Chương 16: Giao chiến
Trần Thiên Minh không muốn nhúng tay vào không có nghĩa là mọi chuyện đã xong.
Bốn tên sát thủ quay sang nhìn nhau gật đầu nột cái không nói gì nhưng đều chung có chung ý nghĩ. Ngay sau đó một tên sát thủ hai tay cầm song luân chầm chậm tiến lại gần Trần Thiên Minh.
Vốn dĩ ban đầu bọn chúng nhìn hắn còn trẻ tuổi đồng thời mang một vẻ mặt non nớt thì có vài phần khinh miệt, nhưng lúc này hành động của hắn luôn luôn tỏ ra bình thản thì bọn chúng bắt đầu cẩn trọng hơn.
Mặc dù không nhìn ra được điểm nào nguy hiểm nhưng kinh nghiệm làm sát thủ mách bảo cho bọn chúng biết người thanh niên trước mặt không hề đơn giản.
Trần Thiên Minh nghe thấy tiếng bước chân phía sau thì thở dài lắc đầu, hắn vốn không có ý định can thiệp vào việc của bọn họ nhưng có vẻ không như ý rồi.
Trần Thiên Minh chậm rãi đứng lên nhưng chưa quay mặt lại mà vẫn đưa lưng về phía tên sát thủ. Cảm thấy giống như bị khinh thường tên sát thủ lao đến, song luân trong tay đưa lên qua đầu chuẩn b·ị c·hém xuống như muốn bổ người trước mặt ra làm đôi.
Trần Thiên Minh quay phắt lại lách người liên tục trách né hết sức nhẹ nhàng.
Hắn mặc dù là thể tu nhưng chưa điên đến mức tay không đỡ kiếm, hắn nghe Quả Trứng Vàng giải thích những người luyện thể có thể đạt đến mức đao thương bất nhập, cơ thể bất diệt, thậm chí đạt đến cảnh giới viên mãn thì sau khi c·hết đi thì cơ thể vẫn trường tồn vĩnh cửu. Có điều cơ thể hắn lúc này chắc chỉ dày ngang da trâu, nếu đưa tay lên đỡ kiếm thì từ nay về sau biệt danh Minh Sáu Ngón sẽ chính thức ra đời và được lưu truyền đến đời sau.
Tên sát thủ liên tục vung song luân vào không khí bắt đầu trở nên điên cuồng, cứ mỗi chiêu qua đi hắn ta lại để lộ ra càng nhiều sơ hở. Trần Thiên Minh né hơn chục chiêu nữa thì nắm bắt điểm sơ hở của đối phương, dồn lực vào tay phải đánh ra một chiêu thật mạnh vào khu vực xương ức.
Một chiêu này khiến cho tên sát thủ cực kỳ đau đớn, hai chân hắn loạng choạng lùi lại rồi ngã ngửa về sau, hai mắt hắn ta trợn ngược lên, huyết dịch theo đó cũng chảy ra từ thất khiếu, nếu không nhanh chóng cứu chữa chắc chắn sẽ m·ất m·ạng.
Ba tên sát thủ còn lại quay sang nhìn nhau, cái khăn đen đã che đi gần hết khuôn mặt nên không rõ biểu cảm của chúng như thế nào, tuy nhiên từ ánh mắt có thể nhận ra sự kinh ngạc cùng tức giận.
Mặc dù hai người giao chiến phải đến năm mươi chiêu nhưng phong thái thong dong của Trần Thiên Minh cùng cách chiến đấu lạ lùng khiến cho bọn chúng biết được người thanh niên này không hề dễ đối phó.
Cả ba tên sát thủ cùng nhau gật đầu mạnh một cái rồi tất cả đồng loạt lao lên, ánh sáng chập chờn phát ra từ ngọn lửa chiếu lên lưỡi kiếm của bọn chúng phản vào mắt Trần Thiên Minh khiến cho hắn nhíu mày.
Ba tên này lần lượt chia ra đứng xung quanh vây hắn vào giữa, nhìn vị trí đứng của bọn chúng giống như đang tạo thành một đội hình nào đó, tuy nhiên hắn có cảm giác đội hình này có một chút kỳ lạ.
- Tên nhãi c·hết tiệt, ngươi dám g·iết hắn, ta nhất định phải lấy cái mạng chó của ngươi.
Tên sát thủ có vẻ như là thủ lĩnh chỉ vào người đã bị Trần Thiên Minh đánh cho nằm bất động trên mặt đất gằn giọng nói.
Nhìn kẻ đó hơi thở đứt quãng thoi thóp như thế có lẽ chẳng thể nào cứu nổi nên nói hắn đã g·iết tên đó cũng không sai.
Một chiêu trước đó đánh vào khu vực xương ức, nó không chỉ gây đau đớn tột độ mà còn khiến đối phương gãy vài cái xương sườn đâm cả vào phổi.
Trần Thiên Minh chỉ liếc qua kẻ đó một cái rồi thu hồi ánh mắt, từ đầu đến cuối hắn vẫn một mực giữ yên lặng không hề lên tiếng. Hành động này của hắn vừa khiến cho ba tên sát thủ cảm thấy bất an lại vừa cảm thấy tức giận.
Hắn g·iết đồng bọn của bọn chúng một cách đơn giản tất nhiên là phải tức giận. Rồi hắn lại một mực trầm mặc giữ yên lặng khiến bọn chúng cảm thấy giống như cao nhân thâm tàng bất lộ.
- Giả thần giả quỷ! Tụi bay g·iết hắn!
Tên thủ lĩnh hét lên với đồng bọn sau đó cả ba tên cùng nhau lao lên. Ba người bọn chúng phối hợp ăn ý cùng nhau ra vào khiến cho Trần Thiên Minh ban đầu còn nhẹ nhàng né tránh, nhưng càng về sau thì càng càng luống cuống, dần dần trở nên cực kỳ chật vật.
Kiến thức võ học của hắn tuy nhiều nhưng chỉ biết đến các chiêu thức, còn khẩu quyết võ học của các môn phái chỉ lưu truyền nội bộ không thể nào để lọt ra ngoài. Vì vậy hắn biết chiêu thức nhiều môn phái nhưng lại chẳng biết món võ công nào để đối phó.
Thậm chí võ công của Trần gia hắn cũng không biết dùng, bởi vì không có kinh mạch nên Trần Gia Hoá chưa từng dạy hắn bất kỳ chiêu thức nào.
Vậy nên khi đối đầu với những người tầm thường hắn có thể vận dụng giác quan nhạy bén cùng với thân thể mạnh mẽ để đánh bại. Lúc này ba tên sát thủ áp dụng trận hình vây quanh ra vào ăn ý nên Trần Thiên Minh vừa không thể thoát ra lại vừa không biết cách đánh trả, chỉ có thể chật vật né tránh. Điều duy nhất hắn cảm thấy đó là đội hình của chúng có cái gì đó kỳ lạ.
Còn chưa kịp tìm ra điểm kỳ lạ thì trong một khoảnh khắc mất tập trung, ở bên sườn phải phía sau lưng của Trần Thiên Minh nhói lên một cái, một thanh kiếm đã cắm phập lên cơ thể hắn.
Ba tên này mặc dù không có nội lực cao cường nhưng bọn chúng lại triển khai trận hình thay phiên nhau xuất thủ khiến hắn không thể đối phó.
Trần Thiên Minh ôm lấy v·ết t·hương và lùi lại, ở ngay đằng sau đã có một tên sát thủ đứng chờ sẵn đưa chân lên đạp vào lưng hắn. Những kẻ này chính là sát thủ g·iết người không chớp mắt, bọn chúng không biết thương cảm với đối thủ, huống hồ hắn lại còn ra tay đánh đồng bọn của chúng sống dở c·hết dở, muốn bọn chúng nương tay ư?
Nằm mơ cũng không có chuyện đó.
Cú đó còn đạp vào v·ết t·hương mới b·ị đ·âm khiến cho hai hàng lông mày hắn nhíu chặt lại, từ trong cổ họng một tiếng kêu âm trầm vang lên cho thấy hắn đau đớn đến như thế nào.
Trong lúc Trần Thiên Minh đang ôm v·ết t·hương không thể né tránh thì một tên sát thủ lại tiến lên cầm kiếm chém vào chân làm cho hắn khuỵ xuống. Nếu không có đột biến thì tính mạng hắn cơ bản đã nằm trên thớt tuỳ ý cho những tên sát thủ xử lý.
Đến lúc này hắn mới nhận ra điểm kỳ quái trong trận hình của ba tên sát thủ, có lẽ vốn dĩ trận hình này cần bốn người để triển khai. Bất quá một tên trong đó đã bị Trần Thiên Minh đánh trọng thương, có điều những tên sát thủ này thi triển quá thuần thục nên đến bây giờ hắn mới nhận ra, đây cũng là tác hại của việc thiếu kinh nghiệm thực chiến. Mặc dù trận hình có thiếu sót nhưng lại quá đủ để đối đàu với một người không biết thi triển món võ công nào như hắn.
Tên thủ lĩnh trong nhóm sát thủ bước đến trước mặt Trần Thiên Minh vênh váo khinh thường nói:
- Tưởng thế nào hoá ra cũng chỉ là giả thần giả quỷ!
- Hahaha!
Nói rồi cả ba tên cùng nhau phá lên cười.
Tên thủ lĩnh nhìn vào đồng bọn đang nằm trên mặt đất, kẻ đó không biết từ lúc nào đã tắt thở. Thấy cảnh tượng này hắn ta nghiến chặt răng tức giận thốt lên:
- Ngươi còn gì trăn trối không?
“Hừ...” Trần Thiên Minh chỉ hừ lạnh một cái không thèm lên tiếng, mặc dù đang ở trong hoàn cảnh thập tử nhất sinh nhưng hắn vẫn giữ một điệu bộ hết sức bình thản quả là hiếm thấy ở một thiếu niên mười lăm tuổi.
Thực ra nếu là trước kia thì hắn có lẽ đã sớm són cả ra quần rồi, nhưng lúc này thì khác. Trần Thiên Minh biết trong cơ thể mình còn có một sinh vật không hề tầm thường, hắn không biết lý do thực sự nó chui vào cơ thể mình là gì, chỉ biết có một điều chắc chắn không có gì là tự nhiên. Giờ đây hắn đứng trước bờ vực sinh tử Quả Trứng Vàng sẽ không nhắm mắt làm ngơ. Dựa vào đó Trần Thiên Minh mới bình thản trước c·ái c·hết đến như vậy, nếu cảnh tượng này cho người khác chứng kiến được thì danh tiếng của hắn hẳn là sẽ truyền đi bốn phương.
Người dân áo vải tầm thường s·ợ c·hết thì không nói đến, còn những kẻ nắm trong tay quyền lực thì cũng không khác là bao.
Nói những người như thế s·ợ c·hết cũng không hẳn, chỉ là càng có nhiều quyền lực trong tay thì canh không muốn đánh mất. Nói đúng hơn những kẻ như thế không muốn c·hết, không đành lòng c·hết đi.
Thế mà một thiếu niên trẻ tuổi lại cực kỳ bình thản như vậy quả là hiếm có khó tìm.
“Xoạt....”
Một tiếng động vang lên thu hút sự chú ý của Trần Thiên Minh, chỉ thấy tên thủ lĩnh trong đá·m s·át thủ rút thanh kiếm ra, khuôn mặt của hắn ta tràn ngập sự cương quyết cùng với một ánh mắt đầy tức giận.
Hắn ta đưa thanh kiếm trong tay về sau lấy đà rồi thốt lên:
- C·hết đi!
Dứt lời hắn ta dồn tất cả sự tức giận vào tay cầm kiếm nhắm thẳng vào tim Trần Thiên Minh đâm tới.
Trong khoảnh khắc đó ánh mắt của ba tên sát thủ hiện lên sự thoả mãn vì sắp trả được thù cho đồng bọn.
Ánh mắt của nữ tử tự xưng là con cháu Triệu gia thì vừa sợ hãi vừa hối hận. Nàng cho rằng hắn quay trở lại là vì muốn giúp đỡ bọn họ nên mới gặp phải hoàn cảnh như vậy, nếu hắn cứ thế mà bỏ đi thì đã không m·ất m·ạng oan uổng.
Về phía Trần Thiên Minh cũng bắt đầu hiện lên một chút lo lắng, không hiểu tại sao Quả Trứng Vàng c·hết bầm chuyên môn khoác lác kia đột nhiên lại im bặt như thế. Hay là nó cũng đang sợ hãi, không đúng nó đã từng truyền linh lực cho hắn để đánh bại một tên có võ công cao cường hơn những kẻ này rất nhiều thì sao lại sợ hãi được, không hiểu sao bây giờ nó vẫn chưa có hành động gì.
Lúc này Trần Thiên Minh quả thực muốn hét lên kêu trời kêu đất gọi bằng được Quả Trứng Vàng kia trả lời mình, nếu nó không có hành động gì thì hắn thực sự sẽ c·hết ở đây mất.
Đáng tiếc Trần Thiên Minh không kịp mở miệng nữa rồi, mũi kiếm trong tay tên sát thủ chỉ còn cách lồng ngực vài phân nữa thôi, lúc này hắn chỉ biết nhắm mắt buông tay mặc cho số phận sắp đặt.
Một lúc sau vẫn chưa có cảm giác đau đớn truyền về khiến cho Trần Thiên Minh hơi cảm thấy nghi ngờ, chẳng nhẽ hắn c·hết nhanh đến mức mà không kịp cảm nhận đau đớn sao?
Không đúng....cảm nhận được có gì đó sai sai. Trần Thiên Minh từ từ mở mắt ra nhìn cảnh tượng trước mặt. Xung quanh cơ thể hắn lúc này được một lớp bảo hộ đỏ rực bao bọc thanh kiếm của tên sát thủ vốn dĩ đã chạm vào ngực hắn chỉ cần nhích thêm một chút nữa là xuyên qua lớp da thịt, có điều lúc này nó lại bị vòng bảo hộ giữ chặt lấy không thể nhúc nhích.
Tên sát thủ cho dù có cố gắng thế nào cũng không thể lay chuyển thanh kiếm, hắn ta đang định buông tay thì một cảnh tượng kinh hoàng đã diễn ra.
Cảnh tượng này khiến cho tất cả mọi người có mặt ở đây phải kh·iếp sợ đến tột độ, đôi mắt người nào cũng mang theo sự kinh hoàng trợn trừng lên. So sánh với tên sát thủ bị Trần Thiên Minh đánh thì cũng không có nhiều điểm khác biệt.