Chương 27: Gặp lại Triệu Hoàng Yên
Giọng nói của Quả Trứng Vàng có thể dễ dàng nghe ra được sự tức giận.
Nó tức giận cũng là đúng, cơ bản là lớp vỏ trứng đó của nó không chỉ đơn giản là thứ bỏ đi, nó cũng chính là lớp da trên cơ thể nên khi nghe được ý nghĩ của Trần Thiên Minh mới tức giận như thế.
Trần Thiên Minh không để ý đến sự tức giận của nó mà quay sang định lên tiếng mắng vào mặt người bán hàng vì cái ý định muốn lừa người của hắn ta thì bị một người nào đó vỗ lên vai.
Quay lại nhìn thì thấy một khuôn mặt thiếu nữ thanh tú đang nhìn mình nở nụ cười rạng rỡ, nàng chính là Triệu Hoàng Yên.
Gặp được Triệu Hoàng Yên ở nơi này cũng là dễ hiểu, Triệu gia chính là gia tộc cai quản vùng đất bao gồm Đại Hành Trấn này, bọn họ cũng toạ lạc ngay bên trong thành nên Triệu Hoàng Yên tất nhiên cũng sẽ ở đây.
Chỉ là trấn này rộng lớn như thế không biết là xui hay hên mà hắn vẫn gặp lại nàng.
Người bàn hàng nhìn thấy người này cũng phải chắp tay cúi đầu chào một tiếng:
- Triệu tiểu thư.
Triệu Hoàng Yên không để ý đến người bán hàng mà nhìn vòng ngọc bích trong tay Trần Thiên Minh rồi nhìn sang người bán hàng nghiêm giọng:
- Cái vòng tay này mà ngươi dám bán một lạng vàng sao? Ngươi còn muốn buôn bán ở đây nữa không hả?
- Không dám không dám, vòng tay này tại hạ không tính tiền Triệu tiểu thư cứ thoải mái giữ lấy.
Triệu Hoàng Yên gật đầu đánh mắt về phía Trần Thiên Minh rồi nói:
- Ta giữ nó làm gì.
Người bán hàng ngay lập tức hiểu ý cười giả lả.
- Phải phải, vòng tay này coi như Triệu tiểu thư đã tặng Tiểu Hoà Thượng.
Trần Thiên Minh nhìn vòng tay thêm một lần nữa rồi bỏ xuống, vốn dĩ cũng đã không có ý định mua nữa, sau này tự mình kiếm thứ gì đó có giá trị hơn mới xứng đáng với tấm lòng của Vương Thanh Trúc.
- Thôi ta không lấy nữa.
- Ấy....
Người bán hàng không biết phải làm thế nào chỉ biết thốt lên một tiếng. Đây chính là cơ hội để cho hắn lấy lòng người của Triệu gia sau này buôn bán cũng dễ thở hơn một chút, không ngờ lại cứ thế mà vuột mất.
Trần Thiên Minh cứ thế quay người rời đi mà không nói thêm lời nào.
Triệu Hoàng Yên nhìn theo bóng lưng của hắn, ngay sau đó ném một thỏi bạc lên quầy hàng rồi tiện tay cầm theo cái vòng ngọc bích đó chạy theo.
Nàng chạy đến gần đi ngang hàng với hắn nhẹ nhàng hỏi:
- Sao ngươi lại biến thành bộ dạng này? Chẳng nhẽ ngươi xuất gia rồi sao?
Lúc này dù Trần Thiên Minh đã thay bộ y phục nhà sư ra nhưng vẫn bị hiểu nhầm, cơ bản là tóc còn chưa mọc, trên tay lúc nào cũng cầm theo cây thiền trượng.
- Ta gặp chút chuyện nên mới thành ra như vậy thôi.
Trần Thiên Minh không thể nào nói ra việc mình nhảy xuống hồ dung nham được, việc này quá mức kinh hoàng nên không thể nói ra. Cho dù việc đó không gây kinh hoàng đi chăng nữa hắn cũng không có ý định nói, cơ bản là hai người còn chưa thân thiết đến mức đó.
Nếu đổi lại là Trần Gia Hoá hoặc Vương Thanh Trúc hỏi đến thì có thể hắn sẽ nói ra.
Triệu Hoàng Yên thấy hắn dường như không muốn nói ra vẻ mặt hơi có chút tiếc nuối rồi cứ thế giữ im lặng. Một hồi sau thấy hắn cứ nhìn xung quanh nên nàng lấy can đảm hỏi:
- Sao ngươi lại đến nơi này thế?
Trần Thiên Minh quay sang nhìn chăm chăm khiến nàng hơi có chút ngượng ngùng, sau đó mới lên tiếng:
- Nơi này có luật cấm ta đặt chân đến à?
- Không...không phải..chỉ là...chỉ là...!
Triệu Hoàng Yên ngập ngừng một hồi rồi im bặt không biết phải nói gì nữa.
Trần Thiên Minh chỉ biết lắc đầu cười khổ, suy nghĩ một chút hắn lên tiếng hỏi:
- Cô có biết tin tức gì về hai kẻ gọi là Hắc Dậu không?
Vốn dĩ hắn đến đây là để điều tra về hai tên này, có điều bản thân lại chẳng quen biết ai cả nếu hỏi những người xa lạ tin tức thu về có khả năng không được chính xác. Mà Triệu Hoàng Yên miễn cưỡng gọi là có chút quen biết, hơn nữa với việc hắn đã từng ra tay cứu mạng nàng để đổi lại một chút tin tức thì chắc hẳn nàng sẽ tận tình cung cấp.
Triệu Hoàng Yên suy nghĩ một hồi rồi lắc đầu đáp:
- Hai người này ta không biết, nhưng danh xưng Hắc Dậu hình như đã từng nghe qua, để ta trở về hỏi thử nếu có tin tức gì sẽ nói lại sau.
- Nếu vậy thì làm phiền một phen.
Triệu Hoàng Yên đang định quay đi chợt nhớ ra điều gì đó vội hỏi:
- Sau này ta biết phải tìm ngươi ở đâu? Hay là ngươi đến khách điếm của Triệu gia trọ đến lúc ta cần tìm cũng dễ dàng hơn.
Trần Thiên Minh xua tay đáp lại:
- Không cần đâu, ta sẽ ở lại nơi này.
Nói rồi chỉ tay vào một cái khách điếm ở gần đó.
Triệu Hoàng Yên nhìn theo hướng chỉ tay của hắn liền cười khúc khích đáp lại:
- Đó chính là quán trọ của nhà ta.
Thực chất Triệu toạ lạc ngay bên trong Đại Hành Trấn nên đa số dịch vụ kinh doanh ở đây đều là của bọn họ mở ra, chỉ khác biệt ở chỗ là giao cho người khác quản lý.
Triệu Hoàng Yên vốn muốn ngỏ ý mời Trần Thiên Minh đến quán trọ chủ yếu là để tỏ lòng hiếu khách, còn thực tế hắn chọn bừa một cái quán trọ bất kỳ trong trấn thì cũng có đến tám phần khả năng nó thuộc về Triệu gia.
Triệu Hoàng Yên vốn định rời đi nhưng lại một lần nữa nhớ ra còn có điều chưa hỏi.
- Mà tên của ngươi là gì?
Biết lần này không giấu thêm được nữa nên nói ra:
- Trần Thiên Minh!
Thực ra thì có nói hay không cũng chẳng quá quan trọng, trên đời này có biết bao nhiêu người tên giống nhau.
Trước kia không muốn nói ra đơn giản chỉ vì hắn xác định không muốn dây dưa với bọn họ quá nhiều. Còn lúc này cần nhờ đến mạng lưới thông tin của họ vậy nên nói ra cũng chả sao.
- Trần Thiên Minh...Trần Thiên Minh....
Triệu Hoàng Yên vừa lẩm nhẩm vừa quay đi, lần này nàng mới chính thức rời khỏi.
Trần Thiên Minh lắc đầu cười rồi đi vào bên trong quán trọ gọi chút đồ ăn chậm rãi thưởng thức.
Tại một hang động ở một vách núi không rõ, có hai người mặc hắc phục quỳ trước một người đàn ông, người đó cất tiếng mang theo sự lạnh lùng khiến cho hai tên đang quỳ run lên một chặp.
- Tại sao hôm nay không bắt được đứa nào?
Nếu Trần Thiên Minh ở đây sẽ nhận ra ngay đây chính là một trong hai tên sát thủ đã ra tay với bốn người sư huynh của Triệu Hoàng Yên, đồng thời ngày hôm trước đã lấy mạng của nhà sư dưới sự chứng kiến của hắn.
Hai tên hắc y còn lại là hai người mà Trần Thiên Minh đã giao thủ cứu được đứa trẻ, bọn chúng chính là những kẻ tự xưng Hắc Dậu.
Một trong số hai huynh đệ Hắc Dậu lo lắng trả lời:
- Vốn dĩ là bắt được một đứa nhưng giữa đường có một tên tiểu hoà thượng phá hỏng.
- Tiểu hoà thượng...!?! Lại mọc ra thêm một tên hoà thượng nữa phá hỏng kế hoạch.
Ngừng một chút hắn ta lạnh lùng lên tiếng:
- Thôi được rồi các ngươi tiếp tục đi bắt những đứa khác về đây, hai tháng trước nó bắt đầu có động tĩnh rồi, phải mong chóng hoàn thành kế hoạch, ngày chúng ta thống nhất thiên hạ sẽ không còn xa.
Huynh đệ Hắc Dậu vội đứng dậy chắp tay.
- Vậy bọn ta sẽ quay lại đó bắt những đứa khác.
Người đán ông kia nhíu mày gắt lên:
- Mẹ kiếp ngươi ăn gì mà ngu vậy? Các ngươi đã thất bại ở đó rồi còn tiếp tục quay lại khác gì chui đầu vào rọ? Đổi địa điểm khác đi.
Lần này hai người bọn chúng không dám hé răng nửa lời mà im lặng cáo lui.
Về phía Triệu Hoàng Yên biết có người đang chờ nên không chuẩn bị mất quá nhiều thời gian, Trần Thiên Minh chỉ phải chờ khoảng....ba canh giờ đã thấy nàng đi đến.
Đúng là mạng lưới thông tin của gia tộc hàng đầu là rất hữu ích. Hai tên Hắc Dậu đó trước kia là thảo khấu thường xuyên c·ướp b·óc dọc đường. Triệu gia cũng đã vài lần cho người đi tiêu diệt nhưng hai tên này hành tung khó đoán nên chưa bắt được.
Đồng thời bọn chúng chưa từng s·át h·ại mạng người nên Triệu gia cũng không gắt gao t·ruy s·át, có điều hơn hai tháng trước không còn nghe thấy thông tin gì về hai tên này nữa.
- Có chuyện gì mà huynh lại phải tìm hai tên đó vậy?
Trần Thiên Minh không để ý đến Triệu Hoàng Yên đã thay đổi cách xưng hô mà trầm tư suy nghĩ, một lát sau hắn quyết định kể cho nàng nghe:
- Hai ngày trước ta có đi ngang qua Tiểu Hành Thôn, ở đó gần đây liên tiếp có trẻ con m·ất t·ích, tình cờ vào lúc sáng sớm ta bắt gặp hai huynh đệ Hắc Dậu là thủ phạm, vì vậy đã đuổi theo rồi giao thủ hai người bọn chúng đã chạy thoát, sau đó người dân ở Tiểu Hành Thôn nhờ ta giúp đỡ tìm tung tích của những đứa trẻ đã m·ất t·ích. Ta cho rằng lần theo dấu vết của hai tên này có lẽ sẽ biết được điều gì đó.
Triệu Hoàng Yên nghe xong không cảm thấy quá kinh ngạc mà cảm thán nói:
- Ở Đại Thành Trấn nửa tháng trở lại đây cũng có trẻ con m·ất t·ích, Triệu gia đã cho người điều tra nhưng không thu hoạch được gì. Với lại nội bộ....
Chợt Triệu Hoàng Yên nhận ra mình vừa lỡ lời nên đột nhiên im bặt, nhìn hắn như không quá quan tâm nên nàng không nghĩ ngợi nhiều mà kể tiếp:
- Nội bộ Triệu gia vì sự việc bị sát thủ t·ruy s·át hai tháng trước nên đang lục đục.
Trần Thiên Minh tất nhiên chẳng quan tâm nội bộ Triệu gia ra sao, đến nội bộ gia tộc của mình hắn còn chẳng thèm quan tâm nói gì đến Triệu gia. Cho dù bọn họ có bị tiêu diệt đi chăng nữa cũng chẳng liên quan đến hắn.
Thấy hắn đang trầm tư suy nghĩ Triệu Hoàng Yên nhẹ nhàng nói:
- Nếu huynh muốn điều tra về hai huynh đệ Hắc Dậu kia có lẽ ta sẽ giúp ích được điều gì đó.
Trần Thiên Minh cũng không suy nghĩ nhiều đành đồng ý, nếu có thêm mạng lưới của Triệu gia giúp đỡ thì sẽ rút ngắn được khoảng thời gian không nhỏ, đến lúc đó có thể mau chóng kết thúc vụ việc này.
- Vậy cô còn biết thông tin gì khác không?
Triệu Hoàng Yên nhanh chóng gật đầu đáp:
- Cách đây ba ngày người Triệu gia phát hiện một kẻ hành tung mờ ám nên muốn bắt lại nhưng tên đó vội vàng bỏ trốn, người kia đuổi theo đến núi Hạo Thiên thì mấy dấu nên quay về báo lại. Đến bây giờ vẫn chưa cho người đi điều tra.
Trần Thiên Minh gật đầu ra quyết định:
- Vậy thì ngày mai chúng ta đến đó xem sao.
Hắn nói “Chúng ta” là bao gồm cả nàng nữa, Triệu Hoàng Yên nghe đến đó không kìm được mà nở một nụ cười.