Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Vô Địch Tam Giới

Chương 26: Đại Hành Trấn




Chương 26: Đại Hành Trấn

Thời điểm mặt trời đã hoàn toàn ló dạng Trần Thiên Minh mang theo đứa trẻ về đến Tiểu Hành Thôn, trên đường đi hắn chật vật mãi mới dỗ đứa trẻ ngừng khóc.

Dù sao nó cũng chỉ mới khoảng bốn tuổi, đột nhiên ban đêm bị người lạ lẻn vào nhà bắt đi tất nhiên phải sợ hãi.

Vừa vào đến cửa thôn đã thấy có nhiều người tụ lại một chỗ, nhìn một chút liền xác định được đó chính là nhà của đứa trẻ hắn đang dắt bên cạnh.

- Ôi tiểu hài nhi của ta!

Vừa thấy hai người đi từ ngoài thôn vào, một người thiếu phụ ngay lập tức lao đến ôm lấy đứa bé vào lòng. Người mẹ không kìm được sự vui sướng mà oà lên khóc còn to hơn cả đứa trẻ.

Trần Thiên Minh nhìn thấy hình ảnh này cũng không giấu được chút cảm động. Trong đầu bất giác nghĩ đến cảnh tượng một ngày nào đó chính mình gặp lại mẫu thân thì bà sẽ có biểu cảm thế nào?

Rất có thể bà sẽ oà lên khóc giống như bà mẹ kia không chừng.

Mẫu thân vừa mới hạ sinh hắn ra đã phải tự tay rút đi kinh mạch của con rồi sau đó mẫu tử biệt ly đã hơn mười lăm năm rồi.

Cho dù không ở bên nhưng có lẽ bà vẫn ngày đêm mong nhớ về hai cha con bọn họ. Nghĩ đến đây mong muốn trở thành cường giả của Trần Thiên Minh tăng lên một cách mãnh liệt.

Trong khi hai mẹ con còn đang ôm nhau khóc nức nở thì cha của đứa bé sớm lấy lại tỉnh táo đi đến trước mặt hắn quỳ xuống nói:

- Đa tạ vị hoà thượng đã mang tiểu hài tử của phu thê chúng ta trở về, ơn huệ này không biết phải báo đáp sao cho vừa.

Trần Thiên Minh xua tay đáp lại:

- Không có gì.

Có vài cặp vợ chồng cũng đã mất con không đìm được đứng ra lên tiếng hỏi:

- Không biết vị tiểu hoà thượng này tìm thấy đứa trẻ ở đâu?

- Lúc sáng sớm hôm nay ta phát hiện có hai kẻ bịt mặt lén lút chạy đến mang đứa bé đi, vốn dĩ ta muốn đi theo bọn chúng nhưng lại bị lộ hành tung, sau khi đánh một trận thì hai kẻ đó chạy trốn, ta không thể bỏ đứa bé lại nên đã không đuổi theo.

Có thể hiểu được cảm giác của bọn họ lúc này, thấy một đứa trẻ bị m·ất t·ích có thể quay về tất nhiên trong lòng họ cũng dâng lên hi vọng tìm được con, tuy nhiên hy vọng bao nhiêu nghe thấy câu trả lời lại thất vọng bấy nhiêu.



Một thôn hàng trăm người sinh sống cùng nhau tại nơi tuy nhỏ bé nhưng đầy tình cảm này đã sớm tụ tập với nhau ở đây. Giống như có cùng suy nghĩ, đột nhiên tất cả quỳ xuống trước mặt Trần Thiên Minh đồng thanh cầu khẩn:

- Mong vị hoà thượng rủ lòng từ bi ra tay giúp bọn ta tìm con trở về.

Nhìn thấy tràng cảnh này Trần Thiên Minh hơi có chút khó xử, không phải là vì hắn không quan tâm hay không muốn ra tay giúp đỡ. Chỉ là cứ gieo cho họ hi vọng sợ rằng đến lúc nhận kết quả lại thất vọng gấp bội phần.

Nếu như hắn đồng ý giúp chẳng may những đứa trẻ đó đã m·ất m·ạng thì biết phải ăn nói thế nào?

Giống như hiểu được suy nghĩ của hắn, một thôn ông lão được gọi là trưởng bước lên nói:

- Mong vị tiểu hoà thượng rủ tấm lòng từ bi, cho dù những đứa trẻ có xui xẻo m·ất m·ạng thì mọi người cũng mong đưa được t·hi t·hể về an táng.

- Đúng vậy.....Mong tiểu hoà thượng rủ lòng từ bi.

Nói rồi hàng trăm cái đầu đồng loạt cúi rạp xuống lạy Trần Thiên Minh. Bản thân hắn dù chỉ là hoà thượng dởm thì cũng không nỡ từ chối.

- Thôi thì ngươi cứ đồng ý đi. Người tu tiên là đi ngược đạo trời, vậy nên cũng chẳng cần phải để ý nhiều, nhưng có một thứ phải kiên quyết giữ vững đó là đạo tâm. Tấm lòng của ngươi như thế nào ta cũng hiểu, ngươi trong vị trí là một người con mong muốn đoàn tụ với mẫu thân mình, hôm nay chứng kiến cảnh tượng này mà từ chối chỉ sợ sau này sẽ ảnh hưởng đến đạo tâm. Từ đó con đường tu tiên sẽ gặp khó khăn, nếu không quay về được thì sẽ gặp phải tâm ma khó mà cứu chữa.

m thanh Quả Trứng Vàng vang lên trong đầu Trần Thiên Minh giống như giải khai được khúc mắc trong lòng hắn.

Nó cũng biết hắn chỉ muốn chuyên tâm đi tìm giọt tinh huyết, nhưng hôm nay gặp phải chuyện này nên sinh ra cảm giác phân vân không biết lựa chọn thế nào, nếu từ chối e rằng sẽ ảnh hưởng đến đạo tâm của bản thân.

Hắn có mong muốn được đoàn tụ với mẫu thân của mình nên phải tu luyện, nhưng sau này gặp được mẫu thân rồi sẽ nghĩ lại ngày hôm nay đã từ chối nguyện vọng đoàn tụ của hàng chục gia đình, việc này có khả năng gây ra một mối tai hoạ ngầm cực kỳ nghiêm trọng.

Trần Thiên Minh đã được khai thông nên đã có quyết định.

- Thôi được, ta đồng ý với mọi người. Kết quả thế nào là chưa thể biết trước, có điều ta sẽ cố gắng hết sức.

Một lần nữa hàng trăm người đồng loạt cúi đầu xuống vừa vái lạy vừa hô:

- Đa ta vị tiểu hoà thượng tấm lòng từ bi.

Trần Thiên Minh nghe xong chỉ biết cười khổ, không biết đến bao giờ tóc mới mọc lại để hắn không bị hiểu nhầm thanh một nhà sư.

Một phần cũng là do hắn mặc y phục nhà sư tay lại còn cầm thiền trượng, tất nhiên ai nhìn vào cũng sẽ cho là một hoà thượng.



Nghĩ đến đây Trần Thiên Minh đành phải mua một bộ y phục khác rồi thay vào, bộ y phục nhà sư này hắn gấp lại nếu như có dịp đến Thiếu Lâm tự sẽ trao trả lại cho họ cùng với cây thiền trượng.

Lúc này đây hắn lại có thêm trách nhiệm đi tìm hiểu chuyện gì đã xảy ra với những đứa trẻ b·ị b·ắt cóc. Trước đó khi giao chiến cùng với hai tên hắc y bọn chúng có nói mình là huynh đệ Hắc Dậu, bây giờ thực sự không biết đi đâu mà tìm hai tên đó?

Nhớ lại ngày hôm trước Trần Thiên Minh đã nghe được ai đó nói rằng ở Đại Hành Trấn cũng xảy ra tình trạng tương tự.

Bình thường mỗi vùng đất đều được cai quan bởi một thành lớn, trong những ngôi thành đó đều có một gia tộc mạnh mẽ trấn thủ quản lý. Tiểu Hành Thôn cùng Đại Hành Trấn chính là thuộc một vùng.

Tất nhiên mức độ phồn hoa cũng như cấp bậc thành thị là dựa vào sự mạnh mẽ của gia tộc trấn thủ tại đó. Đại Hành Thôn này chính là chịu sự quản lý của Triệu gia.

Theo lý thuyết những vụ việc như thế này xảy ra thì Triệu gia phải có trách nhiệm cho người đi điều tra, nhưng không biết vì lý do gì Triệu gia thời gian gần đây cực kỳ im hơi lặng tiếng.

Thậm chí những vụ việc trẻ con m·ất t·ích ngay bên trong Đại Hành Trấn, nơi đó chính là ngay bên dưới mí mắt của Triệu gia mà bọn họ cũng điều tra cực kỳ qua loa. Bởi vậy người dân ở Tiểu Hành Thôn mới không có chút hy vọng nào, huống hồ khu vực bọn họ vừa là ở vùng biên giới lại vừa ở phụ cận Hắc Hoả Sơn.

Mà sau khi xảy ra thảm hoạ tại đó chẳng có bao nhiêu người muốn lui tới nơi này nữa nên khó khăn lại càng chồng chất khó khăn.

Cũng vì lẽ đó ngay khi người dân tại đây nghe được có kẻ lạ mặt chạy đến b·ắt c·óc những đứa trẻ, trước là cảm thấy lo lắng không thôi, sau lại nghe thấy Trần Thiên Minh nhẹ nhàng đánh lui bọn chúng nên ngay lập tức khẩn khoản cầu xin sự giúp đỡ.

Nếu không có hắn ra tay ai mà biết được liệu tình trạng trẻ con m·ất t·ích còn diễn ra đến khi chẳng còn đứa trẻ nào nữa hay không?

Trần Thiên Minh tính tới tính lui liền quyết định trước tiên cứ đến Đại Hành Trấn nghe ngóng thông tin trước, cho dù có ở lại nơi này cũng chẳng giúp ích được gì.

Nhắc đến cái tên Hắc Dậu người dân ở đây ngơ ngác như gà nghe sấm thì ba mùa khoai lang nữa cũng chẳng thu hoạch được gì.

Đại Hành Trấn ngay bên dưới mí mắt của Triệu gia, chắc hẳn nơi đó có nhân sĩ trong giang hồ hoặc võ đạo thường xuyên lui tới, vì vậy nghe ngóng tin tức về cái tên Hắc Dậu cũng dễ dang hơn đôi chút.

Biết được tin hắn muốn đến Đại Hành Trấn người dân ngay lập tức ngỏ ý mang ngựa đến cho hắn, bởi vì Tiểu Hành Thôn với Đại Hành Trấn nằm cách nhau khá xa. Tiểu Hành Thôn nằm ở vùng biên giới, còn Đại Hành Trấn nằm ở khu vực trung tâm, vậy nên nếu mà đi bộ thì chắc phải cả tháng mới đến nơi.

Cũng vì trên đường cần thời gian nghỉ ngơi, ngựa không phải cỗ máy nên nó cũng cần ăn uống ngủ nghỉ. Vì thế mà mất hai ngày Trần Thiên Minh mới nhìn thấy Đại Hành Trấn.

Nơi này quả nhiên là nhất cấp thành thị, trên phố xá lúc nào cũng tràn ngập người qua lại, xem lẫn vào đó là những tiếng rao của thương nhân.



Nơi đây có đủ loại người từ nhân sĩ giang hồ cho đến những kẻ nhiều tiền lắm của.

- Tiểu hoà thượng có muốn một cây hồ lô không?

Trong khi Trần Thiên Minh còn đang mải ngó nghiêng nhìn mọi thứ xung quanh thì đột nhiên có tiếng nói bên tai.

Quay sang nhìn thì thấy đó là một người bán kẹo hồ lô, những cây kẹo màu đỏ được phủ một lớp đường bóng nhẫy trông khá là bắt mắt.

Thứ gọi là kẹo hồ lô này nghe đã từng được nghe rất nhiều nhưng chưa được nhìn thấy bao giờ, đây là lần đầu tiên hắn gặp được nó. Bất giác Trần Thiên Minh muốn nếm thử xem nó có vị như thế nào.

Tuy nhiên nhìn xung quanh chỉ thấy chỉ toàn là những đứa trẻ mới cầm cây kẹo hồ lô trên tay thích thú thưởng thức. Nghĩ đến bản thân tính đi tính lại cũng sống được bốn mươi mùa tuyết rơi rồi mà đi ăn kẹo hồ lô thì có chút ngượng ngùng.

Trần Thiên Minh lắc đầu với người bán hàng tỏ ý không mua rồi quay đi, đến bên cạnh một người bán đồ trang sức mới dừng lại.

- Vị tiểu hoà thượng muốn mua gì?

Trần Thiên Minh nhìn một lượt trên bàn rồi cầm một cái vòng tay ngọc bích đưa lên trước mặt nhìn ngắm.

“Đem thứ này về tặng chắc hẳn nàng sẽ rất vui” Trần Thiên Minh thầm nghĩ rồi trên môi nở một nụ cười.

Cô gái đó kiên quyết chờ hắn quay trở về thì một cái vòng ngọc bích cũng chẳng đủ đề bù đắp, còn nếu khi hắn trở về nàng đã thay lòng thì cũng coi như đó là một kỷ niệm đẹp.

- Thứ này bán thế nào?

Trần Thiên Minh thu lại suy nghĩ quay sang hỏi người bán hàng.

Tên bán hàng chưa vội trả lời mà len lén nhìn một lượt từ trên xuống dưới mới lên tiếng:

- Một lạng vàng!

“Con mẹ mày ăn dầy như vậy không sợ nghẹn à?” Trần Thiên Minh không kìm được mà âm thầm chửi.

Tưởng hắn là người ngu sao?

Đúng là khuôn mặt Trần Thiên Minh tràn đầy sự non nớt nhưng không phải là dễ bị lừa như thế, huống hồ cái thứ này không biết có phải ngọc quý hay không.

Cơ mà nếu nó là ngọc quý thì chẳng thể nào mà trôi nổi ở cái gian hàng bèo bọt ngoài đường thế này được.

“Ông đây lấy vỏ của Quả Trứng Thối làm thành vòng tay còn có giá trị hơn cái này”

- Con mẹ nó tên tiểu tử c·hết tiệt dám có ý định lấy vảy của lão tử đem đi tặng gái à?