Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Vô Địch Tam Giới

Chương 23: Lý gia đến cửa




Chương 23: Lý gia đến cửa

Trần Thiên Minh không để ý đến việc núi lửa đang phun trào nữa mà chậm rãi nhắm mắt, những chuyện đang xảy ra ở bên ngoài không có quá nhiều ảnh hưởng nên chẳng cần để tâm.

Vì một cái tin đồn về bảo vật mà có rất nhiều người đã tụ tập lại để rồi bị t·hảm s·át đến tro cốt cũng không còn để mà nhặt về.

Hắc Hoả Sơn cứ thế trở nên hoang vắng không một ai dám bén mảng đến gần nữa. Chẳng ai có thể ngờ được trong ngọn núi đen thui này còn có một người vẫn sống sót.

Thân ảnh từ trên xuống dưới như được dát vàng của Trần Thiên Minh cứ ngồi bất động trong lòng núi lửa mặc kệ thời gian trôi đi.

Trên Vạn Dặm Sơn, tại sảnh chính của Trần gia lúc này có rất nhiều người đang tranh cãi ồn ào.

Nếu Trần Thiên Minh ở đây sẽ ngay lập tức nhận ra một người, tên này có một cái thân hình nói là to lớn thì cũng chẳng phải, thân hình hắn ta đem so với lợn sề thì chỉ có thể nói một chín một mười.

Hắn ta chính là tên Lý Dã Trư người làm sao tên làm vậy.

Một người râu tóc đã bạc hơn nửa đập tay xuống bàn hô lên:

- Trần Thanh Sơn bây giờ ông tính thế nào, thằng cháu quý hoá của ông chạy đến địa phận Lý gia bọn tôi gây sự, nó không chỉ đánh con cháu Lý gia mà còn c·ướp cả dâu của Lý gia nhà tôi. Nếu không nhận được lời giải thích thoả đáng thì đừng trách lão phu không biết nói lý lẽ.

Trần Thanh Sơn ngồi trên ghế chủ toạ hai hàng lông mày nhíu lại, một hồi sau lão mới lên tiếng:

- Ta đã sớm cho người đi gọi Trần Thiên Minh đến để giải thích nhưng nó đã sớm lên đường lịch luyện rồi.

- Hừ....! Hay là ông có tình giấu nó đi để ém chuyện này lại?

Trần Thanh Sơn nhìn vào thái độ của đối phương trong lòng liền dâng lên một cỗ khó chịu, lão ngay lập tức hừ lên một tiếng đáp trả:

- Theo lão phu được biết, Trần Thiên Minh cháu của ta mới là người bị ra tay trước, vậy chuyện này giải thích thế nào đây?

Ông lão bên phía Lý gia nghe đến đây liền có chút giật mình, lão quay phắt sang nhìn về phía Lý Dã Trư hỏi:

- Có chuyện này không?

Trên trán Lý Dã Trư mồ hôi tuôn ra như tắm, hai tay không kìm được mà run lên sợ hãi khẽ gật đầu.

Biết mình đã đuối lý nên lão ta ngay lập tức thu lại thái độ. Trần Thanh Sơn dù đã chín mươi tuổi những lão chính là người có võ công cao nhất nhì thiên hạ. Trần gia cũng vì thế mà uy danh không nhỏ.

Hôm nay Lý gia chạy đến Vạn Dặm Sơn lấy cớ Trần Thiên Minh chạy đến gây sự trên địa phận của Lý gia thực ra muốn làm xấu mặt Trần gia là chính. Từ đó mà làm tổn hại đến uy danh của Trần gia.



Ngũ đại gia tộc không chỉ so kè nhau về mặt võ học mà cạnh tranh mọi mặt, nếu có cơ hội tất nhiên sẽ nắm lấy mà hung hăng tát lên mặt đối phương.

Biết tin Trần Thiên Minh chạy đến p·há h·oại, còn đánh cả con cháu Lý gia nên bọn họ ngay lập tức kéo nhau sang muốn gây sự một phen. Cứ tưởng lần này sẽ làm cho Trần gia mất mặt tổn hại uy danh thì không ngờ lại biết được việc phe mình mới là người ra tay trước.

Đã vậy còn ra tay với người cháu đích tôn của lão già Trần Thanh Sơn thì không phải là chuyện đơn giản. Việc Trần Thiên Minh phế vật không ai không biết, chuyện này trước đó đã làm tổn hại một chút đến uy danh Trần gia một phen rồi, nhưng giờ đây hắn ta trước mặt vô số người thể hiện thiên phú không nhỏ.

Dù chưa đứng được vào hàng ngũ cao thủ nhưng hắn chỉ mới mười lăm tuổi. Ai mà biết mười năm, hai mươi năm nữa hắn sẽ phát triển đến thế nào.

Chính vì vậy ngay khi biết tin phe mình xuất thủ trước lão già bên phía Lý gia lập tức thu lại thái độ cẩn trọng nói:

- Việc này Lý gia cũng chưa điều tra rõ, hôm nay đã có đôi chút lỗ mãng mong Trần gia chủ bỏ qua cho.

Cuối cùng Lý gia đành phải cùng nhau ra về mà không thu hoạch được gì, thậm chí còn bị mất mặt ngược lại. Bọn họ không dám làm to chuyện chỉ vì một đứa suốt ngày chỉ biết ăn tàn p·há h·oại mà lại trở mặt với Trần gia là cực kỳ thiếu khôn ngoan.

Tên ăn tàn p·há h·oại lại dám gây sự với đứa cháu đích tôn của Trần gia, lần này về chắc chắn không thể bỏ qua cho tên Lý Dã Trư.

Phía sau hậu sơn của Trần gia, một người hầu đi đến trước cửa phòng Trần Thanh Sơn khẽ báo:

- Thưa gia chủ Trần Gia Hoá đã trở về rồi!

- Gọi nó đến đây gặp ta!

Thanh âm Trần Thanh Sơn từ trong phòng âm trầm vang lên.

Năm nay lão đã chín mươi tuổi nhưng chưa có dấu hiệu nào cho thấy lão đã sức tàn lực kiệt. Thậm chí từ trong giọng nói vẫn giữ được sự uy nghiêm giống như ngày đầu mới bước lên vị trí gia chủ vậy.

Không lâu sau Trần Gia Hoá một thân một mình đi đến trước cửa phòng khẽ nói:

- Con đã đến rồi thưa cha!

Giọng nói uy nghiêm của Trần Thanh Sơn lại vang lên:

- Vào đi!

Trần Gia Hoá nhẹ nhàng mở cửa đi vào trong rồi đóng lại. Ông đi đến giữa phòng đứng yên nhìn vào bóng lưng của Trần Thanh Sơn đang quay về phía mình.

Hai người cứ thế im lặng, hồi lâu sau Trần Thanh Sơn mới lên tiếng:



- Ta bảo Trần Thiên Minh đến gặp ta tại sao nó không đến? Có phải các ngươi thấy lão già này sắp xuống lỗ rồi nên không đáng để vào mắt?

- Bọn con không dám! Chỉ là Trần Thiên Minh nó nhất quyết muốn đi lịch luyện nên con không cản được!

- Hừ...Không cản được hay không muốn cản?

Trần Gia Hoá như bị nói trúng tim đen không dám hé răng nửa lời. Người ông kính trọng nhất tất nhiên chính là Trần Thanh Sơn, ông cũng biết Trần Thiên Minh chưa bao giờ muốn trở về nơi này, một bên là sự kính trọng đối với Trần Thanh Sơn, một bên là sự yêu thương đối với con. Không biết làm thế nào nên mới mắt nhắm mắt mở không bắt ép hắn về gặp Trần Thanh Sơn trước khi ra đi.

- Năm nay nó mới mười lăm tuổi ngươi đã để nó lên đường lịch luyện, vết xe đổ của ngươi trước đó lại muốn đẩy nó đi vào nữa à?

Trần Gia Hoá dù không biết từ đâu mà Trần Thiên Minh học được cách tu luyện nhưng có một điều ông biết rất rõ đó là sự chênh lệch giữa người tu tiên và võ giả, chính vì vậy nên ông mới không sợ hắn gặp nguy hiểm.

Việc này tất nhiên không thể nói ra cho nên Trần Gia Hoá vẫn một mực giữ im lặng.

- Ngươi đã dạy cho nó cách luyện võ?

Trần Gia Hoá nghĩ ngợi một chút mới đáp lại:

- Là nó tự tìm tòi học hỏi!

- Haha....Tự học hỏi. Tốt....tốt.....

Trần Thanh Sơn vừa cười vừa nói một cách sảng khoái, ngay sau đó lão lại tiếp tục lên tiếng:

- Ngươi sắp xếp rồi gọi Trần Thiên Minh trở về đi!

Trần Gia Hoá nghe xong hơi có chút bất ngờ, ông đoán được ý tứ trong lời của Trần Thanh Sơn. Câu nói đó không chỉ đơn giản là gọi Trần Thiên Minh ngừng lịch luyện quay về nhà mà còn là trở lại gia tộc.

Trần Gia Hoá biết Trần Thiên Minh dù không nói ra nhưng rất ghét nơi này. Bản thân ông tất nhiên muốn trở về nhưng chưa đưa ra quyết định vì một phần vì cảm thấy có lỗi, trên cương vị trưởng tử lại phụ sự kỳ vọng của Trần Thanh Sơn, phần còn lại là không muốn khiến cho Trần Thiên Minh cảm thấy không thoải mái.

- Chuyện này chờ cho Trần Thiên Minh trở về rồi con sẽ nói lại với cha sau!

Trần Thanh Sơn nghe xong chỉ thở dài một cái rồi đáp lại:

- Thôi được rồi!

Ngay sau đó Trần Gia Hoá lui ra ngoài vội rời đi, hiện nay ông là người quản lý công việc buôn bán cho nên không thể vắng mặt quá lâu.



Trần Gia Hoá không biết rằng ở cách đó không xa còn có một người thanh niên âm thầm quan sát bóng lưng mình, nếu là thời điểm trước khi bị phế hết võ công ông có thể dễ dàng nhận ra có người theo dõi, nhưng lúc này việc đó tất nhiên là không thể.

Sâu bên trong Hắc Hoả Sơn.

Không biết đã trôi qua bao lâu Trần Thiên Minh mới chầm chậm mở mắt, lúc này cơ thể hắn đã quen với nhiệt độ ở đây mà không còn chút khó chịu nào nữa.

Đưa hai tay lên trước mặt lật tới lật lui quan sát nhưng không nhận ra chút thay đổi nào. Lớp kim quang trên da không biết đã biến mất từ bao giờ nên Trần Thiên Minh vẫn chưa biết đến sự tồn tại của nó.

Lúc này chỉ còn lại vòng hào quang màu đỏ là vẫn còn duy trì.

“Không biết nếu chạm vào dung nham thì sẽ ra sao nhỉ?” Trần Thiên Minh thầm nghĩ.

Quả Trứng Vàng lúc này đã thu lại dòng khí mát lạnh kia mà hắn không hề cảm thấy khó chịu khi ngồi dưới lớp nham thạch, vì vậy trong đầu mới nảy ra một suy nghĩ táo bạo như thế.

- Nếu ngươi muốn c·hết thì có thể thử xem.

Giọng nói của Quả Trứng Vàng vang lên ngay lập tức dập tắt ý nghĩ của hắn.

Ngay sau đó nó lên tiếng giải thích:

- Cơ thể ngươi thích ứng được với nhiệt độ nơi này không có nghĩa là đã trở nên bất tử bất diệt, mặc dù có thể chịu được trong một khoảng thời gian ngắn nhưng vẫn sẽ bị đốt thành tro bụi nếu thực sự chạm vào.

Quả Trứng Vàng giải thích một hồi Trần Thiên Minh đã hiểu rõ, cơ thể hắn mới chỉ phát triển sức chịu đựng chứ chưa đạt đến mức bất hoại. Dù sao cơ thể hắn vẫn là da thịt, dù có cứng rắn hơn nữa nếu thực sự chạm vào lớp dung nham sẽ nhanh chóng bị đốt thành tro tàn.

Tuy nhiên nó cũng giải thích, nếu hắn vẫn tiếp tục luyện thể, kết hợp nhiều phương pháp khác nhau kèm với công pháp thì sẽ có ngày đạt đến mức độ bất tử bất diệt. Cho dù có c·hết đi thì cơ thể vẫn tồn tại mãi mãi.

- Ngươi cũng là một dạng thể tu à?

Trần Thiên Minh cho rằng Quả Trứng Vàng đã tồn tại hàng triệu năm từ cái thời kỳ khủng long còn chưa tuyệt chủng. Đã nhiều năm trôi qua như vậy nó có vẻ như vẫn sống rất khoẻ nên mới suy đoán.

- Vốn dĩ Yêu thú sinh ra đã sở hữu cường độ cơ thể tốt hơn so với nhân tộc nên ta cũng không hẳn là thể tu. Tuy nhiên lão tử là siêu cấp Yêu thú độc nhất vô nhị, thế gian này chỉ có mình lão tử mới bá đạo như thế......haha....!

Trần Thiên Minh bĩu môi khẽ nói:

- Ngươi nhìn lại cái tình trạng của bản thân mà xem, bị người ta đánh cho biến thành quả trứng vô dụng phải đi ăn nhờ ở đậu còn khoác lác....

- Hừ....thứ tiểu tử vô tri, kiến thức của ngươi đúng là chỉ bằng một đống phân so với đại dương bao la, rồi sau này sẽ thấy thứ vô dụng nhà ngươi trong lúc sắp c·hết nhặt được bảo bối mà không biết quý trọng.

Trần Thiên Minh không thèm đôi co với nó nữa, khả năng khoác lác của nó tỉ lệ thuận với độ dày của khuôn mặt nên tất nhiên hắn chẳng có cơ hội phản bác.

Thay vì cãi nhau với nó nên nhanh chóng thoát khỏi đây rồi tiếp tục hành trình đi tìm giọt tinh huyết mà nó đã thả ra thì hơn.