Chương 3: Báo đen khổng lồ
Sau một lúc quan sát, Trần Thiên Minh đưa ra kết luận muốn thoát ra khỏi nơi này không dễ. Theo lẽ thường thì vào thế nào ra thế vậy, nhưng khổ nỗi là hắn vào đây theo đường hàng không bây giờ muốn ra theo lối cũ chính là cửa hang trên đầu thì gần như không thể.
Không còn cách nào khác Trần Thiên Minh đành đi sâu vào phía bên trong hang động, ước chừng một canh giờ sau hắn phát hiện mình đã đi đến ngõ cụt, điều đáng nói là phía bên trên có vài tia sáng chiếu xuống.
Trần Thiên Minh đưa mắt nhìn lên thì thấy phía trên cao mặc dù đã bị cỏ cây hoa lá che đi nhưng vẫn thấy có một lỗ hổng đủ cho một người chui qua. Bây giờ lại có thêm một vấn đề nan giải khác nữa, trước mặt hắn lại là một bức tường, muốn chui qua lỗ hổng trên kia chỉ còn cách treo lên bức tường gồ ghề trước mặt.
Ở kiếp trước bố mẹ mất sớm để lại hắn bơ vơ cùng khoản nợ “kếch xù” đối với người khác thì số tiền đó không phải quá lớn nhưng đối với người nghèo rách mồng tơi như Trần Thiên Minh chính là số tiền khổng lồ. Thời gian của hắn đều dành hết cho việc kiếm tiền trả nợ thì rảnh rỗi đâu mà đi leo núi?
Tuy nhiên khi nhìn xuống hai bàn tay mình từ sâu thẳm trong thâm tâm Trần Thiên Minh dâng lên một nguồn động lực to lớn, trong suy nghĩ của hắn không hiểu sao lại tràn ngập tự tin rằng mình có thể làm được việc này một cách dễ dàng.
Không nghĩ ngợi thêm hai tay hắn bám chặt vào những điểm nhô ra trên bức tường rồi dùng sức từ từ leo lên, cứ thế mười năm phút sau hắn đã bám được vào phía bên ngoài lỗ hổng rồi chui ra ngoài. Đảo mắt nhìn rừng cây xung quanh một phen, mặc dù xung quanh hoàn toàn tĩnh lặng không có nổi một tiếng chim hót nhưng cái không khí thoáng đãng lọt vào phổi khiến Trần Thiên Minh phải thốt lên:
- Mình thực sự sống lại rồi!
Đúng vậy, ở kiếp trước vì khoản nợ to lớn kia mà hắn bị bọn xã hội đen ép đến con đường t·ự s·át. Cứ tưởng trọng sinh sống lại là một điều may mắn thì xui xẻo làm sao cái cơ thể mới cũng đ·ã c·hết được chín phần, không biết vì lý do thần kỳ nào mà tất cả v·ết t·hương đều đã biến mất không còn tung tích.
Những điều kỳ bí đó bây giờ không nằm trong đầu Trần Thiên Minh nữa mà hắn còn đang bận hưng phấn trước cảm giác một lần nữa được sống lại.
Thu hồi sự hưng phấn, Trần Thiên Minh bắt đầu đăm chiêu. Theo ký ức còn sót lại thì trước kia hắn là một người không có kinh mạch nên chẳng thể luyện võ, cơ thể cực kỳ yếu đuối, đến xách một xô nước cũng khó khăn vậy mà giờ đây lại có thể bằng chính sức mình trèo lên một vách đá cao cả chục mét.
Không rõ nguyên nhân từ đâu nhưng chắc chắn là có liên quan đến sự biến mất của những v·ết t·hương trên cơ thể, việc này chỉ có thể giấu trong lòng từ từ tìm hiểu, việc được ưu tiên nhất bây giờ là phải tìm đường về nhà đã.
Phải nhớ là ở thế giới này hắn còn có một người cha, hắn m·ất t·ích nhiều ngày rồi chắc hẳn khiến ông lo lắng tột độ. Bởi vì kiếp trước cha mẹ mất sớm nên Trần Thiên Minh không cảm nhận được tình yêu thương từ cha mẹ, bây giờ đã sống lại dưới thân phận mới, nghĩ đến việc có một người cha rất yêu thương mình trong lòng hắn liền dâng lên một chút khó tả.
- Tôi được ban cho cơ hội sống lại thì sẽ trân trọng thật tốt, cậu cứ an tâm yên nghỉ đi. Còn cái tên đã hại cậu tất nhiên tôi sẽ tìm cách trả thù!
Trần Thiên Minh âm thầm nói. Những lời này hắn vừa là nói với chàng trai “Trần Thiên Minh” xấu số đã mất kia như một lời tiễn biệt, lại vừa là tự nhủ chính mình.
Ở kiếp trước hắn chính là tầng lớp dưới của xã hội nên chẳng thể thay đổi được số phận, bây giờ ông trời đã ban cho cơ hội sống sót trở lại thì hiển nhiên hắn sẽ nắm chặt trong lòng bàn tay.
Dẫu biết thế giới này là nơi tôn sùng kẻ mạnh, còn một kẻ không có kinh mạch chỉ biết đến võ thuật qua sách vở như hắn thì chẳng có tác dụng. Nhưng chẳng phải trước kia hắn thập phần yếu đuối còn bây giờ lại tràn trề sức mạnh hay sao?
Có lẽ đây chính là bước đầu tiên trên con đường trở thành cường giả của hắn.
Lựa chọn một hướng rồi Trần Thiên Minh bắt đầu đi tới, lúc này hắn cũng chỉ chọn bừa theo cảm giác thôi chứ chẳng có cơ sở nào. Bởi vì trước kia Trần Thiên Minh không thể luyện võ nên đa số thời gian đều dùng để đọc sách, vì vậy trong đầu hắn sở hữu một lượng kiến thức rất đồ sộ về nhiều ngành nghề, y dược, võ thuật, thậm chí đến kiến thức về luyện kim hắn cũng biết qua một chút.
Khi ánh mặt trời chậm rãi di chuyển về phía đường chân trời, những tia nắng lúc này đã không còn gắt gỏng nữa mà trở nên dịu dàng như phụ nữ mới được tặng quà.
Đột nhiên từ phía xa xa truyền đến tai Trần Thiên Minh tiếng động dồn dập, một lúc sau trong tầm mắt hắn xuất hiện một con báo đen. Lúc mới nhìn thấy thì con báo kia kích cỡ chỉ bằng con chó mực nhưng sau một hồi, khi nó tiến đến gần thì hắn nhận ra một điều kinh khủng kh·iếp.
Con báo đen này vậy mà có kích cỡ của một con voi, nếu xẻ thịt nó ra thì chắc chắn sẽ nấu được một nồi thịt báo siêu to khổng lồ, tất nhiên là phải được làm sạch sẽ chứ không thể nấu nguyên lông.
Bất quá với tình trạng của Trần Thiên Minh thì hắn mới chính là con mồi mới chính xác.
Đây là lần đầu tiên trong đời Trần Thiên Minh nhìn thấy một con báo khổng lồ đến thế, trong sách vở về vùng đất này cũng chưa từng đề cập đến, vậy chứng tỏ đây là một con báo biến dị. Không biết nguyên nhân do đâu mà nó trở nên to lớn như vậy?
Tuy rằng gặp phải một con báo biến dị nhưng nét mặt của Trần Thiên Minh không thay đổi quá nhiều, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi hắn đã trải qua quá nhiều điều kinh ngạc đến tột độ rồi, việc một con báo biến dị có đáng kinh ngạc hơn việc một người đ·ã c·hết được trọng sinh không? Có đáng kinh ngạc bằng việc một người b·ị t·hương đến tàn phế rồi lành lặn như chưa từng có chuyện gì trong vòng một ngày không?
Hiển nhiên là không bằng rồi, vậy nên nét mặt của hắn không hề có sự kinh ngạc mà thay vào đó là một vẻ bình tĩnh. Trần Thiên Minh đang bắt đầu âm thầm tính toán xem mình nên bỏ chạy hay ở lại sống mái với nó một phen.
Hắn biết cơ thể mình đã có sự thay đổi cực kỳ đáng kể, minh chứng chính là hắn đã trèo lên một bức tường thẳng đứng cao hàng chục mét bằng tay mà không cảm thấy chút mệt mỏi nào.
Với tốc độ vừa được chứng kiến từ con báo đen to lớn kia thì hắn đã xác định việc bỏ chạy là bất khả thi. Vậy nên Trần Thiên Minh quyết định ở lại sống mái với con báo đen kia một phen, trong đầu hắn vốn dĩ đã có lượng kiến thức võ học khổng lồ, cộng thêm sức mạnh đã qua kiểm chứng thì biết đâu vẫn có cơ hội thoát thân.
Ở phía bên kia con báo đen dường như cũng nhận ra ý định của đối phương nên nó gầm lên một tiếng thật lớn rồi dương móng vuốt sắc bén lên chuẩn bị làm thịt con mồi.
Nghe thấy tiếng gầm mãnh liệt của con báo, hai chân Trần Thiên Minh ngay lập tức mềm nhũn ra, với những toan tính ban đầu của hắn thì là hợp lý đấy. Có điều đây là lần đầu tiên Trần Thiên Minh của cả hai kiếp nhìn thấy động vật hoang dã, lại còn siêu to khổng lồ.
Đã vậy ở kiếp trước hắn cũng chưa từng trải qua những trường hợp như vậy, kể cả lúc cuối đời khi bị ép phải t·ự s·át hắn cũng chỉ biết cắn răng làm theo chứ không có bản lĩnh đứng lên phản kháng. Thử hỏi một người như vậy lấy dũng cảm đâu mà chiến đấu với một con báo to lớn ở kia?
Con Báo đen có vẻ như đã mất hết kiên nhẫn, hai chân sau của nó chùng xuống lấy đà rồi nhào về phía trước, móng vuốt sắc nhọn của nó vươn ra nhắm thẳng vào Trần Thiên Minh mà bổ xuống.
Chứng kiến cảnh tượng này hai chân hắn liền run lẩy bẩy đến mức không đứng vững được nữa mà khuỵu xuống.
Cứ tưởng số mạng cùng cơ thể của hắn sẽ bị bộ móng vuốt vừa to lớn vừa sắc bén kia chẻ ra làm đôi thì đột nhiên.
Cơ thể Trần Thiên Minh phát ra từng luồng hoàng kim sắc chói mắt, đồng thời một tiếng gầm khác mạnh mẽ hơn cả trăm lần vang lên, so với tiếng gầm của con báo lúc trước thì không khác gì còi xe đạp đem so với còi xe lửa.
Con báo đen ngay lập tức dừng hành động của nó lại, hai chân của nó run lên rồi cúi rạp đầu xuống trước Trần Thiên Minh. Từ trong ánh mắt của nó có thể thấy được sự sợ hãi đến tột độ.
Mặc dù Trần Thiên Minh không nhận ra nhưng con báo đen to lớn kia thì khác, khoảnh khắc tiếng gầm kia vang lên thì nó ngay lập tức cảm nhận được khí tức kinh khủng phủ lên cơ thể. Đối với nó tiếng gầm kia chính là chúa tể, nó biết khi tức kia chính là xuất phát từ hang động gần đây.
Sinh vật trong khu rừng này đều đã phát triển linh trí, hang động kia chính là cấm địa đối với muông thú nơi này, trong đó tồn tại một sinh vật mà dù chúng chưa từng chứng kiến, nhưng từ khi sinh ra chúng đã biết sinh vật trong đó chính là chúa tể.
Ban đầu con báo đen cho rằng Trần Thiên Minh đã x·âm p·hạm vào cấm địa nên mới có ý định tiêu diệt hắn, nhưng nó không ngờ rằng chúa tể nơi đây vậy mà lại xuất thế bảo vệ con người này. Nếu còn dây dưa với người trước mặt chỉ sợ cái mạng quèn của nó sẽ ngay lập tức chấm dứt.
Nghĩ đến đây con báo đen kính cẩn khuỵu hai chân trước xuống một lần nữa làm ra động tác cúi chào rồi cong đuôi sợ hãi chạy một mạch vào rừng, tốc độ của nó lúc đi còn nhanh hơn lúc đến vài lần. Nếu dùng câu nói “Vắt chân lên cổ mà chạy” áp dụng cho nó lúc này quả không sai chút nào.