Chương 22: Ngươi hãy nhảy xuống đi
Trên ngọn núi Hắc Hoả Sơn này không ngờ tồn tại một cái hố bên trong tràn ngập dung nham. Ánh mắt không dấu được sự kinh ngạc Trần Thiên Minh tự hỏi:
- Chẳng nhẽ mấy trận đ·ộng đ·ất vừa rồi là vì núi lửa này sắp.....phun trào!
Nói đến đây Trần Thiên Minh lùi về sau vài bước hét lên:
- Con mẹ nó đứa nào tung tin ở đây có bảo vật làm ông chạy đến góp vui, giờ thì hay rồi, sắp sửa c·hết cả lũ với nhau......
Mặc dù trong cơ thể còn một lớp bảo hộ của mẫu thân nhưng Trần Thiên Minh không biết cách để kích hoạt nó, nhỡ đâu vòng bảo hộ đó không khởi động thì sao? Hơn nữa nếu dung nham phun trào cho dù nó có hiện lên đi chăng nữa thì ai mà biết duy trì bao lâu, chẳng may còn chưa kịp thoát thân nó đột nhiên biến mất thì sẽ biến thành thịt thui mất.
Mà không, với sức nóng của dung nham thì xương cốt cũng biến thành tro bụi chứ chẳng còn thịt để mà thui.
- Con mẹ nó tao rủa bảy đời thằng nào tung tin đồn nhảm, đẻ con sẽ không có hậu môn, ăn bao nhiêu phân tràn hết lên miệng bấy nhiêu mà c·hết.
Chửi một hồi chán chê đến mức hết cả hơi Trần Thiên Minh mới chậm rãi ngừng lại, lúc này hắn mới thấy câu nói “ Lời đồn thì làm l....gì có thật” quả nhiên không sai tẹo nào.
Đang định quay lưng chuẩn bị rời đi trước khi bị dung nham làm cho hoà mình với cát bụi thì đột nhiên giọng nói Quả Trứng Vàng lại vang lên khiến chân hắn vừa nhấc lên phải ngừng lại trên không trung:
- Mới có một cái núi lửa cỏn con thế này đã dọa ngươi đái cả ra quần thì sau này gặp cường giả chẳng nhẽ ngươi sẽ quỳ xuống liếm chân xin tha?
Trần Thiên Minh xuỳ một cái đáp lại:
- Nói xằng nói xiên, ta sợ đái ra quần lúc nào, đây là ta quý trọng tính mạng, ngươi nhìn xem cái núi lửa này liên tục xảy ra dị động chứng tỏ sắp phun trào, nếu còn ở lại thì....chẹp chẹp.....
Trần Thiên Minh vừa tặc lưỡi vừa đưa ngón trỏ ra vẽ một đường ngang cổ.
Quả Trứng Vàng tỏ ra không quan tâm mà hờ hững nói một câu khiến cho đũng quần hắn suýt chút nữa thì thực sự ướt:
- Nhảy xuống dưới đó đi!
- Hả....? Ngươi ngủ nhiều năm nên bị úng não à? Tự nhiên xui ta nhảy vào dung nham, hay là ngươi tìm được cách hồi phục rồi nên muốn ăn ứt đá bô? Ngươi làm vậy có phải hơi thiếu nhân nghĩa rồi không?
Quả Trứng Vàng dường như mất kiên nhẫn hô lên:
- Xuỳ....Ta vốn dĩ không phải người nên cần gì có nhân nghĩa? Bây giờ tiểu tử nhà ngươi có nhảy không?
- Cái này....ngươi có nói thật không vậy, nhảy xuống đó mà c·hết thì ta có làm mà hay quỷ cũng đi theo ám lấy ngươi suốt đời.
Quả Trứng Vàng lần này thực sự gay gắt đáp lại:
- Bảo ngươi nhảy thì ngươi cứ nhảy đi, ta không để ngươi c·hết đâu mà lo.
Trần Thiên Minh tỏ vẻ không tin tưởng nhướng mày khẽ nói:
- Hay là thôi đi...ta thấy trò này hơi tiêu cực, tìm cách khác được không?
- Ngươi không tin tưởng ta à?
Hắn không tin tưởng cũng dễ hiểu, tự nhiên có người nói nhảy xuống hồ dung nham đảm bảo không để cho mình c·hết thì có tin không?
“Tin......tin thế méo nào được” Trần Thiên Minh thầm nghĩ mà quên luôn cả việc Quả Trứng Vàng có thể đọc được suy nghĩ.
Nghĩ rồi hắn dứt khoát quay lưng chuẩn bị rời khỏi đây, mặc dù vẫn tin tưởng Quả Trứng Vàng sẽ không làm hại mình nhưng hắn hơi có chút sợ hãi không dám đánh cược mạng sống.
Vì vậy trong đầu hắn đã có quyết định phải rời khỏi nơi này nhanh chóng nếu không núi lửa mà phun trào một cái thì toi mạng.
Thế nhưng nghĩ một đằng chân lại làm một nẻo, hắn muốn rời đi nhưng đôi chân không hiểu sao lại bước lại gần miệng núi lửa. Suy nghĩ một chút Trần Thiên Minh đã biết nguyên nhân vội gào lên:
- Con bà nhà ngươi Quả Trứng Thối c·hết tiệt, người dám khống chế cơ thể lão tử, ngay lập tức thả ta ra, ta chưa muốn c·hết......thả lão tử ra.....ta nguyền rủa ngươi đẻ con không có hậu môn.
Quả Trứng Vàng mặc kệ bao nhiêu lời mắng chửi của hắn chỉ hờ hững đáp lại:
- Sau này ta sẽ không sinh con mà nhận con của ngươi làm nghĩa tử.
Trần Thiên Minh vừa vội với tay bám lấy một tảng đá nhô cao vừa gào lên:
- Con bà nó, ngươi là thứ không có nhân nghĩa....à mà khoan....ngươi là thứ không có yêu nghĩa, không có trứng nghĩa, không có súc sinh nghĩa......
Lời cuối cùng của Trần Thiên Minh phát ra cũng là lúc đôi chân hắn rời mặt đất nhảy thẳng xuống hố dung nham sâu thăm thẳm trước mặt. Trên khoé mặt hắn đã tuôn ra vài giọt nước mắt, trong cổ họng hắn phát ra vai tiếng rên rỉ:
- Con nợ mẹ một lời xin lỗi, kiếp này con không thể nói, Con nợ một cô vợ hiền, con nợ mẹ một đứa cháu ngoan.
Trần Thiên Minh vừa nguyền rủa Quả Trứng Vàng c·hết tiệt vừa chắp tay nhắm mắt giống như đã chấp nhận số phận.
Hắn không biết rằng, vòng bảo hộ màu đỏ rực đã một lần nữa xuất hiện bao bọc xung quanh cơ thể, không chỉ có vậy, làn da của hắn cũng dần dần chuyển sang một màu vàng chói mắt.
Kết hợp hành động biểu cảm của hắn thì không khác gì một bức tượng được đúc từ vàng cực kỳ sinh động, nếu để cho mấy tên đạo tặc nhìn thấy lúc này đảm bảo sẽ biến mất trong vài giây ngắn ngủi.
Trần Thiên Minh chỉ nghe thấy một tiếng “Tủm” lọt vào tai rồi nhanh chóng cảm nhận được sức nóng tràn đến xung quanh cơ thể.
Một lúc sau chợt nhận ra bản thân vậy mà còn chưa c·hết hắn hơi hé mắt ra nhìn xung quanh, lúc này bốn phương tám hương chỉ còn lại một màu vàng cam của dung nham.
Xung quanh cơ thể hắn đã được vòng bảo hộ màu đỏ bọc lấy nên không bị nham thạch dính lên, thở phào một hơi nhẹ nhõm Trần Thiên Minh khẽ gắt:
- Thứ súc sinh c·hết tiệt nhà ngươi suýt hại c·hết lão tử, làm lão tử sợ suýt tè ra quần, may mà có mẫu thân lưu lại cho ta một thứ để bảo vệ tính mạng, đúng là chỉ có cha mẹ mới yêu thương chúng ta vô điều kiện.
Quả Trứng Vàng lên tiếng trấn an:
- Ta đã nói sẽ không để ngươi c·hết mà ngươi cứ sốt cả vó lên! Bớt nói nhảm mà chuẩn bị…..
Trần Thiên Minh không cho nó nói mà đột nhiên cất tiếng hát:
- Lòng Mẹ bao la như biển Thái Bình dạt dào, Tình Mẹ tha thiết như dòng suối hiền ngọt ngào, Lời Mẹ êm ái như đồng lúa chiều rì rào. Tiếng ru bên thềm trăng tà soi bóng Mẹ yêu.…
Quả Trứng Vàng cũng không muốn phá vỡ tâm tình của hắn lúc này, nó dường như nhận thấy cảm xúc thực sự từ sâu thẳm trong tâm hồn của hắn nên vẫn giữ im lặng chờ hắn hát xong mới nói:
- Ngươi chuẩn bị.....
Không để nó nói hết câu hắn lại đột nhiên cắt ngang tiếp tục hát:
- Tình Cha ấm áp như vầng Thái Dương, ngọt ngào như dòng nước tuôn đầu nguồn, suốt đời vì con gian nan, ân tình đậm sâu bao nhiêu, Cha hỡi Cha già dấu yêu.......
Lần này Quả Trứng Vàng không lên tiếng nữa mà im lặng chờ đợi, một hồi lâu sau hắn thực sự không hát nữa nó mới nói:
- Tên tiểu tử nhà ngươi ngừng làm trò đi, đây là cơ hội tốt cho ngươi luyện thể đấy. Ta đã truyền cho ngươi luồng khí lạnh để ngươi chưa kịp thích ứng cũng không thấy khó chịu, từ lúc này ta sẽ dần dần thu hồi nó lại để cho ngươi tôi luyện thân thể dưới sức nóng của dung nham.
Hoá ra ngay từ khi hắn nhảy xuống Quả Trứng Vàng đã truyền ra luồng khí lạnh để hắn không bị bất ngờ so với nhiệt độ của nham thạch. Có điều lúc đó Trần Thiên Minh còn đang sợ hãi nên không hề để ý đến.
Thì ra cái cách để luyện thể mà nó nói là trầm mình xuống dòng dung nham, vậy mà nó không nói ngay từ đầu để hắn còn chuẩn bị tinh thần, cứ tưởng nó đang xui dại đâm đầu vào chỗ c·hết.
Không nghĩ ngợi thêm nữa Trần Thiên Minh từ từ nhắm mắt bắt đầu quá trình tôi luyện thân thể của mình.
Quả Trứng Vàng thấy hắn đã sẵn sàng cũng từ từ thu lại dòng khí lạnh đã truyền ra, theo hành động của nó Trần Thiên Minh dần dần cảm nhận được cái nóng khủng kh·iếp của dung nham.
Nhiệt độ xung quanh hắn lúc này lớn hơn so với thời điểm xảy ra dị động rất nhiều lần. Từng mạch máu cũng như đường gân dần nổi lên trên trán, trên cổ của Trần Thiên Minh, có thể dễ dàng nhìn thấy được từng đường máu đang nhẹ nhàng đập theo từng nhịp.
Y phục trên cơ thể hắn tất nhiên chẳng thể nào chịu được mà đã sớm bị đốt trụi, vài mảnh còn sót lại rơi ra ngoài xuyên qua lớp bảo vệ màu đỏ cũng ngay lập tức biến thành tro tàn.
Trần Thiên Minh đột nhiên nhíu mày vì cảm nhận được nhiệt độ lại một lần nữa bất ngờ tăng mạnh, có lẽ Quả Trứng Vàng đang tiếp tục rút đi luồng khí lạnh chạy khắp cơ thể.
Răng Trần Thiên Minh nghiến chặt lại, từ trong mũi hắn thở hắt ra một hơi, biểu cảm vặn vẹo nhăn nhó đủ để thấy hắn đang khó chịu đến như thế nào.
Chợt Trần Thiên Minh thấy cơ thể của mình thoải mái hơn một chút, hắn biết Quả Trứng Vàng có lẽ thấy mình khó chịu nên ra tay giúp đỡ, bao nhiêu câu nói chửi rủa nó trong đầu lúc trước liền bay sạch, trong lòng Trần Thiên Minh dâng lên một chút xúc động.
Tuy nhiên lúc này hắn lại không muốn nó giúp đỡ mình như thế, không phải là vì chê hay gì mà hắn muốn tự đặt bản thân vào môi trường khắc nghiệt để rèn luyện.
Vì vậy Trần Thiên Minh đành phải lên tiếng:
- Đừng!
Chỉ một từ ngắn gọn thôi nhưng Quả Trứng Vàng cũng ngay lập tức hiểu ý, nó hơi chần chừ một chút rồi chiều theo ý hắn mà không tiếp tục giúp đỡ nữa. Nếu có thể nhìn thấy khuôn mặt của nó lúc này sẽ thấy trên khoé môi đã vẽ lên một nụ cười.
Nhiệt độ mà Trần Thiên Minh cảm nhận được cũng ngay lập tức gia tăng, lần này dù khó chịu đến như thế nào hắn cũng không biểu lộ ra ngoài nữa. Chỉ có hơi thở trở nên gấp gáp là việc không thể che giấu được nên đành bỏ qua. Còn biểu cảm của hắn vẫn luôn bĩnh tĩnh không hề thay đổi.
Nhìn vào hắn lúc này nếu không phải còn đang thở gấp thì không khác gì một bức tượng nhà sư bằng vàng bởi vì tóc trên đầu cũng đã sớm cùng với y phục nắm tay nhau tan biến.
Trần Thiên Minh cứ thế ngồi im không hề nhúc nhích mặc kệ mọi thứ xung quanh, tưởng chừng hắn cứ thế mà chìm vào tu luyện không biết khi nào tỉnh lại thì đột nhiên xung quanh lại bắt đầu rung chuyển.
Trần Thiên Minh từ từ mở mắt ra thì thấy xung quanh vẫn chỉ là một màu vàng cam của nham thạch, có điều lúc này dung nham đang hướng lên phía trên mà lưu chuyển với tốc độ không chậm. Có lẽ Hắc Hoả Sơn đã bắt đầu phun trào rồi, không biết đám người cho rằng nơi đây có bảo vật lúc này sẽ ra sao, chắc là cuống cuồng chạy thoát thân.
Nhưng nhìn vào tốc độ lưu chuyển của dòng dung nham Trần Thiên Minh đoán lần phun trào này không hề nhẹ nhàng, tốc độ của con người chưa chắc đã sánh bằng, vì vậy hẳn là có không ít người sẽ bỏ mạng lại đây, những kẻ có khinh công cao cường may ra còn có cơ hội thoát thân.