Chương 11: Bị chặn đường
Ba người sau khi rời khỏi biệt phủ của Lý Dã Trư liền nhanh chóng ra đi ra ngoài thành, phải biết hắn ta là con cháu của Lý gia nếu có người võ công cao cường chạy đến thì rất khó để rời đi. Xui xẻo hơn nữa bị người ta đánh trọng thương ở trong thành thì không thể đòi lại công đạo.
Thứ nhất bọn họ là những người không có tiếng nói trong Trần gia, điều thứ hai là bọn họ chạy đến nhà đối phương gây rối cho dù có b·ị đ·ánh trọng thương hay là m·ất m·ạng đi chăng nữa cũng chẳng thể làm gì.
Ra khỏi cổng thành trải qua một hồi bàn tán liền quyết định chọn một con vắng vẻ để di chuyển. Lúc này chợt nhận ra ba người nhưng chỉ có hai con ngựa, Trần Thiên Minh liền lên tiếng:
- Vương cô nương lên ngựa của tại hạ đi!
- Có được không?
Vương Thanh Trúc e dè hỏi lại.
- Chẳng nhẽ Vương cô nương muốn đi bộ từ đây về nhà?
Nói rồi hắn bật cười, Vương Thanh Trúc thấy vậy hai gò má bất giác ửng hồng lên, không có cách nào từ chối đành lên ngựa. Sau khi nàng đã lên ngựa hắn liền cầm dây cương đi bên cạnh.
Đại Hùng thân là cận vệ làm sao có thể để thiếu gia của mình đi bộ, hắn nhanh chóng nhảy xuống khỏi ngựa tiến lại gần.
- Thiếu gia cứ lên ngựa của tôi đi!
Đại Hùng vừa dứt lời Trần Thiên Minh liền trưng ra bộ mặt vặn vẹo như sắp khóc nhìn sang.
Tên Đại Hùng này đã chăm sóc hắn từ nhỏ mà sao không hiểu ý gì cả, hắn đang lấy le với nữ nhân mà tự nhiên lại chạy đến phá hỏng kế hoạch.
Đại Hùng từ trước đến này toàn tâm toàn ý ở bên cạnh hai cha con hắn, mặc kệ Trần Gia Hoá khuyên nhủ thành gia lập thất không biết bao nhiêu lần mà kết quả vẫn vậy. Vậy nên nào có biết chuyện nữ nhi tình trường là gì, huống hồ trong mắt hắn Trần Thiên Minh vẫn còn là đứa trẻ chưa hiểu chuyện.
Chính vì vậy, nhìn thấy khuôn mặt nhăn nhó của hắn Đại Hùng cuống cuồng lo lắng hỏi:
- Thiếu gia b·ị t·hương ở đâu à?
Trần Thiên Minh thở dài đáp lại:
- À ta không sao?
Đại Hùng vẫn cảm thấy lo lắng, mặc kệ sự phản đối kịch liệt của hắn mạnh mẽ dùng tay kiểm tra khắp nơi một hồi đến khi xác định thực sự không có vấn đề gì mới yên tâm. Trong mắt Đại Hùng thiếu gia nhà mình vẫn rất non nớt nên mới hành động như vậy mà không biết rằng Trần Thiên Minh không còn là đứa trẻ nữa mà đã mang suy nghĩ của một người hai lăm tuổi rồi.
Vương Thanh Trúc ở trên lưng ngựa nhìn hai người bọn họ như vậy liên tục bật cười thành tiếng.
Trần Thiên Minh phải bí mật đánh mắt về phía Vương Thanh Trúc vài lần thì Đại Hùng mới hiểu ý đi trước một đoạn, tuy nhiên thấy thiếu gia đi bộ Đại Hùng cũng chỉ dắt ngựa chậm rãi đi phía trước.
Ba người bọn họ cứ lặng lẽ di chuyển trên con đường mòn không ai nói câu gì, chỉ có Vương Thanh Trúc trên lưng ngựa thỉnh thoảng lại đánh mắt nhìn vào người thanh niên trẻ tuổi bên cạnh. Mỗi lần như thế trái tim nàng lại gia tăng nhịp đập, sau đó mang khuôn mặt ngượng ngùng quay đi nơi khác.
Đột nhiên từ phía sau truyền đến tiếng xé gió cùng âm thanh xào xạc của những cành cây, kèm theo đó là một giọng nói lạnh lùng vang lên:
- Đúng như ta suy đoán các ngươi đi theo con đường này!
Dứt lời một thân ảnh mảnh khảnh phi từ trên cao xuống chặn đường, vừa nhìn liền biết người này sử dụng khinh công hết sức điêu luyện, chắc hẳn là một cao thủ không thể khinh thường.
Đại Hùng lui về sau đứng bên cạnh hắn rút đao ra thầm nói:
- Thiếu gia cẩn thận người này võ công cao cường không thể khinh suất!
Người đàn ông kia bình tĩnh đứng đó mang theo sự lạnh lùng lên tiếng:
- Các ngươi chạy đến nơi ở của con cháu Lý gia gây rối rồi bỏ đi dễ dàng vậy sao?
- Ngươi có biết bọn ta là ai không? Đây là Trần Thiên Minh thiếu gia của Trần gia, ngươi động đến bọn ta rồi thì sẽ được yên ổn hay sao?
Người đàn ông kia hơi nhíu mày một cái rồi nhanh chóng giãn ra, vẫn cái âm điệu lạnh lùng đó hắn đáp lại:
- Chỉ là một tên phế vật của Trần gia mà thôi! Có hay không chẳng quan trọng!
Người này không biết đến sự thay đổi chóng mặt của hắn nên mới nói như vậy. Màn thể hiện của hắn mới diễn ra cách đây không lâu, có lẽ tin đồn còn chưa lan truyền đến nơi này nên đối phương vẫn quả quyết cho rằng hắn là một tên phế vật.
- Tôi sẽ lao lên ngăn cản, thiếu gia hãy dùng ngựa của tôi cùng Vương tiểu thư đi trước.
- Ngươi có đánh lại hắn không?
Võ công của Đại Hùng là được Trần Gia Hoá truyền cho, tuy nhiên tư chất của hắn có hạn nên không đạt được đỉnh cao như Trần Gia Hoá ngày trước, không biết so sánh với người trước mặt này sẽ như thế nào.
Trần Thiên Minh có cảm giác Đại Hùng không phải là đối thủ của người kia.
Đại Hùng tất nhiên cũng biết điều đó liền nhìn vào Trần Thiên Minh một cái thật sâu rồi chắp tay cúi đầu, hành động này khiến hắn có chút chưa hiểu rõ.
- Mong thiếu gia bình an trở về nói với đại nhân, ân tình của ngài ngày hôm nay cuối cùng tôi cũng báo đáp đủ!
Ý nghĩa của hành động vừa rồi hắn đã hiểu ra thông qua câu này, Đại Hùng muốn bất chấp tính mạng giữ chân đối phương để cho hắn chạy thoát, cái cúi chào kia vừa là một lời vĩnh biệt vừa là một câu cảm tạ Đại Hùng muốn Trần Thiên Minh chuyển lời đến cha hắn.
- Ngươi.....!
Trần Thiên Minh nghẹn ngào không nói lên lời, từng ký ức về Đại Hùng lần lượt xuất hiện trong đầu hắn, từ những lúc hắn bị người trong gia tộc bắt nạt Đại Hùng bất chấp bị xử phạt nghiêm khắc vẫn thay mặt hắn dạy dỗ những tên kia.
Rồi những đêm Trần Gia Hoá vắng nhà Đại Hùng bất chấp hình tượng làm đủ trò để khiến hắn được vui vẻ.
Đối với Trần Thiên Minh chưa tiếp xúc với Đại Hùng nhiều nhưng dựa vào ký ức trong đầu và hiện tại trong lòng hắn một thứ cảm xúc khó tả mãnh liệt dâng lên.
- Thiếu gia mau chạy đi!
Không để ý đến việc hắn đang thất thần Đại Hùng dùng khinh công bay thẳng về phía người kia đồng thời hét lớn.
Thanh đao dắt bên người hắn rút ra nhắm thẳng vào cổ đối phương chém xuống. Người đàn ông kia nhếch mép cười khẩy một cái rồi rút thanh kiếm ra nhẹ nhàng chặn lại, một chiêu này ngay lập tức nói lên sự chênh lệch.
Một thanh đao lớn như thế vậy mà không thể vượt qua được một thanh kiếm mỏng, nội lực của cả hai có sự khác biệt quá lớn.
Trần Thiên Minh thu lại tâm tình nhìn về phía hai người đang đối chiến, sau một hồi đắn đo hắn quyết định ở lại. Cho dù có chạy đi chăng nữa cũng khó có thể thoát thân, khinh công của tên kia là cực kỳ điêu luyện.
- Vương cô nương hãy đi trước đi, ít nhất trong ba người chúng ta cũng nên có một người trở về lo hậu sự cho những người còn lại chứ....!
Vương Thanh Trúc thấy hắn còn có thể vui vẻ như vậy mà không nói thành lời, trong lòng nàng âm thầm hạ quyết tâm nếu hắn c·hết thì nàng sẽ t·ự v·ẫn đi cùng chứ không thể b·ị b·ắt trở sống cùng tên Lý Dã Trư kia.
“Ít nhất mình cũng có thể ở bên cạnh chàng trong giây phút cuối cuộc đời” Vương Thanh Trúc nhìn sang vẻ mặt đã trở nên nghiêm túc của hắn thầm nghĩ.
Phía bên kia trải qua hơn mười chiêu Đại Hùng đã hoàn toàn rơi xuống thế hạ phong, đó là đối phương chưa đánh hết mình mà đã chật vật như vậy rồi.
Đánh thêm được ba chiêu ngắn ngủi, Đại Hùng liền bị đối phương đâm một kiếm, còn chưa kịp giữ lấy v·ết t·hương lại dính thêm một cú đá nữa vào lồng ngực văng ngược về sau, từ v·ết t·hương bị kiếm chém vào kia cũng vẽ trên bầu trời một tia máu.
Trần Thiên Minh chạy lại đỡ lây Đại Hùng xé ống tay áo ra giúp hắn bịt chặt v·ết t·hương.
- Sao thiếu gia còn ở đây? Thiếu gia mau chạy đi tôi sẽ tận lực ngăn cản hắn!
Nói rồi Đại Hùng chống mũi đao xuống đất cố gắng đứng lên nhưng ngay lập tức ngã xuống, hắn đa bị nội lực của đối phương nhập thể, nếu không vận công chữa thương thì e rằng m·ất m·ạng.
Điều đó giờ phút này không quan trọng nữa rồi, cho dù vận công hay không thì hắn cũng đã quyết định dùng tính mạng mình ngăn chặn cho Trần Thiên Minh chạy thoát.
- Khá khen cho tên tiểu tử nhà ngươi. Ngươi không chạy trốn cũng tiết kiệm cho ta một chút thời gian.
Tên kia vẫn một biểu cảm lạnh lùng âm trầm lên tiếng.
Trong đầu Trần Thiên Minh liên tục nảy số tìm phương án, quả thực giờ đây không có cách nào hữu hiệu để thoát khỏi hoàn cảnh này nữa rồi.
- Haiz...! Mới có một tên phế phẩm đã khiến ngươi chật vật như vậy thì con đường tu đạo nghịch thiên làm sao ngươi bước nổi?
Quả Trứng Vàng trong cơ thể hắn lại lên tiếng, cứ mỗi lần nó lên tiếng không phải ba hoa thì chắc chắn sẽ châm chọc.
- Bớt lảm nhảm đi nếu ngươi có cách mau nói ra!
- Con đường tu đạo phải tự bước đi trên đôi chân của mình, ngươi cứ dựa dẫm như vậy thì làm sao đạt đến đỉnh phong?
Vẫn cái chất giọng châm học đấy sinh vật kia cứ thế thao thao bất tuyệt. Lúc này Trần Thiên Minh đã yên tâm phần nào, hắn vô tình quên mất trong cơ thể còn có một sinh vật đã từng rất mạnh mẽ. Giờ đây nó lên tiếng chứng tỏ nó phải có cách vượt qua tình cảnh này.
- Chỉ là một thứ phế phẩm thôi, nếu ta còn ở thời đỉnh phong chỉ cần thở một cái là tên kia thần hồn câu diệt vĩnh viễn không thể siêu sinh.
- Ngươi lại bắt đầu ăn mày quá khứ rồi, nếu không mau chóng nói ra cách ta bị đ·ánh c·hết rồi không ai giúp ngươi nữa đâu!
- Tên tiểu tử thối nhà ngươi học ở đâu kiểu nói rắm thối như vậy hả? Cách thì cũng có những sẽ gây hại một chút, ta sẽ truyền vào cơ thể ngươi một chút linh lực để ngươi đánh bại thứ phế phẩm kia, tuy nhiên ngươi không có kinh mạch để vận chuyển nên sẽ hơi nguy hiểm, mà không sao mạng sống vẫn là quan trọng hơn hết, với lại ngươi luyện thể trong một khoảng thời gian nên sẽ sớm khôi phục thôi. Bây giờ thì ngươi hãy thả lỏng thân thể ta sẽ truyền linh lực vào.
Trần Thiên Minh thấy tên kia đang nhanh chóng bước lại gần liền thả lỏng. Ngay sau đó hắn có cảm giác như một dòng nước ấm tràn vào trong cơ thể, một lúc sau dòng nước ấm kia đã lan ra toàn thân.
Giờ phút này Trần Thiên Minh thấy khắp nơi tràn ngập một thứ sức mạnh kỳ lạ khiến hắn cảm thấy cực kỳ hưng phấn.
- Nhìn cái bản mặt của ngươi kìa, mới có thể đã tỏ vẻ tự đắc rồi, xét về tu vi của ngươi lúc này ngay cả Trúc Cơ cũng không bằng. Ta đang nghi ngờ không biết có phải đã chọn nhầm đối tượng không nữa.
- Ngươi bớt lảm nhảm đi, nếu ngươi muốn sau này ta sẽ trả lại tất cả.
- Xuỳ... thứ tiểu bối vô tri, ngươi có biết chỗ linh lực đó ta đã phải tích lũy trong hàng vạn năm hay không hả?
Trần Thiên Minh ngay lập tức kinh ngạc, theo như lời sinh vật trong Quả Trứng Vàng đã kể thì Trúc Cơ chỉ mới là những cảnh giới đầu tiên trong con đường nghịch thiên tu tiên, vậy mà nó phải mất đến hàng vạn năm để tích luỹ, thử hỏi để đạt đến cảnh giới đỉnh cao phải tốn bao nhiêu năm tháng mới đủ?