Chương 15: Tỉnh ngộ
Từ tiểu quán mà Trần Thiên Minh ghé qua trước đó đến Hắc Hoả Sơn là một khoảng cách không nhỏ. Hắn đã đi thêm nửa ngày đường mà vẫn chẳng thấy ngọn núi nào trong tầm mắt, xung quanh chỉ toàn là rừng cây. Lúc này mặt trời đã mặt đầu lặn xuống phía sau đường chân trời nhường chỗ cho màn đêm.
Xung quanh không có thứ gì khác ngoài những cái cây mọc lên cao chót vót, không còn cách nào khác Trần Thiên Minh quyết định sẽ phải hoà mình với thiên nhiên một đêm rồi sáng mai mới tiếp tục lên đường, nơi đây không có lấy chút ánh sáng nào cả. Dù sao ngựa cũng cần phải nghỉ ngơi nên đánh phải qua đêm trong rừng.
Hắn nhanh chóng từ trong túi lấy ra công cụ đánh lửa đã được chuẩn bị sẵn bắt đầu nhóm lửa, phải chật vật một lúc thật lâu ánh lửa ngọn lửa nhỏ nhoi mới bùng lên giữa màn đêm.
Mặc dù từ nhỏ đã phải tự mình lăn lộn trên dòng đời xô đẩy nhưng đây là lần đầu hắn nhóm lửa bằng những dụng thô sơ nên thập phần lúng túng. Trước khi ngọn l·ửa b·ùng l·ên hắn đã thấy trong màn đêm xuất hiện những ánh mắt đầy hung tàn nhắm vào mình, may mắn là lửa kịp cháy lên khiến cho những ánh mắt kia từ từ lui vào màn đêm, hắn cũng không bị thú hoang xâu xé giữa nơi hoang vu này.
Tay Trần Thiên Minh cầm một miếng lương khô đưa lên miệng căn rồi chậm rãi nhai, nước da trắng trẻo của hắn đã hơi có chút ửng hồng vì sức nóng của ngọn lửa phía trước. Không khó để nhận ra sự non nớt trên huôn mặt của hắn, tuy nhiên trong đôi mắt đang phản chiếu hình ảnh ngọn lửa thì lại ánh lên sự trưởng thành khó bắt gặp được ở một đứa trẻ chỉ mới mười lăm tuổi.
Đột nhiên từ xa xa vang lên những tiếng ồn ào thu hút sự chú ý của Trần Thiên Minh, ánh mắt hắn rời từ ngọn lửa nhìn về phía phát ra tiếng ồn ào.
Từ nơi phát ra tiếng ồn có hai người một nam một nữ còn rất trẻ đang sợ hãi chạy về phía bên này. Ở đằng sau bọn họ còn có bốn người khác toàn thân mặc đồ đen đuổi theo, trên đầu bọn họ đội nón đồng thời dùng khăn che đi khuôn mặt.
Hai người nam nữ kia phát hiện phía trước có ánh lửa cùng bóng dáng một người thanh niên phản chiếu lại thì không nghĩ ngợi nhiều ngay lập tức chạy lại. Bốn người mặc đồ đen có vẻ như là sát thủ vẫn liên tục theo sát hai người này không rời, nhìn dáng vẻ thong dong kia của bọn chúng có vẻ như không muốn lấy mạng mà chỉ truy đuổi không rời.
Nhìn cảnh tượng này Trần Thiên Minh hơi nhíu máy một chút nhưng không lên tiếng. Hắn không muốn dính dáng đến chuyện này mà bọn họ lại cố tình chạy đến đây, tuy nhiên hắn lại không có ý định rời đi. Trời đã về đêm bắt đầu có hơi lạnh mà đống lửa trước mặt hắn phải mất rất nhiều công sức mới đốt lên được, hắn không muốn rời bỏ hơi ấm mà bản thân chật vật tạo ra chút nào.
Cặp đôi kia không suy nghĩ nhiều ánh mắt giống như tìm được ân nhân cứu mạng nên liều mình chạy lại, khi chỉ còn cách Trần Thiên Minh chưa đến năm mét thì người con gái đột ngột vấp ngã. Có vẻ cú ngã đó không hề nhẹ nhàng, bằng chứng là trên khuôn mặt được ánh lửa chiếu vào có thể thấy đang vặn vẹo nhăn nhó rất khó coi.
Chàng thanh niên trẻ đã chạy đi được một đoạn rồi vẫn dứt khoát quay lại vừa nâng cô gái lên vừa nói:
- Mau chúng ta cần phải tiếp tục chạy, bọn chúng sắp đuổi kịp rồi.
- Muội......bị trật chân.....không chạy được nữa rồi, huynh......huynh cứ chạy đi mặc kệ muội....
Cô gái trẻ nhìn lại những tên sát thủ đang đuổi theo sắp đến gần thì nén đau đớn nói đứt quãng.
- Làm sao huynh bỏ muội lại được?
Nói đến đây chàng trai liền quỳ xuống đưa lưng về phía cô gái rồi nói một cách vội vàng:
- Để ta cõng muội!
Chàng trai trẻ đó nhìn không khác bộ xương biết đi là bao mà còn có ý định cõng thêm một người nữa, nếu như vậy thì khả năng trốn thoát của họ vốn đã rất thấp giờ đây tụt xuống còn nhanh hơn cả mấy tên dâm tặc tụt quần.
Người nữ tử còn chưa kịp trèo lên thì bốn tên sát thủ đã đuổi tới, bọn chúng vừa chú ý đến đôi nam nữ vừa không ngừng liếc sang vị trí của Trần Thiên Minh.
- Này tên nhóc, ngươi tốt nhất nên cút khỏi đây nếu không đừng bọn ta độc ác.
Một trong số bốn tên sát thủ nhìn sang Trần Thiên Minh nói một cách cực kỳ kiêu ngạo.
Tên đó vừa dứt lời thì cô gái bị ngã lúc này phải nhờ đến người thanh niên dìu đỡ mới khó khăn đứng thẳng lên được, nàng ta nhìn về phía Trần Thiên Minh khẩn cầu:
- Mong vị đại hiệp ra tay giúp đỡ, bọn ta là người của Triệu gia, ngày sau nhất định báo đáp.
- Câm mồm, nếu không muốn c·hết thì ngậm miệng lại cho ta.
Tên sát thủ mặc đồ đen vừa lên tiếng xua đuổi hắn đột ngột quát lên, lời nói của hắn ngay lập tức mang lại hiệu quả. Cặp đôi trẻ kia không dám gây ra bất kỳ tiếng động nào nữa, tuy nhiên ánh mắt của nữ tử vẫn mang theo sự cầu khẩn kèm một chút sợ hãi nhìn Trần Thiên Minh.
- Tên nhóc con, ngươi tốt nhất nên cút khỏi nơi này nếu không đừng trách đao kiếm vô tình.
Trần Thiên Minh nhíu mày suy nghĩ vài giây rồi thở dài lắc nhẹ đầu một cái, hắn chậm rãi đứng lên quyết định rời đi. Cô gái trẻ kia tự nhận mình là người Triệu gia, nếu nàng ta là người của một trong năm ngũ đại gia tộc thì những tên sát thủ này cũng không phải tầm thường. Bọn chúng đã quyết định t·ruy s·át con cháu Triệu gia chứng tỏ thế lực của bọn chúng cũng không phải dạng vừa, vậy nên hắn cũng không muốn dính vào mớ rắc rối này.
- Biết điều như thế là tốt. Hahaha...
Thấy hắn quay lưng rời đi tên sát thủ nói rồi cùng đồng bọn phá lên cười một cách cực kỳ sảng khoái.
Trần Thiên Minh dừng lại một nhịp, hàng lông mày hắn hơi nhíu lại rồi vẫn nhấc chân bước đi.
- Haizz....! Biết nhẫn nhịn là tốt, nhưng không có nghĩa là ngươi để cho bọn chúng đè đầu cưỡi cổ như vậy!
Mới đi được vài bước một giọng nói có vài phần quen thuộc trong đầu Trần Thiên Minh, vừa nghe hắn đã biết nguồn gốc từ đâu, không phải thanh âm của Quả Trứng Vàng thì còn ai vào đây nữa.
Giọng nói của nó vừa có một chút nghiêm túc lại không giấu được sự kiêu ngạo.
Nó kiêu ngạo cũng là điều dễ hiểu, trong mắt những thế lực cao cấp kia thì con ngươi nơi đây chỉ như cỏ rác, huống hồ một kẻ đã từng có cảnh giới đỉnh cấp mà bị những kẻ nó chỉ coi như có rác khinh miệt thì làm sao có thể dễ dàng nuốt trôi?
Mặc dù kẻ bị khinh bỉ ở đây là Trần Thiên Minh nhưng nó lại đang ở bên trong cơ thể hắn, đồng thời nó còn đưa ra quyết định rút kinh mạch bản thân cho hắn. Đồng nghĩa với việc nó cũng như một phần cơ thể hắn, như vậy thì khinh bỉ hắn có khác gì khinh bỉ nó?
Trần Thiên Minh có thể nhẫn nhịn vì cuộc đời hắn bị khinh bỉ quen rồi, hắn nhịn nhục quen rồi nên mới có thể nhắm mắt bỏ qua. Còn với Quả Trứng Vàng cục tức này nó nuốt không trôi, nếu hôm nay cứ như vậy mà bỏ qua thì một đời kiêu ngạo của nó như vô nghĩa sao?
Cả một đời tu luyện để đạt đến cảnh giới đỉnh cấp để rồi bị những tên rác rưởi khinh miệt mà vẫn nhắm mắt làm ngơ thì làm sao nó chấp nhận được. Nếu không cứ vậy mà bỏ qua thì có thể ảnh hưởng đến cả đạo tâm của nó, nếu gặp phải tình trạng như vậy thì cho dù thương thế có khôi phục đi chăng nữa cũng vĩnh viễn không bao giờ trở lại thời đỉnh phong như xưa được nữa, thậm chí sẽ gặp phải tình trạng càng ngày càng thụt lùi.
Bước chân của Trần Thiên Minh bỗng dừng lại khi nghe thấy câu nói của Quả Trứng Vàng, lúc này hắn giống như vừa bừng tỉnh đại ngộ. Chẳng phải hắn đã tự nhủ kiếp này hắn sẽ thay đổi, sẽ vượt qua tất cả mà ngẩng cao đầu.
Hắn đã có một đời nhịn nhục là quá đủ rồi, kiếp này có cơ hội đưa đến trước mặt để hắn thay đổi tất cả. Nếu còn nhịn nhục nữa chẳng phải sẽ trở lại con đường cũ à?
Nếu kẻ khác nói gì cũng răm rắp nghe theo, người khác đuổi đi mình liền đi, bọn chúng bảo mình đi c·hết chẳng nhẽ mình cũng làm, như thế há chẳng phải lại dẫm vào vết xe đổ trước kia sao?
Nghĩ đến đây Trần Thiên Minh chầm chậm quay lại nhìn nhóm người phía trước. Nữ nhân trẻ tuổi kia nhìn thấy hắn quay lại ánh mắt nhanh chóng chuyển từ sự thất vọng sang mừng rỡ.
Có vẻ như đã nhận ra điều gì đó không đúng, bốn tên sát thủ quay sang thấy Trần Thiên Minh không đi nữa mà đã dừng lại đang nhìn về phía bọn chúng.
Dưới hàng chục con mắt đang quan sát mình, hắn bắt đầu động thân chầm chậm đi đến. Những tên sát thủ thấy hắn tiến lại thì tay bắt đầu nắm lấy v·ũ k·hí của mình, kẻ thì rút kiếm, kẻ thì rút đao, người thì lấy ra song luân cầm chặt trên tay chăm chú nhìn từng hành động của hắn.
Có vẻ chỉ cần Trần Thiên Minh làm ra bất kỳ hành động gì là bọn chúng sẽ ngay lập tức lao lên bổ v·ũ k·hí trong tay vào đầu hắn ngay lập tức.
Tuy nhiên hành động của Trần Thiên Minh trái ngược hoàn toàn so với suy nghĩ của mọi người, hắn khiến cho bọn họ một phen kinh ngạc không thôi.
Cứ tưởng hắn quay lại là để ra tay cứu người. Nhưng không, Trần Thiên Minh vậy mà lại tiến lại gần đống lửa rồi chậm rãi quay lưng lại ngồi xuống khúc cây, nơi mà hắn đã ngồi trước khi nhóm người này đến đây.
Hắn cứ như vậy ung dung ngồi đó quay lưng lại với nhóm người kia mà không thèm quan tâm đến việc có khả năng b·ị đ·ánh lén.
Vốn dĩ Trần Thiên Minh đã không có ý định ra tay cứu giúp ai cả, mục đích hắn quay lại chỉ là không muốn phải nghe lời những kẻ lạ mặt kia.
Còn nhóm người này làm gì hắn không quan tâm lắm, tất cả những gì hắn quan tâm đến chỉ là những người thân bên cạnh mình, còn những người khác nếu trong khả năng may ra hắn sẽ giúp đỡ.
Đáng tiếc tình huống trước mặt hắn không biết thực lực đối phương thế nào, huống hồ trên đời có câu “Hai đánh một không chột cũng què” ở đây lại có những bốn tên sát thủ, ngu gì mà hắn lại phải nhào vào để rồi rước hoạ vào thân.
Đã vậy nhìn hai người trẻ tuổi kia một người thì què giò mất khả năng chiến đấu, cho dù không b·ị đ·au chân đi chăng nữa hai người bọn họ có vẻ không giúp ích gì nếu hắn thực sự giao thủ cùng bốn tên sát thủ.
Nếu hai người này gặp chuyện thì tất cả những gì hắn có thể làm là thông báo về gia tộc của bọn họ.