Chương 1: “Đại chiến tam tộc”
Từ thuở xa xưa, tam tộc c·hiến t·ranh triền miên không ai nhường ai nhân tộc, ma tộc, thú tộc đại chiến đến mức kinh thiên động địa. Trận chiến đã phá huỷ hàng ngàn tinh cầu, khiến cho hàng tỷ sinh mạng phải ngã xuống, khắp nơi máu chảy thành sông.
Vào lúc mà cuộc chiến trở lên cao trào thì trong nội bộ Thú tộc đột nhiên xảy ra sự cố khiến cho Thú tộc trở nên suy yếu trong trận “Đại Chiến Tam Tộc”. Tuy nhiên không vì thế mà cuộc chiến có dấu hiệu dịu đi, ngược lại Ma tộc và Nhân tộc tranh đấu càng ngày càng dữ dội, còn Thú tộc nhận ra sự suy yếu của mình nên đã từ từ rút lui khỏi cuộc đại chiến. Theo lời của những người đã chứng kiến cuộc chiến kể lại:
- Trong trận chiến cuối cùng ấy, Tộc trưởng Ma tộc đột nhiên tộc hấp thu một luồng sức mạnh kỳ bí nào đó đột phá một bước tiến lớn trong cảnh giới, tưởng chừng đại hoạ của Nhân tộc đã đến, thời điểm sự diệt vong đã gần kề thì từ nơi cuối chân trời chiếu lại những luồng ánh sáng cực kỳ chói mắt khiến cuộc chiến bỗng tạm ngừng, tất cả binh sĩ tham gia cuộc chiến đều hướng ánh mắt tò mò về phía luồng ánh sáng này. Dần dần hiện lên trước mắt mọi người là thân ảnh một người đàn ông trung niên cưỡi trên một con Kỳ Lân tư thế thập phần oai phong, từ trên cơ thể ông phát ra những luồng khí tức kinh người hoàn toàn có thể sánh ngang với tộc trưởng Ma Tộc, toàn thân phát ra từng luồng ánh sáng hoàng kim chói mắt và mang theo những khí tức kỳ ảo. Người dũng sĩ này đưa tay lên lấy thanh bảo kiếm được giắt trên lưng xuống, miệng lẩm bẩm nói cái gì đó, từ từ hư ảnh của một con Rồng mang theo khí tức cổ xưa hiện lên.
Cứ thế ông ta hướng về phía tộc trưởng ma tộc đánh một trận, vậy mà trận chiến này kéo dài ròng rã bảy ngày bảy đêm bất phân thắng bại mãi cho đến khi cả hai đều kiệt sức, cứ tưởng cuộc đại chiến từ này sẽ kết thúc thì tên tộc trưởng Ma tộc lại lựa chọn phương án mà không một ai nghĩ đến đó là tự bạo kéo theo người chiến binh cùng với con Kỳ Lân của mình ngã xuống, người đời để ghi nhớ đến công lao cứu toàn bộ Nhân tộc của ông nên gọi ông là “Cổ Long Chiến Thần”.
Cũng bởi vì sự tự bạo của tộc trưởng Ma tộc nên đã đẩy sự thù hận của hai tộc Nhân-Ma l·ên đ·ỉnh điểm, Nhân tộc thì nói Ma tộc đã hại c·hết vị chiến thần của họ, Ma tộc cũng nói Nhân tộc đã hại c·hết tộc trưởng của họ. Chính vì vậy mà hai tộc thỉnh thoảng vẫn xảy xa nhưng trận chiến nhỏ lẻ, hai phe gặp nhau ở đâu là lại “cà khịa” và đánh nhau ở đó.
Ở một nơi cực kỳ xa so với cuộc đại chiến. Đó là một tiểu hành tinh nhỏ bé nơi được kỳ vọng rất nhanh chóng trở thành một hành tinh cao cấp, vì ảnh hưởng cuộc “Đại chiến tam tộc” đã phá huỷ rất nhiều hành tinh lớn nhỏ khác nhau, một trong những mảnh vỡ của hành tinh nào đó du hành trong vũ trụ nhiều ngày đã đâm vào hành tinh nhỏ bé này.
Hệ quả của điều này đã khiến cho linh khí nơi đây tổn hại nặng nề, gần như chẳng còn chút linh khí nào nữa, kéo theo đó là 75% sự sống trên hành tinh này bị tiêu diệt, trong số đó có một loài động vật xấu số đã hoàn toàn bị tiệt chủng, tên gọi của nó là khủng long. Hành tinh này vì linh khí suy yếu, sự sống mỏng manh nên càng ngày càng lụi tàn.
Dần dần người ta đã quên đi một “hạt giống” của một tinh cầu cao cấp. Phải đến hàng chục triệu năm sau con người mới bắt đầu xuất hiện và cũng có thể sinh sống trên hành tinh này, họ gọi nó là “Hành tinh xanh - Trái Đất”.
************
Trần Thiên Minh giật mình tỉnh lại từ cơn hôn mê, trong đầu hắn tràn ngập những mảnh ký ức hỗn loạn. Bất chợt từ khắp nơi trên cơ thể truyền đến một cơn đau khi hắn cố gắng cử động, hắn càng cố gắng bao nhiêu thì cơn đau lại tăng lên bấy nhiêu, đến việc cử động ngón tay lúc này cũng là cực kỳ khó khăn.
Cố gắng thế nào đi chăng nữa thì kết quả vẫn không thay đổi, cho dù có bị bò đá thì Thiên Minh cũng biết toàn bộ cơ thể mình đang b·ị t·hương rất nghiêm trọng.
Lúc này việc xoay đầu hắn cũng không làm được nên chỉ có thể đưa mắt nhìn xung quanh một phen. Nơi hắn đang nằm là một cái hang động không biết diện tích nó như thế nào, trong tầm mắt của mình hắn chỉ thấy phía bên trên có một cái lỗ rộng khoảng chừng ba mét.
“Chắc hẳn mình bị ném xuống đây thông qua cái lỗ đó”- Thiên Minh âm thầm suy đoán.
Có vẻ như nơi này nằm trong một khu rừng vì Thiên Minh còn thấy phía bên ngoài hang động có nhiều cây cối mọc lên rất cao, từng tán lá rậm rạp xoè ra gần như che kín cả miệng hang, thậm chí một tia nắng từ mặt trời cũng chẳng thể lọt xuống nơi này.
Nhắm mắt lại thở dài một hơi rồi Thiên Minh nghĩ thầm:
“Tình hình thế này không sớm thì muộn mình cũng sẽ c·hết đói thôi!”
Bất chợt trong đầu hắn truyền đến những mảnh ký ức kỳ lạ, hắn thấy mình đang đứng bên một vách núi nhìn về phía chân trời thì bị một kẻ lạ mặt đẩy về phía trước.
Cứ thể cơ thể hắn rơi thẳng xuống vực sâu bị che lấp bởi sương mù nhìn không thấy đáy, không biết từ đâu một luồng ánh sáng màu đỏ xuất hiện bao xung quanh cơ thể.
Trần Thiên Minh không thể hiểu được những hình ảnh xuất hiện trong đầu mình là như thế nào và từ đâu mà có, có điều những cảm giác lúc đó hết sức chân thật, giống như chính bản thân trải qua vậy.
Nhưng Trần Thiên Minh cũng nhớ rất rõ ràng, bản thân vì vướng vào một khoản nợ không có khả năng trả mà bị ép đến mức phải t·ự s·át. Hắn cứ đinh ninh sau khi mình c·hết liền bị ném xuống nơi này nhưng may mắn sống sót.
Lúc này hai luồng ký ức xuất hiện trở nên hỗn loạn, một suy nghĩ điên rồ bỗng nảy ra trong đầu.
“Chẳng nhẽ mình đã trọng sinh rồi sao?”
Nhưng số phận hắn cũng quá đen đủi đi, ông trời cố tình trêu người hay đang thử thách mà trọng sinh vào trong một cái cơ thể đ·ã c·hết được chín phần thế này.
Trần Thiên Minh cố gắng tập trung nhớ lại, quả thực hắn đã trọng sinh vào một cái cơ thể khác rồi. Người chủ cũ của cơ thể này cũng có cùng một cái tên với hắn, nhưng sự khác biệt chính là hoàn cảnh sống của nơi này không giống như trái đất mà hắn biết.
Con người nơi đây không di chuyển bằng ô tô hay xe máy mà phương tiện chính là ngựa. Nơi đây không có những loại trang phục cao cấp như Gucci, Dior hay Burberry cũng chẳng có quần áo rẻ tiền mua ngoài chợ mà họ mặc những bộ đồ theo cách gọi hiện nay là áo Tràng Vạt, Giao Lĩnh. Nói một cách dễ hiểu thì mọi thứ ở nơi đây giống như hệt những bộ phim cổ trang mà hắn đã từng xem.
“Chẳng nhẽ mình đã xuyên không về thời cổ đại?” - Thiên Minh âm thầm suy đoán.
Không chỉ có vậy, khác với trái đất coi tiền tài và quyền lực là sức mạnh thì nơi này sử dụng nắm đấm, người nào võ học càng cao thì càng có tiếng nói.
Gia tộc họ Trần của hắn chính là một trong những gia tộc được người người kính nể, gia chủ hiện nay là Trần Thanh Sơn con trai của ông là Trần Gia Hoá cũng chính là cha cái cơ thể mà hắn vừa mới trọng sinh vào.
Cha hắn đồng thời cũng là con trưởng của Trần Thanh Sơn, điều đó có nghĩa hắn chính là cháu đích tôn của gia chủ Trần gia hiện nay. Theo lý thuyết thì hắn phải là được mọi người trong gia tộc kính trọng trong thời đại như thế này mới phải.
Nhưng những ký ức trong đầu hắn lúc này lại nói cho hắn biết một sự thực hoàn toàn ngược lại.