lại bị phản phệ nằm giường vài ngày a ! ”
“ Tốt liều mạng một phen không thành công thì thành phế nhân đỡ hơn cứ ngồi chờ như thế chậm trễ việc tu hành!! ” Sau bao nhiêu thời gian suy nghĩ Dương Trần quyết định liều mạng một phen, hắn cũng không muốn như thế nhưng bần cùng sinh đạo tặc
Đương nhiên hắn cũng không muốn thiếu nợ tông môn này một cái nhân tình nữ nhân kia hắn cứu chắc rồi nếu ai tranh giành hắn sẽ liều mạng a.
Hắn càng nghĩ càng thấy mình vừa sáng suốt lại vừa tốt bụng hắn rất ít khi hứa hẹn ai lắm nhưng hắn lại ưu tiên cho tông môn này.
Nếu để người khác nghe thấy sẽ khịt mũi coi thường một tên tạp dịch hứa giúp tông môn giúp cái rắm.
Phù sư là loại chức nghiệp tương tự đan sư luyện khí sư trận sư ....
Một tên phù văn sư có thể đi ngang hết thảy các đại lục đi đến đâu địa vị cũng cao.
Mỗi tấm phù văn của hắn cường đại đến nổi có thể phá huỷ một đại lục.
Phù văn công dụng tương tự đan dược nhưng lợi hại hơn.
Phù văn có thể chữa thương có thể giúp tu luyện, giúp công kích nhưng lại tốn linh lực hơn.
Hắn ở tiền kiếp thứ ba là một vị Phù đế, một thân hành tung quỷ dị, chỉ cần một tấm phù văn hắn vừa thả ra địch ta đều hoảng sợ... khụ..khụ... không ý tứ, chỉ cần hắn thả một tấm phù văn ra địch hay ta đều c·hết.
Nhưng nghe thì kích thích nhưng học được phù văn lại khó thậm chí khắc phù văn lại càng khó hơn, muốn học được phù văn cần rất nhiều thiên phú đặc thù thậm chí điều kiện khó khăn hơn luyện đan sư.
Đặt một tấm giấy thô sơ trên giường tại trước mặt hắn ngón tay điểm ra hư không trên đầu ngón tay hắn ngưng tụ thành điểm sáng nhỏ sau đó vẽ từng huyền bí kí hiệu nhìn hoa cả mắt sau đó lạc ấn vào trang giấy thô sơ trên giường.
....
Thời gian dần trôi qua một lúc lâu
Dương Trần thu tay lại hắn thở ra một ngụm khí thân thể khá mệt mỏi có thể thấy hắn tốn khá nhiều linh lực để khắc bốn tấm phù văn này, nếu như tu vi hắn càng cường đại thì hắn sẽ khắc được nhiều phù văn mà không mệt mỏi như ngày hôm nay.
Nhìn về phía dưới bốn tấm phù màu vàng xen lẫn những kí hiệu nhìn rất mờ ảo khó hiểu hắn nhìn vài lần sau đó lắc đầu thở dài.
“ Vẫn quá kém hiệu quả không được ”
Chỉ là loại nhất giai phù văn còn mà hắn khắc còn không được hoàn mỹ sau này những phù văn cường đại hơn thì sao nghĩ đến đấy khiến hắn đau đầu.
“ Ài là do ta lâu không khắc nên chỉ được như vậy muốn khôi phục lại năng lực này chỉ có trộm vài lần mới khiến ta khôi phục một chút. ”