Chương 14: Mười năm ta cũng chờ
Phải chăng cành có nhiều tuổi thì da mặt lại càng dày không nhỉ?
Nếu như thái vội lớp da trên mặt của Quả Trứng Vàng thì chắc là phải được vài đĩa đủ cho một nhà năm người ăn uống no nê.
Độ vô sỉ của sinh vật này hẳn là phải tỉ lệ thuận với số tuổi của nó, lúc chém gió thì lên đến tận nóc, khi b·ị b·ắt bẻ thì ngay lập tức kiếm cớ chuồn mất.
Nó còn chưa hướng dẫn cho hắn cách làm thể nào để tiếp tục luyện thể.
Sau khi suy tính ngược xuôi Trần Thiên Minh quyết định trước tiên sẽ rời đi một phần là để lịch luyện vừa là để tìm kiếm giọt tinh huyết của Quả Trứng Vàng, tìm thấy vật đó sớm ngày nào thì hắn sẽ bước chân vào con đường truy cầu đại đạo sớm ngày đó.
Nghĩ đến đây hắn quay sang nói với Trần Gia Hoá:
- Cha à! Con muốn được đi ra ngoài lịch luyện.
Trần Gia Hoá trợn mắt kinh ngạc, ông trở thành bộ dạng như bây giờ chẳng phải cũng vì năm xưa ra ngoài lịch luyện hay sao?
Tuy nhiên sau tất cả mọi chuyện ông chưa bao giờ hối tiếc về quyết định của bản thân năm đó, tuổi trẻ ra ngoài lịch luyện sẽ mang lại rất nhiều lợi ích.
Chỉ là Trần Gia Hoá vẫn còn lo lắng, mặc dù đã trôi qua hơn mười lăm năm yên bình nhưng làm sao biết được những người kia có thực sự bỏ qua hay không. Nếu bọn chúng còn nhòm ngó đến nơi này mà phát hiện ra hắn đang tu luyện thì sẽ cực kỳ nguy hiểm cho hắn.
Nhưng nhìn hắn quyết tâm như vậy lời ngăn cản Trần Gia Hoá khó có thể nói ra.
Thực chất cũng chỉ là do Trần Gia Hoá lo lắng dư thừa, trong mắt tu chân giả thì con người nơi này còn không bằng con sâu cái kiến chẳng đáng để quan tâm, đến thời điểm này có khi hai kẻ kia cũng chẳng nhớ nổi bản thân đã từng đánh đứt hết kinh mạch của một người hay đã từng có ý định hạ sát thủ với một đứa bé sơ sinh.
Trần Gia Hoá nghĩ ngợi một hồi đành phải chấp nhận lời đề nghị của hắn, sau khi ông ra ngoài Vương Thanh Trúc mang theo một bát thuốc bước vào đưa đến trước mặt hắn.
Gia đình nàng thường xuyên ra ngoài hái thảo dược cho nên thứ nhiều nhất chính là thuốc, nếu có thể ăn thay cơm thì nhà nàng sẽ chẳng phải tốn tiền mua gạo nữa.
Trần Thiên Minh đưa mắt lên nhìn khuôn mặt thanh tú của nàng rồi liếc xuống bát thuốc, hắn biết cơ thể mình nào có b·ị t·hương, chỉ là lần đầu sử dụng linh lực quá độ mới gặp phải tình trạng như vậy chứ không có gì quá nghiêm trọng.
Theo giải thích của Quả Trứng Vàng, tu chân giả phải trải qua từng bước, mỗi cảnh giới không chỉ là để phân biệt bằng tên gọi cho có, mỗi cảnh giới đều có sự khác biệt cả về chất và lượng, càng lên cao chênh lệch giữa các cảnh giới lại càng lớn.
Ví dụ như từ cảnh giới Hoá Thần đặt chân vào Siêu Phàm là một quãng đường không hề nhỏ, có những người mất cả đời không thể chạm một ngón tay vào cánh cửa Siêu Phàm. Trong một triệu tu chân giả số lượng người đạt đến Siêu Phàm chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, số lượng người đặt một chân vào cánh cửa Siêu Phàm thì nhiều hơn một chút, chính là cộng thêm đầu ngón chân.
Cảnh giới đầu tiên của các tu chân giả là Linh Động, đồng nghĩa với việc tu sĩ học cách hấp thu linh khí trong thiên địa chuyển hoá thành linh lực vào trong cơ thể.
Còn Trần Thiên Minh hắn chưa học cánh dẫn động linh khí mà lại đột ngột được truyền linh lực vào trong cơ thể, sau khi số linh lực đó tiêu tán thì cơ thể hắn cũng phải chịu sự phản phệ.
Tình trạng như vậy dùng thuốc cũng không có tác dụng, tuy nhiên nhìn vào đôi mắt Vương Thanh Trúc có thể thấy được sự quan tâm trong đó. Hắn ngay lập tức cầm bát thuốc đó lên vui vẻ uống một hơi hết sạch.
- Đa tạ Vương cô nương.
- Nghe nói Trần thiếu gia chuẩn bị ra ngoài lịch luyện?
Trái lại với sự vui vẻ của hắn, Vương Thanh Trúc lên tiếng hỏi. Trên khuôn mặt thanh tú của nàng thoáng hiện lên một nét đượm buồn.
- Đúng vậy! Quả thực ta muốn ra ngoài lịch luyện một thời gian.
- Bao lâu thì Trần thiếu gia trở về?
Chuyến đi này mất bao lâu hắn không dám chắc, nếu may mắn tìm được giọt tinh huyết của Quả Trứng Vàng sớm thì nhanh chóng trở về, tuy nhiên tinh cầu bao la rộng lớn thế nào sao mà biết được.
- Chuyện này ta không dám chắc, có thể là ba tháng, cũng có thể là ba năm, cũng có khả năng lên đến mười năm!
Nghe đến đây, nét buồn trên khuôn mặt Vương Thanh Trúc càng thêm nồng đậm. Hai ngươi cứ thế rơi vào im lặng hồi lâu.
Chợt Vương Thanh Trúc thở dài một cái rồi nở nụ cười, nét buồn trên khuôn mặt nàng biến mất thay vào đó là sự kiên quyết.
- Cho dù là bao lâu thì ta cũng có thể chờ được.
Trần Thiên Minh kinh ngạc quay sang nhìn nàng,
nói hắn không có cảm tình với nàng chắc chắn là nói điêu. Nếu không có cảm tình thì hắn chẳng tội gì phải cất công chạy đi cứu nàng, phải nói ngay từ lần đầu gặp nàng hắn đã có một chút rung động trước nữ tử này rồi.
Vương Thanh Trúc là một nữ nhân mang theo nét đẹp thuần khiết của một thiếu nữ thôn quê, nói theo kiểu hiện đại thì nàng chính là gu của hắn nên dễ dàng rung động là điều dễ hiểu.
Tuy nhiên chuyến đi này của hắn chẳng biết kéo dài bao lâu, nếu cứ để nàng chờ đợi như thế chẳng phải vô tình c·ướp đi thanh xuân của nàng sao?
- Không rõ liệu bao lâu ta mới có thể trở về, chỉ sợ Vương cô nương sẽ phí hoài tuổi xuân.
- Cho dù mười năm ta cũng chờ.
Vương Thanh Trúc nói rồi nở một nụ cười.
Nhìn một khoảnh khắc này trong lòng hắn dâng lên một nỗi xúc động khó tả. Trước kia hắn là một người luôn luôn cô đơn không ai thân thích, thế nhưng chỉ vài ngày ngắn ngủi hắn có một người cha yêu thương mình hết mực, lại biết thêm mình còn có một người mẹ chấp nhận hi sinh rất nhiều để cho hắn một cuộc sống yên bình, một nữ tử chấp nhận phí hoài thanh xuân chờ đợi hắn dù không biết rõ ngày nào trở về.
Lý do bắt buộc phải trở lên cường đại của Trần Thiên Minh lại tăng lên. Hắn phải trở thành cường giả để có thể đưa mẫu thân trở về bên cha mình, điều đó đồng nghĩa với việc bản thân sẽ trở thành kẻ thù đối với gia tộc hùng mạnh kia, lúc đó không chỉ bản thân hắn nguy hiểm mà những người bên cạnh sẽ bị liên lụy, có thêm một người ở bên cạnh cũng là có thêm một phần trách nhiệm phải bảo vệ.
Tất nhiên những người này không có khả năng bảo vệ bản thân trước những ngươi đó, vì vậy hắn phải trở thanh một bức tường vững trãi đứng trước chặn mọi giông bão cho bọn họ.
Trần Thiên Minh ở lại căn nhà nhỏ của Vương Gia Phong thêm ba ngày để hoàn toàn bình phục, về phía Trần Gia Hoá không có ý kiến gì mà trở về tiếp tục công việc kinh doanh, chỉ để Đại Hùng lại bảo vệ hắn.
Từ phía Đại Hùng hắn biết được Trần Thành Đạt là người giành chiến thắng chung cuộc trong ngày tỷ võ,điều này hắn đã dự đoán được trước, lão già Trần Thanh Sơn ra luật lệ những người dưới hai mươi lăm tuổi được phép tham gia chính là để không muốn kẻ khác có được bộ võ công mới đó. Lão ta đúng là một lão cáo già chính hiệu, tổ chức ra cái cuộc tỉ thí đó rồi tuyên bố người nào thắng cuộc sẽ được học, thế nhưng lại ra luật lệ để phe mình nắm chắc phần thắng.
Nước đi này khiến cho lão vừa có tiếng lại vừa có miếng, Ờ mây zing, Gút chóp lão già.
Đồng thời Trần Thanh Sơn còn muốn hắn trở về gặp lão một lần nhưng hắn chỉ đồng ý cho có rồi quên luôn.
Ba ngày này ở bên gia đình Vương Gia Phong tuy khó khăn cái ăn không có đủ nhưng lại rất vui vẻ khiến hắn có thể cảm nhận được hơi ấm của một gia đình thực sự.
Ngày Trần Thiên Minh lên đường Trần Thanh Hải cũng chạy đến tiễn chào. Vương Thanh Trúc cầm một túi vải đưa cho hắn, đôi mắt nàng đã sớm rơm rớm nước mắt.
- Ta nhất định sẽ trở về!
Nói rồi Trần Thiên Minh nhảy lên yên thúc ngựa chạy đi, hắn không dám quay đầu nhìn lại vì sợ bản thân sẽ khó có thể dứt khoát lên đường.
Nhìn theo bóng lưng của hắn đang dần dần đi xa mà trong lòng những người ở lại đều mang theo dòng suy nghĩ khác nhau.
Trần Gia Hoá vừa cảm thấy lo lắng lại vừa tràn ngập hi vọng.
“Các ngươi chỉ thuộc dòng giống hạ đẳng mà si tâm vọng tưởng? Ngọn cỏ ven đường mà tưởng có thể với được mây sao?”
Từng lời nói khó nghe của hai người tu chân năm xưa lại vang lên trong đầu Trần Gia Hoá.
“Đứa trẻ này mặc dù mang một nửa huyết mạch cao quý nhưng nửa còn lại là thứ huyết mạch hạ đẳng của ngươi, bọn ta có trách nhiệm thay trời hành đạo, phải diệt trừ nó để tránh làm ô uế huyết mạch cao quý!”
Ánh mắt khinh thường của hai kẻ đó khi muốn g·iết đi đứa trẻ chỉ vừa mới ra đời đã khắc sâu vào tâm trí Trần Gia Hoá.
Mặc dù chưa hiểu tại sao Trần Thiên Minh có thể tu luyện nhưng hắn đã khẳng định bản thân sẽ làm được, Trần Gia Hoá liền lựa chọn tin tưởng. Bất quá trong lòng ông vẫn lo lắng nếu để những người kia phát hiện ra hắn bước vào con đường tu tiên chắc chắn bọn họ sẽ tìm mọi cách tiêu diệt hắn.
Thế nhưng khi hắn tự tin có thể đưa mẫu thân trở về Trần Gia Hoá liền nhớ đến người thê tử mang nụ cười hiền dịu, ông không thể không nghĩ đến cảnh tượng một nhà ba người được đoàn tụ vui vẻ bên nhau.
Trần Thiên Minh cưỡi ngựa dần dần rời khỏi địa phận Vạn Dặm Sơn, hắn chợt nhận ra mình không có mục tiêu để đi. Mặc dù trong đầu có nhiều kiến thức nhưng hắn lại không có chút kinh nghiệm lịch luyện nào, lúc này hắn hơi có chút cảm giác mất phương hướng.
Sau nửa ngày rong ruổi trên lưng ngựa Trần Thiên Minh thấy một quán nước ven đường liền ghé vào.
Thấy hắn bước vào tiểu nhị ngay lập tức chạy đến vui vẻ lên tiếng:
- Không biết vị khách quan này dùng gì?
Mặc dù chỉ là một quán nước khôg quá lớn nhưng ngoài lão bản ra vẫn có thêm một người tiểu nhị phục vụ.
Trần Thiên Minh suy nghĩ một chút rồi đáp lại:
- Chuẩn bị cho ta một chút đồ ăn cùng nước trắng.
Đã hơn nửa ngày đường hắn chưa được ăn uống gì nên có chút đói khát, nghe Quả Trứng Vàng giải thích các tu chân giả có một trạng thái là Ích Cốc dùng linh lực nuôi cơ thể mà không cần ăn uống. Tuy nhiên hắn còn chưa hấp thu được linh khí chứ nói gì đến việc dùng linh lực nuôi cơ thể.
Trong khi Trần Thiên Minh đang thưởng thức chỗ đồ ăn vừa được tiểu nhị mang lên thì một nhóm bốn người tiến vào ngồi xuống một bàn ngay sát cửa.
- Biết gì chưa? Người cháu phế vật của Trần gia đột nhiên ở tỷ võ hội đánh bại Trương Tài của Trương gia đấy.
- Có phải hắn ta tên Trần Thiên Minh đúng không?
- Đúng vậy! Ta tận mắt chứng kiến trận đấu, tên Trần Thiên Minh đó mất không quá hai mươi chiêu đã đánh Trương Tài hộc máu, tên Trương Tài đó còn khẳng định mình thua tâm phục khẩu phục.
Trần Thiên Minh có thể nghe thấy tất cả nhưng chỉ yên lặng ngồi lấp đầy cái bụng của mình, vị trí của hắn là ở trong cùng nên cũng chẳng có ai để ý đến.
- Trần gia có một thiên tài mới mười lăm tuổi mà một mực giấu diếm như thế, lại loan tin hắn chỉ là một phế vật nữa, tên Trần Thanh Sơn đó đúng là một lão cáo già!
Trần gia là một trong năm ngũ đại gia tộc đứng đầu giới võ lâm nên mọi động tĩnh của bọn họ thường thu hút nhiều sự chú ý. Hắn không muốn bị quá nhiều người soi mói nên chỉ một mực giữ im lặng.
- Các ngươi biết gì chưa? Hắc Hoả Sơn ở khu vực phía tây có dị động, nghe nói có bảo vật xuất thế, rất nhiều người bắt đầu tập trung về nơi đó rồi.
Trần Thiên Minh vừa ăn xong còn phân vân chưa biết nên đi đâu thì nhóm bốn người kia lại bắt đầu bàn tán.
Nghe câu chuyện mà bọn họ nói hắn liền quyết định sẽ đi đến đó, dù sao thì hắn cũng chưa có mục tiêu để đi thì chạy đến đó xem náo nhiệt một chút cũng chẳng mất gì. Huống hồ nếu quả thực có bảo vật thì ai mà lại không hứng thú, trên đời này liệu có mấy người thực sự không thèm đoái hoài đến bảo vật, ai chê thì cứ chê riêng hắn thì chắc chắn là không rồi.
Nghĩ đến đây Trần Thiên Minh liền để lại một thỏi bạc trắng rồi lặng lẽ rời đi. Trần Gia Hoá biết chuyến đi lần này có thể sẽ là một khoảng thời gian dài nên đã chuẩn bị cho hắn lượng tiền không nhỏ.
Trần Thiên Minh đã có mục tiêu liền hướng thẳng về Hắc Hoả Sơn ở vùng phía tây đi tới. Theo những gì hắn đã từng đọc thì đó là một ngọn núi quanh năm nóng nực, kể cả vào mùa đông những vùng lân cận tuyết rơi trắng xóa chỉ riêng trên ngọn núi này vẫn toả ra những luồng khí nóng. Đồng thời toàn thân ngọn núi này toàn là một màu đen nên mới có tên gọi là Hắc Hoả Sơn.