Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Vô Địch Tam Giới

Chương 24: Vô danh hiền sư




Chương 24: Vô danh hiền sư

Chật vật một khoảng thời gian không nhỏ Trần Thiên Minh mới có thể leo ra khỏi hồ dung nham, việc đầu tiên hắn làm là hít một hơi thật sảng khoái. Dù sao hắn vẫn là người trần mắt thịt, vẫn cần không khí để hít thở, thời điểm ở dưới hồ dung nham không khí ít ỏi quả thực không dễ chịu chút nào.

Sau đó đảo mắt nhìn xung quanh một vòng mới thấy, Hắc Hoả Sơn lúc này đã trở nên cực kỳ hoang vu, cây cối đã bị đốt trụi không còn sót lại chút nào. Mặt đất thì trở nên cực kỳ gồ ghề, chắc hẳn là tác hại của việc n·úi l·ửa p·hun t·rào.

Thế mà không biết tên đần độn nào lại đi tung tin ở đây có bảo vật, giờ thì bảo vật chả thấy đâu chỉ thấy có không biết bao nhiêu người m·ất m·ạng. Con ngựa đáng thương của hắn không chừng cũng đã bị dung nham biến thành tro bụi rồi.

Thu lại tâm tình Trần Thiên Minh cất bước đi xuống núi, trên đường đi thỉnh thoảng có thể thấy được vài mẩu xương trắng còn sót lại.

Đột nhiên từ dưới bụng phát ra vài tiếng “Ọc ọc” cũng không biết kể từ khi hắn nhảy xuống hồ dung nham đến bây giờ đã trôi qua bao nhiêu ngày, bao nhiêu đồ dùng đều bị đốt sạch cùng với y phục, lúc này trên cơ thể Trần Thiên Minh vẫn còn đang tiếp xúc trực tiếp với thiên địa.

May mắn là nơi này không có người nên không gặp phải sự cố ngượng ngùng. Trần Thiên Minh vội chạy một mạch xuống núi rồi nấp vào một bụi cây bên vệ đường, hắn quyết định cầu may chờ xem gặp được người nào đó đi ngang qua thì sẽ nhờ họ giúp đỡ.

Quả nhiên trời không phụ lòng người, thời điểm xế chiều Trần Thiên Minh mới nhìn thấy một thân ảnh vội vội vàng vàng đi ngang, người kia mặc trên mình bộ y phục màu vàng, bên ngoài khoác cái áo cà sa, chính là một lão hoà thượng.

Trần Thiên Minh thầm thấy may mắn, nếu là người bình thường chưa chắc họ đã đồng ý giúp mình, nhưng nếu là một lão hoà thượng thì khả năng nhận được sự giúp đỡ là cao hơn.

Hắn đang chuẩn bị lên tiếng gọi lão hoà thượng thì từ phía sau truyền đến tiếng xé gió cùng với giọng nói một người vang lên:

- Lão hoà thượng cũng nhanh chân lắm!

Ngay sau đó có hai thân ảnh lướt đến, một trước một sau chặn đường lão hoà thượng.

Đường đi đã bị chặn nên lão chỉ đành dừng bước rồi ho lên:

- Khụ khụ....A di đà phật...khụ khụ...

Nhìn nét mặt tái nhợt của lão có thể đoán được dường như lão hoà thượng đã thụ thương không nhẹ.

Người đàn ông chặn trước mặt lão cười khẩy một cái rồi lạnh lùng nói:

- Lão hoà thượng, ngươi phá hỏng kế hoạch của bọn ta rồi muốn chạy mà dễ như thế à?

Trần Thiên Minh đang nấp trong bụi cây hai mắt giật lên một cái, giọng nói này có chút quen tai. Ngay lập tức liếc mắt nhìn sang người vừa lên tiếng liền nhận ra, hắn ta chính là cái tên trong nhóm sát thủ đã t·ruy s·át người của Triệu gia.



Ngay lập tức Trần Thiên Minh nhìn sang người còn lại, quả nhiên hai tên này là những kẻ đã t·ruy s·át đồng thời g·iết được một người trong số bốn người sư huynh của Triệu Hoàng Yên.

- A di đà phật, các vị thí chủ đây làm ra những hành vi táng tận lương tâm như vậy, tại hạ không thể nhắm mắt làm ngơ....khụ khụ..

- Hừ...dù sao ngươi cũng phải c·hết, phí lời vô ích.

Người đàn ông ở sau lưng lão hoà thượng cất lời.

Nói rồi cả hai tên sát thủ đồng loạt lao lên, một người dùng kiếm nhắm vào cổ họng đâm tới, một kẻ dùng trảo thủ nhắm thẳng l·ên đ·ỉnh đầu lầu hoà thượng đánh xuống.

Thiền trượng trong tay hoà thượng dậm xuống đất một cái rồi đưa lên đỡ trường kiếm, đồng thời tay còn lại dơ lên năm ngón tay xoè ra tạo thành trảo thủ giống như móng vuốt đỡ lấy trảo của đối phương.

Vốn dĩ trong cơ thể đã sớm thụ thương, lúc này lại lấy một đánh hai, đồng thời nội lực của hai tên sát thủ cùng nhau phối hợp, đúng là không phải dạng xoàng xĩnh, từ trong miệng lão hoà thượng phun ra một ngụm máu rồi khuỵu xuống. Khuôn mặt trước đó đã tái nhợt giờ đây trở nên trắng bệch, đôi mắt lão đờ ra như người sắp c·hết.

Lúc này vị hoà thượng chỉ giống như ngọn đèn trước gió, thổi nhẹ một cái thôi là sinh mệnh sẽ chấm dứt.

Hai tên sát thủ cũng bị phản chấn mà lùi lại cả mét, quả nhiên võ công của Thiếu Lâm tự là không thể coi thường, dù là đèn cạn dầu nhưng vẫn đánh cho hai người bọn chúng phải thở hắt ra một hơi, cả hai đánh mắt sang nhìn nhau rồi đồng thời liếc về phía lão hoà thượng.

Tên dùng kiếm thu tay tra kiếm vào vỏ bước đến gần lão hoà thượng chuẩn bị ra đòn kết liễu.

- A di đà ph....

Lúc này lão hoà thượng thốt lên một câu cuối cùng rồi gục đầu xuống, thiền trượng trong tay lão vừa rồi còn dựng đứng ngay lập tức đổ xuống đất theo cái gục đầu của chủ nhân.

Cứ thế sinh mệnh một vị hoà thượng đã ra đi ở một nơi vắng vẻ, trong giây phút cuối cùng lão vẫn giữ tư thế ngồi thiền.

Tên sát thủ tiến lên đặt tay dưới mũi lão hoà thượng kiểm tra rồi liếc sang nhìn đồng bọn gật đầu, ngay sau đó hai tên cùng nhau liếc nhìn xung quanh một vòng mới chính thức rời đi.

Trần Thiên Minh ngồi trong bụi rậm không gây ra bất kỳ tiếng động nào, trận chiến vừa rồi diễn ra quá nhanh nên chẳng kịp có hành động gì. Huống hồ hắn không có y phục trên ngươi nên không muốn ra mặt, cho dù có ra tay mà giành thắng lợi thì hai tên kia cũng có thể chạy thoát, tất nhiên hắn chẳng thể nào đuổi tận g·iết tuyệt được.

Không ngờ cuộc chiến đó chỉ trong một chiêu đã phân ra thắng bại, chắc là trước đó vị hoà thượng đã b·ị t·hương khá nghiêm trọng, nhìn vào hơi thở đứt quãng cùng nét mặt lão cũng dễ dàng nhận ra được.

Trần Thiên Minh chờ thêm một lúc đến khi chắc chắn hai tên kia không quay lại mới thò mặt ra, nhìn sang t·hi t·hể của vị hoà thượng hắn chỉ biết thở dài một cái, vốn định nhờ sự giúp đỡ nào ngờ vài phút sau lão hoà thượng đã bỏ mạng.



Trước đó còn nghe được mấy tên sát thủ đang làm chuyện gì đó mờ ám nên lão hoà thượng mới ra tay, cuối cùng kết cục lại thành một cái xác không hồn.

Suy nghĩ một hồi Trần Thiên Minh đành đào một cái hố rồi đưa t·hi t·hể lão xuống chuẩn bị làm một cái bia mộ, thôi thì vị hoà thượng này cũng vì ra tay hành hiệp trượng nghĩa nên mới dẫn đến kết cục như thế.

Nếu cứ để lão như vậy khi đêm đến thú hoang chắc sẽ xé xác lão ra, Trần Thiên Minh cảm thấy không đành nên muốn lập giúp lão một cái mộ cho tử tế.

Đang chuẩn bị lấp đất lại đột nhiên Trần Thiên Minh nhìn xuống cơ thể trần như nhộng của mình rồi ngây ra một hồi. Ngay sau đó hắn lấm lét như ă·n t·rộm nhìn xung quanh một vòng rồi nhảy vào cái hố đến bên cạnh t·hi t·hể lão hoà thượng.

Hắn chắp tay vái lão một cái rồi lầm bẩm:

- Lão hoà thượng à, lão cũng thấy tình trạng của ta rồi đấy, vốn dĩ định nhờ sự giúp đỡ của ông nhưng còn chưa kịp thì giờ đây hai ta đã âm dương cách biệt. Thôi thì mong lão đừng trách cho ta mượn bộ y phục, thay vào đó nếu có dịp ta sẽ thông báo lại người trong môn phái của lão để họ đến đây đưa lão về chôn cất cho cẩn thận.

Nói xong Trần Thiên Minh vái thêm một cái cởi bộ y phục trên người vị lão hoà thượng xuống rồi mặc lên.

Bởi vì trước đó đã bị dung nham đốt trụi hết lông tóc trên cơ thể, lúc này lại mặc thêm bộ y phục màu vàng kết hợp với cái đầu trọc lóc nhìn hắn không khác một nhà sư là bao.

Sau đó Trần Thiên Minh mới dần dần lấp đất lại rồi lấy một miếng gỗ khắc lên trên đó dòng chữ: “Mộ Vô danh hiền sư - Trần Thiên Minh lập”

Bởi vì không biết tên của vị hoà thượng, đồng thời vì ra tay trượng nghĩa dẫn đến m·ất m·ạng nên Trần Thiên Minh mới khắc như thế.

Cuối cùng Trần Thiên Minh cầm lấy thiền trượng của vị hoà thượng vái thêm một cái nữa rồi nói:

- Nếu có cơ hội ta sẽ trao trả thiền trượng này về cho môn phái của ông.

“Ọc ọc....” đột nhiên một âm thanh không hề hợp với hoàn cảnh chút nào vang lên.

Trần Thiên Minh đưa tay đặt lên bụng xoa vài vòng, thực sự hắn đã cảm thấy đói không thể chịu được nữa rồi. Nếu không nhầm thì gần nơi này có một thôn nhỏ gọi là Tiểu Hành thôn.

Dù là đi bộ thì trước khi trời tối vẫn kịp đến đó, nghĩ là làm Trần Thiên Minh ngay lập tức lên đường đi đến đó.

Trước khi mặt trời hoàn toàn lặn xuống thì cũng nhìn thấy Tiểu Hành thôn ở phía xa xa. Hai mắt hắn sáng lên, giống như những mũi tên hai chân hắn ngay lập tức phóng như bay về phía những ngôi nhà trong tầm mắt.

Chỉ mất vài giây kể từ lúc nhìn thấy một cái khách điếm Trần Thiên Minh đã yên vị bên trong. Còn chưa ngồi ấm chỗ hắn đã hô lên:



- Tiểu nhị!

Một người thanh niên vội chạy đến hỏi:

- Không biết vị khách quan dùng gì?

- Cho ta một cân thịt bò làm thành bảy món!

Trước đó Trần Thiên Minh không có đồng nào trong túi, nhưng khi lột đồ của vị hoà thượng xuống hắn đã tiện tay lấy luôn túi ngân lượng của lão, mặc dù cảm thấy có chút hổ thẹn nhưng hắn túng thiếu quá rồi, tầm này thì còn cần gì liêm sỉ nữa. Có tiền trong tay nên bây giờ mới có thể sảng khoái gọi liền một cân thịt bò.

Tiểu nhị cùng vài người quan khách cùng nhau liếc hắn một cách khó hiểu. Một lúc sau tiểu nhị dè dặt hỏi:

- Vị hoà thượng này thật sự muốn gọi thịt bò sao?

Nghe đến đây Trần Thiên Minh bất giác đưa tay lên xoa cái đầu trọc lóc một cái, ngay sau đó hắn đập tay xuống bàn hô lên:

- Ngươi nhiều chuyện quá, cứ mang thịt lên đây cho ta, mang luôn một bầu rượu.

Bình thường hắn không uống rượu nhưng bị mấy ánh mắt săm soi nên tâm tình không thoải mái, nếu các người đã cảm thấy kỳ lạ thì ta liền gọi hẳn rượu uống cho các người trố mắt ra nhìn.

Đồ ăn vừa được đưa lên Trần Thiên Minh đã vùi đầu vào ăn như thể sắp c·hết đói đến nơi. Thời điểm tiểu nhị đưa món cuối cùng lên hắn liền kéo lại hỏi:

- Đã bao lâu rồi?

Tiểu nhị ngay lập tức nhìn một cách khó hiểu, tên nhà sư này không chỉ vào gọi rượu thịt ăn uống sảng khoái mà còn hỏi một câu không rõ đầu đuôi, tiểu nhị bắt đầu cho rằng đây là một tên điên, nói không chừng chút nữa hắn ta ăn xong lại quỵt tiền thì khổ.

Trần Thiên Minh cũng nhận ra mình câu hỏi của mình có vấn đề liền lên tiếng:

- Đã bao lâu kể từ lúc Hắc Hoả Sơn xảy ra thảm hoạ rồi?

Tiểu nhị không nghĩ ngợi nhiều mà lập tức trả lời:

- Cũng đã gần hai tháng rồi.

Nói như vậy kể từ lúc hắn nhảy xuống hồ dung nham đến bây giờ đã khoảng hai tháng.

Trần Thiên Minh biết mình ở dưới đó một khoảng thời gian nhưng không ngờ lại mất đến hai tháng, chỉ một lần luyện thể thôi đã mất hẳn hai tháng. Không biết trời đất bao la như thế phải mất bao lâu hắn mới tìm được giọt tinh huyết của Quả Trứng Vàng.