Chương 25: Bắt cóc trẻ con
Trần Thiên Minh đang ngấu nghiến tiêu thụ đống rượu thịt trên bàn thì từ bên ngoài truyền đến tiếng một người thiếu phụ khóc lóc thảm thương.
Tiếng khóc của cô ta ngay lập tức thu hút sự chú ý, có vài người chạy đến vừa an ủi vừa hỏi xem đã xảy ra chuyện gì.
- Tiểu hài tử.....tiểu hài tử của nhà ta m·ất t·ích rồi...!
Người thiếu phụ nói rồi lại oà lên khóc thật lớn.
Nghe đến đây mọi người xung quanh lập tức rì rào bàn tán.
Trần Thiên Minh đang ăn cũng tạm dừng đũa mà dỏng tai lên nghe.
- Lại một đứa trẻ nữa m·ất t·ích.
- Thời gian gần đây liên tục có trẻ con bị m·ất t·ích.
- Ta vừa từ Đại Hành Trấn đến cũng nghe tin ở đó m·ất t·ích trẻ con.
“Không ngờ ở cái xã hội này cũng có nạn b·ắt c·óc t·rẻ e·m à?” Trần Thiên Minh thầm nghĩ.
Thực ra tại nơi đây việc trẻ em bị m·ất t·ích là cực kỳ hiếm xảy ra, hoạ chăng cũng chỉ là bọn chúng vui chơi rồi đi lạc, hên thì có thể trở về, xui xẻo thì bị thú hoang g·iết hại.
Có điều hiện tại liên tục có trẻ em bị m·ất t·ích số lượng đã lên rất nhiều, như vậy không thể nào là do bọn chúng đi lạc được mà chắc chắn là có chuyện mờ ám gì đó đang xảy ra.
- Phải chăng là xuất hiện yêu quái b·ắt c·óc trẻ con rồi?
Một người nào đó đột nhiên nói ra suy nghĩ khiến cho mọi người xung quanh giật mình.
Nếu thực sự là xuất hiện yêu quái có khả năng thần không biết quỷ không hay bắt đi những đứa trẻ mà không để lộ tung tích thì chắc hẳn đó là loại yêu quái lợi hại.
Người dân tầm thường như bọn họ tất nhiên không thể đối đầu với yêu quái được nên vừa nghe đến đó là bắt đầu cảm thấy sợ hãi.
Mọi người lúc này dần dần tản đi, những người có con cháu cũng bị m·ất t·ích thấu hiểu nỗi đau nên ở lại an ủi thêm vài ba câu rồi cũng trở về nhà của mình.
Trần Thiên Minh cũng không để ý nữa mà tiếp tục, sau khi ăn uống một bữa no nê, hắn liền quyết định ở lại nơi này một đêm. Dù sao hắn cũng là người hiện đại, nghĩ đến việc bản thân đã hai tháng không tắm rửa thấy có chút không thoải mái nên muốn mượn nới này tẩy trần một phen.
Khi đã hoàn thành tất cả mọi thứ Trần Thiên Minh lên giường đánh một giấc, chỉ trong nháy mắt tiếng hít thở đã vang lên đều đều.
Giữa đêm Trần Thiên Minh tưởng như đang ngủ rất sâu đột nhiên mở mắt, hắn ngay lập tức chăm chú lắng nghe động tĩnh xung quanh.
Trong đêm tối có thể thấy được ánh mắt trong veo của hắn đang nhíu lại đảo một vòng xung quanh.
Thì ra trong lúc đang ngủ Trần Thiên Minh nghe thấy tiếng xé gió cùng lá cây xào xạc từ bên ngoài lọt vào tai. Nếu là người bình thường có nghe thấy cũng chỉ cho rằng gió đêm thổi lên những cành cây mới tạo ra tiếng động như vậy.
Nhưng Trần Thiên Minh vừa nghe liền biết không chỉ đơn giản như thế, tiếng động vừa rồi chính là có người đang sử dụng khinh công ở bên ngoài.
Người này khinh công dù chưa đạt đến mức độ xuất quỷ nhập thần nhưng cũng thuộc dạng không tầm thường.
Như nghĩ đến điều gì đó Trần Thiên Minh nhẹ nhàng đi đến bên cửa sổ khẽ đẩy ra tạo thành một khoảng trống đủ để quan sát được động tĩnh phía bên ngoài.
Ngay sau đó đã thấy cách đó không xa có hai người mặc hắc y bịt kín mặt, một trước một sau dùng khinh công bay qua những tán cây đến bên một ngôi nhà nhỏ cách xa vị trí của Trần Thiên Minh khoảng chừng năm mươi mét.
Hai tên đó từ đầu đến cuối hành động cực kỳ mau lẹ, vừa đáp xuống đất là một người thuần thục mở cửa nhảy vào bên trong.
Dưới ánh trăng mờ ảo Trần Thiên Minh thấy chỉ vỏn vẹn hai phút sau tên kia đã đi ra, trên vai hắn đã xuất hiện thứ gì đó, nheo mắt nhìn thật kỹ mới biết, không ngờ là một đứa trẻ.
Nhìn hai tên này chẳng có bộ dạng gì là giống yêu quái cả, không biết bọn chúng giữa đêm lẻn vào nhà người dân bắt đi con của người ta nhằm mục đích gì.
Hai tên hắc y nhân vừa bắt được một đứa trẻ liền mau chóng dùng khinh công bay đi.
Trần Thiên Minh ngẩn người ra một chút ngay sau đó vội với lấy cây thiền trượng cùng tay nải rồi nhảy qua cửa sổ.
Hắn mặc dù không thích xem vào chuyện bao đồng nhưng lần này thì khác, b·ắt c·óc trẻ con là việc cực kỳ đáng khinh thường. Trước đó dù tận tai nghe thấy việc trẻ con m·ất t·ích hắn cũng không quá quan tâm, nhưng giờ đây việc đó lại xảy ra ngay trong mắt mình, vậy thì không thể nào nhắm mắt làm ngơ được.
Tốc độ của Trần Thiên Minh không phải là quá nhanh, nếu hai tên kia cứ tiếp tục dùng khinh công thì chẳng mấy chốc mà hắn sẽ mất dấu. Có điều hai tên hắc y nhân chỉ dùng khinh công bay đi một đoạn rồi đáp xuống mặt đất.
Khinh công của hai tên này chỉ thuộc hạng bình thường, một người mới luyện võ hai năm cũng có thể phát hiện ra, bất quá người ở Tiểu Hành Thôn chỉ là người dân chân đất áo vải nên không thể nào phát giác được.
Có lẽ đó cũng là lý do bọn họ cho rằng trẻ con bị yêu quái b·ắt c·óc rồi ăn thịt, thực chất làm gì có yêu quái nào ở đây.
Hai tên hắc y vừa đáp xuống đất ngay lập tức tiếp tục chạy đi, khoảng chừng ba mươi phút sau hai người bọn chúng đã phải dừng lại thở gấp. Về phía Trần Thiên Minh hắn vẫn liên tục chạy theo ở một khoảng cách nhất định để tránh bại lộ hành tung.
Khác với hai người bọn chúng đang thở dốc thì hơi thở của hắn có gia tăng một chút nhưng vẫn được coi là ổn định.
Nơi hai tên hắc y dừng lại nghỉ ngơi là một bãi đất khá trống trải, xung quanh chỉ có vài tảng đá nhô lên miễn cưỡng đủ cho Trần Thiên Minh nấp tại đó.
Đột nhiên một cơn gió lớn thổi đến, tại vị trí Trần Thiên Minh đang nấp ngay lập tức phát ra những tiếng “Leng keng leng keng...”
Thì ra cây thiền trượng của nhà sư mà hắn mang theo có những cái vòng làm bằng đồng đan vào nhau, khi gió thổi đến chúng va vào nhau tạo thành những tiếng kêu như vậy.
- Ai?
Hai tên bịt mặt quay phắt lại hét lên rồi chăm chú quan sát. Một hồi sau không có động tĩnh gì bọn chúng định tiếp tục lên đường thì một cơn gió khác mạnh mẽ thổi đến, nhưng tiếng kêu lại một lần nữa không ngừng phát ra.
- Mẹ kiếp!
Trần Thiên Minh khuôn mặt nhăn nhó âm thầm kêu khổ. Vốn dĩ muốn tìm hiểu xem mấy tên này mang theo đứa trẻ đi đến đâu, không ngờ lại bại lộ hành tung sớm như vậy.
Hai tên mặc hắc y quay sang nhìn nhau rồi đồng thời tiến lại chỗ hắn đang ẩn nấp. Không còn cách nào khác Trần Thiên Minh đành phải bước ra.
Một tay cầm cây thiền trượng chống xuống đất, một tay đưa lên vẫy chào, khuôn mặt lộ vẻ tươi cười Trần Thiên Minh nói:
- Hello, Surprise mother f-cker.
Hai tên hắc y lộ ra vẻ mặt khó hiểu, lát sau một tên mới gằn giọng hỏi:
- Ngươi là kẻ nào? Ngươi theo dõi bọn ta à?
- Nào có, tại hạ vốn dĩ nằm ở đây thưởng thức trăng thanh gió mát, nào ngờ hai vị lại chạy đến, sợ sẽ làm kinh động đến hai vị nên không dám lên tiếng.
Trần Thiên Minh đảo mắt một cái đáp lại.
Có điều hắn không biết rằng ánh mắt của mình cực kỳ sáng lạn, cái đảo mắt đó hai tên kia lại nhìn thấy toàn bộ. Chỉ có người ngu mới không biết được hắn đang nói dối.
- Vậy à? Thế thì ngươi mau cút đi nếu không đừng trách ta hạ độc thủ.
Tên đứng bên phải nghe lời giải thích của Trần Thiên Minh xong liền xua tay lên tiếng đuổi đi.
Hắn ta vừa dứt lời liền bị tên đứng bên trái tát cho một cái vào gáy sau đó hét lên:
- Ngươi bị ngu à?
- Sao huynh lại đánh đệ?
- Ngươi ngu như vậy để ta đánh cho tỉnh ra chứ sao? Ngươi không nhận ra là hắn đang nói dối à?
- Nhưng nó là nhà sư mà sao lại nói dối được?
Tên hắc y bên trái ngay lập tức đưa tay lên tát thêm một cái nữa rồi nói:
- Có luật nào cấm nhà sư không được nói dối?
Nói rồi hắn ta nhìn về phía Trần Thiên Minh gằn giọng hỏi:
- Ngươi là kẻ nào dám theo dõi bọn ta?
- Ấy ấy hai vị thí chủ, tại hạ thực sự nằm ở đây từ trước mà, có gì từ từ ngồi xuống phân chia phải trái đúng sai, cần gì phải ra tay động thủ để mất hoà khí.
- Bọn ta cần gì hoà khí với ngươi, nếu không nói được thì c·hết đi, để cho ngươi nếm thử sự lợi hại của huynh đệ Hắc Dậu bọn ta.
Dứt lời cả hai tên đồng loạt lao lên, một tên xoè ra ba ngón tay muốn cào lên lồng ngực của Trần Thiên Minh, tên còn lại dùng cước muốn đá lên cổ hắn.
Trần Thiên Minh nhẹ nhàng buông cây thiền trượng ra đưa tay lên đỡ lấy một trảo một cước của đối phương. Hai tên này vì muốn nhanh chóng hạ sát thủ nên nội lực dùng lên đến bảy tám thành.
Hai bên vừa mới giao chiêu đã ngay lập tức bật về sau, Trần Thiên Minh chỉ lùi về sau một bước, còn hai tên hắc y thì văng ra phải bám lấy nhau mới không bị ngã xuống.
- Chẳng nhẽ hắn đã luyện thành thần công của Thiếu Lâm?
Tên đứng bên trái lẩm bẩm tự hỏi, nghĩ ngợi vài giây hắn nhìn sang đồng bọn khẽ hô lên:
- Chạy!
Vừa dứt lời hai tên cùng nhau thi triển khinh công chạy trốn.
- Mẹ ơi...huhu.
Trần Thiên Minh đang định nhấc chân đuổi theo thì từ đằng sau vang lên tiếng trẻ con oà khóc nên đànhphải dừng lại, hắn chỉ kịp nhìn theo bóng lưng của hai người bọn chúng rồi hét lên:
- Này....gáy nữa đi...quay lại mà gáy tiếp đi....sao lại chạy thế?
Hai tên kia tuyệt nhiên không dám quay lại mà chạy thi triển toàn bộ công lực chạy như gà bị lùa vào chuồng. Trần Thiên Minh nhìn theo cũng phải tặc lưỡi một cái.
Cho dù hắn có đuổi theo cũng chưa chắc đã bắt được hai người bọn chúng, biết khinh công đúng là mang lại nhiều lợi ích, đánh không lại liền vắt chân lên cổ mà chạy trốn.
Thấy được trời đã gần sáng hắn liền đi đến bên đứa trẻ dỗ một hồi đến khi nó nín thì bế lên rồi quay lại Tiểu Hành Thôn, dù không bắt được hai tên kia nhưng ít nhất cũng cứu được một mạng người.