Chương 2: Quả Trứng Vàng
Trần Gia Hoá cha hắn vốn là một anh tài trong gia tộc được vạn người kính trọng, vậy mà trong một lần ra ngoài lịch luyện liền biến mất ba năm không rõ tung tích. Cho đến khi ông trở về thì thấy mang theo một đứa bé, còn kinh mạch toàn thân đã vỡ nát từ bao giờ, bao nhiêu sở học cùng sự kỳ vọng của Trần Thanh Sơn đều bị cuốn trôi.
Trần Gia Hoá chưa từng lên tiếng giải thích về những chuyện mình gặp phải trong ba năm đó, chỉ biết ông cực kỳ yêu thương đứa bé kia. Người trong gia tộc đều không biết mẹ của hắn là ai, vì Trần Gia Hoá chưa lần nào lên tiếng giải thích nên bọn họ còn cho rằng đó không phải con ruột của ông.
Bao nhiêu điều tiếng Trần Gia Hoá đều bỏ ngoài tai, ông biết nếu mình tiếp tục ở lại gia tộc thì khó lòng bảo vệ được đứa nhỏ nên đành chuyển đến một thành thị tiếp quản công việc kinh doanh của gia tộc.
Phải biết Trần gia là một trong những gia tộc có sở học võ công cao cường nên có đến hàng ngàn tộc nhân, vì vậy phải mở ra nhiều hình thức kinh doanh khác nhau để duy trì sự thịnh vượng. Tuy nói là người quản lý công việc kinh doanh nhưng trong nội bộ gia tộc, Trần Gia Hoá từ một người có tiếng nói thì bây giờ không khác gì một phế vật.
Mọi chuyện không chỉ đơn giản như thế, Trần Gia Hoá bị khinh thường một thì Trần Thiên Minh hắn bị khinh thường gấp đôi, thậm chí gấp ba bởi vì mọi người đều biết hắn là một đứa không có kinh mạch, cộng thêm việc bị nghi ngờ không phải con ruột Trần Gia Hoá nên tộc nhân gọi hắn với nhiều biệt danh như: Thằng Con Hoang, Thằng Phế Nhân. Đôi lúc cũng có kẻ nhân đôi sát thương bằng cách gọi: Thằng phế vật con hoang không có mẹ.
Tuy rằng hai cha con sống ở bên ngoài ít khi trở về nội bộ gia tộc nhưng với một đứa bé chỉ 15 tuổi thì những câu nói đó giống như một con dao cùn cứa đi cứa lại trong lòng hắn.
Lần này hai người bọn họ trở về là vì sắp đến lễ mừng thọ lần thứ chín mươi của gia chủ Trần Thanh Sơn. Dù không muốn nhưng Thiên Minh bắt buộc phải theo cha trở về bởi vì nhiều người đồn đoán, lễ mừng thọ lần này Trần Thanh Sơn sẽ chính thức tuyên bố gia chủ đời tiếp theo rồi lui về nghỉ dưỡng. Vậy nên tiệc mừng thọ lần này tổ chức rất long trọng, nhiều gia tộc có danh tiếng khác cũng đến tham gia.
Trong lần tụ họp này Trâng Thiên Minh bộc lộ ra thiên phú kinh người khi mới 15 tuổi nhưng đã nắm rõ trong lòng bàn tay những sở học của nhiều môn phái khác nhau. Mỗi một môn phái hắn đều có thể nói ra ưu điểm cũng như khuyết điểm, đồng thời còn chỉ ra biện pháp khắc chế. Nghe đến đây ai nấy cũng đều kinh ngạc rồi chép miệng tiếc nuối, nếu hắn có thể luyện võ chắc chắn sẽ trở thành thiên tài ngàn năm có một.
Đó cũng là nguyên nhân sâu xa của việc hắn bị người ta đẩy ngã xuống vực.
Trần Thanh Sơn sinh được tổng cộng 3 người con trai cùng 2 người con gái. Người con trai thứ hai tên là Trần Quốc Hào lão ta có một đứa con trai tên Trần Thành Đạt năm nay 25 tuổi. Tên này 20 tuổi đã luyện thuần thục toàn bộ võ học chính tông của gia tộc, tuy thua kém so với Trần Gia Hoá năm xưa nhưng vẫn được đánh giá là anh tài.
Nếu không có gì thay đổi thì Trần Quốc Hào cha hắn sẽ chính là gia chủ đời tiếp theo. Với uy danh của Trần gia hiện tại thì tên Trần Thành Đạt nghiễm nhiên trở thành kẻ dưới một người trên vạn người.
Mặc dù là một tên phế vật nhưng khi chứng kiến cảnh tượng Trần Thiên Minh được nhiều người đánh giá cao về thiên tư như vậy trong lòng Trần Thành Đạt cảm thấy có một chút sự uy h·iếp đến địa vị của hắn. Thời điểm thấy Thiên Minh đứng suy tư không chú ý, hắn ta không nghĩ ngợi nhiều liền thẳng tay loại bỏ cái gai trong mắt bằng cách đẩy đối phương xuống vực sâu không thấy đáy.
Lý do mà Trần Thiên Minh lại b·ị t·hương khắp cơ thể và nằm bất động noi này là vậy. Cũng không rõ là còn có ẩn tình nào mà trong khi hắn đang rơi xuống thì một luồng sáng màu đỏ xuất hiện bọc lấy cơ thể hắn nên mới may mắn nhặt lại được một cái mạng quèn.
Đến lúc này Thiên Minh đại khái là đã hiểu được một số chuyện. Nơi này không phải là Trái Đất mà là con người ở đây gọi là Lục Địa Thứ Hai. Có một điều kỳ lạ là thời gian ở đây không khác so với Trái Đất, chỉ là cách tính thời gian ở đây giống như thời xưa chia theo canh giờ.
Còn một ngày vẫn là 24 giờ giống hệt Trái Đất. Theo lý thuyết Trái Đất là hành tinh thứ ba trong hệ mặt trời nên thời gian mới được chia như vậy. Nếu nơi này không phải Trái Đất mà là một hành tinh khác thì thời gian phải có sự khác biệt mới đúng.
Trần Thiên Minh nghĩ mãi vẫn cảm thấy khó hiểu, tuy nhiên hắn cũng chẳng để trong lòng quá lâu, một việc không thể tưởng tượng được như trọng sinh còn xảy ra trên người hắn thì những bí ẩn khác chẳng đáng để nhắc đến.
“Rắc.....rắc...”
Bất chợt từ trên cao vang lên vài tiếng thu hút ánh mắt của Trần Thiên Minh, ở cửa hang động trên cao xuất hiện một vết nứt lớn còn khá mới, có lẽ là do cơ thể hắn va vào trước khi lọt xuống dưới này tạo thành.
Từ trên đó bất ngờ rơi ra một tảng đá với đường kính khoảng 20cm, điều đáng nói là cơ thể hắn chính là ở ngay phía bên dưới. Với kích cỡ to lớn của tảng đá kia mà rơi vào đầu thì có thể đảm bảo đầu hắn sẽ nát như tương.
Lúc này cơ thể Trần Thiên Minh b·ị t·hương quá nghiêm trọng chẳng thể nhúc nhích đến một ngón chân chứ không nói đến việc vùng dậy để tránh, hắn chỉ có thể bất lực nhắm mắt mặc cho số phận quyết định.
“Bụp...”
Một tiếng động âm trầm vang lên chứng tỏ tảng đá đã tiếp đất. Có điều Trần Thiên Minh cảm thấy cơ thể mình không có chút đau đớn nào nên cho rằng bản thân không bị tảng đá kia rơi trúng, hắn mở mắt ra muốn nhìn nơi tảng đá rơi xuống nhưng bất lực, cổ hắn lúc này không thể động đậy mà nơi tảng đá rơi xuống nằm ngoài tầm mắt. Hắn chỉ cảm thấy ánh mắt của mình càng ngày càng nặng trĩu, cuối cùng một lần nữa rơi vào hôn mê.
Thực chất tảng đá kia chính là rơi xuống cánh tay của Trần Thiên Minh, nhưng do thương thế quá nghiêm trọng mà hắn đã mất cảm nhận ở tứ chi nên không biết. Máu từ trên cánh tay bị đá rơi trúng mãnh liệt tuôn ra, bởi vì mất máu nhanh và quá nhiều nên hắn mới nhanh chóng bị hôn mê như vậy.
Từng dòng máu từ trong cơ thể Trần Thiên Minh cứ thế tuôn ra không có dấu hiệu muốn ngừng lại, khuôn mặt hắn lúc này vì mất máu mà trở nên trắng bạch như người đ·ã c·hết. Nếu không được cứu chữa kịp thời chỉ e không quá 3 phút cái mạng của hắn sẽ chấm dứt.
Ở một cái hang động không hề có dấu hiệu của sự sống, thậm chí chó và gà còn không có để mà ăn đá với sỏi như thế này thì việc có người đến cứu là điều không thể.
Chỉ biết dưới hang tràn ngập khí tức cổ xưa, đến phân động vật ở đây cũng chẳng có chứng tỏ đã trải qua rất nhiều năm không có sự xuất hiện của sinh vật sống nói gì đến là con người.
Huyết dịch trong cơ thể Trần Thiên Minh chảy đến một cái hồ nhỏ ngay bên cạnh, nước trong hồ trong đến mức kinh ngạc, nếu mặt hồ tĩnh lặng thì thả một cây kim xuống cũng có khả năng nhìn thấy nó.
Mặt nước trong veo đó nhanh chóng bị máu của Trần Thiên Minh phá bĩnh, điều kỳ lạ là máu của hắn vậy mà không tan ra trong nước, nó cứ thế từ từ tích tụ lại một chỗ.
Thời điểm những dòng máu đỏ tươi kia lớn lên cỡ một bàn tay thì đột nhiên vọt lên không trung rồi bay thẳng về giữa hồ nước. Ở nơi đó có một mỏm đất nhô lên, dường như phía bên trên có một vật gì đó đã bị cỏ dại cùng rong rêu che mất.
Giọt huyết dịch của Trần Thiên Minh bay đến gần vật đó rồi từ từ thẩm thấu vào trong. Ước chừng hơn một phút sau vật kỳ bí kia bắt đầu động đậy, từng lớp rong rêu bên trên dần dần rơi xuống để lộ ra bên trong một vật hình cầu giống như quả trứng toàn thân là màu vàng sáng bóng. Tuy nhiên quả trứng vàng này kỳ lạ ở chỗ nó có những lớp vảy đan vào nhau cực kỳ hoàn mỹ.
Quả trứng vàng chậm rãi bay lên không trung rồi toả ra một luồng hoàng kim sắc chói mắt, nó xoay một vòng rồi bay thẳng đến nơi Trần Thiên Minh đang hôn mê, hoàng kim sắc cùng kích cỡ quả trứng từ từ thu lại rồi bằng một cách nào đó chui thẳng vào trong cơ thể hắn không rõ tung tích.
Từng v·ết t·hương trên cơ thể Trần Thiên Minh nhanh chóng khôi phục bằng tốc độ mắt thường cũng thấy được, trên khuôn mặt hắn cũng từ từ lấy lại huyết sắc, khoảng chừng một ngày sau cơ thể hắn gần như đã khôi phục, tất cả thương thế nghiêm trọng trên cơ thể trước kia đã biến mất hoàn toàn, da dẻ trên người hắn có vẻ trắng hơn trước, nếu để ý kỹ còn thấy được một chút hoàng kim sắc thỉnh thoảng lại lóe lên một cách mờ ảo.
Lúc này nếu có người đi ngang qua nhìn thấy hắn cũng chỉ nghĩ là đang ngủ chứ thể nào tin được mới một ngày trước tên nhóc này đã bị c·ái c·hết lan đến mông.
Không biết trải qua bao lâu Trần Thiên Minh mới chậm rãi mở mắt, hắn bất ngờ phát hiện mình đã cảm nhận được những bộ phận trên cơ thể.
Không nghĩ ngợi nhiều Trần Thiên Minh ngay lập tức thử ngồi dậy, quả nhiên bản thân đã cử động được, bất ngờ này đến bất ngờ khác kéo đến khiến hắn chưa kịp thích ứng mà ngây ra một hồi.
Vài phút sau, khi đã lấy lại sự tỉnh táo Trần Thiên Minh nhìn xuống cơ thể mình mới biết tất cả v·ết t·hương đã biến mất. Hắn nhìn xung quanh một vòng thì thấy cảnh vật xung quanh vẫn là cái hang động lúc trước. Chẳng hề giống như trong phim một vị đại hiệp b·ị t·hương bên vệ đường liền được một vị cô nương nào đó cứu giúp, sau đó hai người đem lòng thương nhau rồi bập vào nhau.
Trần Thiên Minh thấy hồ nước bên cạnh liền đi đến nhìn xuống, lúc này nước trong hồ đã không còn trong như trước mà biến thành một màu đen, thậm chí còn có một chút mùi hôi bốc lên.
Tuy nhiên Trần Thiên Minh không biết đến sự thay đổi này, hắn chỉ đơn giản muốn nhìn dàng vẻ mới của mình sau khi trọng sinh một chút. Mặc dù nước đã trở nên đục ngầu nhưng vẫn có thể nhìn thấy dưới đó phản chiếu lại là khuôn mặt non nớt cũng không thiếu phần anh tuấn của đứa trẻ 15 tuổi.
Nuốt lại những điều bí ẩn chưa có lời giải đáp vào trong lòng, Trần Thiên Minh bắt đầu tìm cách thoát ra khỏi nơi này, nếu không thì hắn cũng sẽ đói khát mà c·hết. Nếu có nước thì cũng cầm cự thêm được một khoảng thời gian, nhưng nước ở trong hồ kia hắn chẳng dám uống, vậy nên điều cần làm nhất lúc này không phải đi tìm lời giải cho những sự kiện kỳ lạ mà là thoát khỏi cái hang động này.