Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Vô Địch Tam Giới

Chương 12: Lần đầu dùng linh lực




Chương 12: Lần đầu dùng linh lực

Tên kia có vẻ như đã nhận ra sự thay đổi kỳ lạ của Trần Thiên Minh, trong thâm tâm hắn bất giác dâng lên một sự bất an không nhỏ. Mạnh mẽ áp chế cảm giác trong lòng hắn vận khinh công lao đến, thanh kiếm mỏng trong tay rung lên như muốn nếm máu tươi.

Trần Thiên Minh vẫn không để ý đến việc có một thanh kiếm vùn vụt lao đến muốn đòi mạng mình, nói chính xác hơn hắn biết nhưng không thèm quan tâm đến nó.

Thanh kiếm của đối phương chỉ còn cách khoảng một tấc, Trần Thiên Minh ngẩng lên nhìn với ánh mắt cực kỳ bình tĩnh, tuy nhiên khi lọt vào mắt của đối thủ thì giống như có một tảng đá đè nặng lên tinh thần.

Hắn dậm mạnh chân xuống đất lách người sang một bên, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người dễ dàng thoát khỏi mũi kiếm.

Tình huống đó tưởng chừng hắn chắc hẳn phải b·ị t·hương, vậy mà chỉ trong chớp mắt hắn đã dễ dàng né được. Đây làm sao có thể là phế vật trong lời đồn của mọi người được?

- Ngươi...làm sao ngươi có thể né được?

Chính chủ nhân của thanh kiếm kia cũng không hiểu tại sao hắn né được, thậm chí chính bản thân Trần Thiên Minh còn không hiểu được thì làm sao người khác hiểu được.

Hắn chỉ có cảm giác toàn thân tràn ngập lực lượng kỳ lạ, tuy nhiên lại không thể điều khiển được nó. Điều này khiến hắn vừa hưng phấn vừa có chút khó chịu.

Người kia thu lại sự kinh ngạc dương kiếm lên chuẩn bị dùng toàn bộ sức lực, nhiệm vụ của hắn là phải lấy mạng những kẻ đã chạy đến gây rối đồng thời bắt bắt người về mà Lý Dã Trư muốn về.

Nội lực điên cuồng dâng lên truyền vào thanh kiếm, trên đó mơ hồ truyền ra những tiếng ong ong như đang muốn đòi mạng. Hắn ta nhanh chóng lao lên nhắm vào Trần Thiên Minh chém ra những đường kiếm đầy biến ảo.

Biến ảo là thế nhưng trong mắt Trần Thiên Minh chỉ như một người đang khoa tay múa chân, hắn dễ dàng tránh né tất cả. Cả hai ngươi cứ như vậy một bên mạnh mẽ chém loạn một bên nhẹ nhàng né tránh.

Dần dần trong mắt người cầm kiếm bắt đầu xuất hiện những tia máu hắn ta chính thức rơi vào trạng thái điên cuồng, chỉ một tên phế vật thôi mà hắn cũng không thể đánh bại, bao nhiêu năm khổ cực luyện công giờ phút này như đổ sông đổ biển.

Trần Thiên Minh cũng nhận ra điều đó nhưng hắn vẫn một mực bình tĩnh tránh né những đường kiếm có phần điên loạn. Trải qua hơn năm mươi chiêu, người cầm kiếm bắt đầu thở dốc, nội lực trong cơ thể hắn đã tán loạn. Đối phương vừa dừng lại một nhịp Trần Thiên Minh ngay lập tức nắm bắt, hắn nâng tay lên đấm ra một quyền uy lực kinh khủng, một quyền này khiến người cầm kiếm văng ngược về sau so với quăng một bịch bông không khác là bao.

Dính phải một quyền này hai mắt người cầm kiếm trợn lên như muốn lòi ra ngoài, xương cốt nơi dính đòn cứ như những cành cây khô dễ dàng vỡ vụn, vừa ngã xuống đất hắn ta phun ra một ngụm máu lớn, trong đó còn kèm theo vài mảnh thịt vụn giống như nội tạng. Ngay sau đó hắn ta đổ gục xuống không cử động thêm chút nào, chính thức khí tuyệt thân vong.



Sau một quyền kia lực lượng trong cơ thể Trần Thiên Minh cũng tiêu tán, toàn thân yếu đuối đến cực điểm, từng cơn đau nhức kéo đến cảm giác như có hàng vạn mũi kim đang đâm vào tận xương tuỷ.

Ánh mắt hắn dần dần trở nên ngây dại, thân thể hắn giống như một cái cây bị chặt mất gốc cứ thế từ từ đổ xuống, khi hắn sắp đổ ập xuống mặt đất một vòng tay mềm mại vươn ra đỡ lấy hắn.

Trên con đường mòn có một nhóm người mang theo ánh mắt tò mò nhìn về một chỗ, theo ánh mắt của bọn họ có một sự kiện hết sức kỳ lạ. Một thân ảnh thiếu nữ mảnh mai hai tay nàng cầm dây cương của hai con ngựa chậm rãi đi bộ. Trên ngựa là hai người đàn ông một trẻ một trung tuổi không rõ sống c·hết thế nào.

Tại một căn nhà nhỏ gần chân núi Vạn Dặm có hai người đàn ông đang ngồi bên cái bàn đá đặt ngoài sân, người đàn ông già nua thì liên tục đứng lên ngồi xuống thấp thỏm lo âu, người đàn ông trẻ tuổi hơn trông có vẻ bình tĩnh nhưng thực chất trong lòng đang dậy sóng.

Hai người này tất nhiên là Trần Gia Hoá cùng Vương Gia Phong.

Thì ra trước đó Trần Gia Hoá bất ngờ thấy hắn lên thi đấu thì đã kinh ngạc không thôi, sau trận đấu đó ông muốn tìm hắn hỏi rõ sự tình thì lại không thấy đâu nữa.

Hỏi người hầu mới biết hắn sau khi gặp một ông già lạ mặt đã dùng ngựa vội vã chạy đi. Trần Gia Hoá ngay lập tức đi tìm Vương Gia Phong hỏi chuyện, khi biết rõ đầu đuôi ông ngay lập tức cử Đại Hùng chạy đến giúp đỡ.

Vốn đã từng là người có địa vị chỉ sau gia chủ tất nhiên Trần Gia Hoá phải biết đến con cháu trong ngũ đại gia tộc, con trai ông chưa suy xét kỹ càng đã chạy đến địa bàn của một trong năm ngũ đại gia tộc nhà người ta gây rối chắc chắn sẽ làm to chuyện.

Vốn Trần Gia Hoá muốn tự thân chạy đến tìm người bất quá khi nghe Đại Hùng phân tích thiệt hơn, thứ nhất ông đã không còn địa vị, thứ hai nói một cách thực tế nếu ông chạy đến thì chỉ làm mọi chuyện khó khăn hơn, vì vậy Trần Gia Hoá mới chấp nhận để hắn một mình xông pha cứu chúa.

Khi trời đã ngả hẳn sang màn đêm từ xa một tiếng ngựa hí truyền đến ngay lập tức thu hút ánh mắt của tất cả, dần dần thân ảnh Vương Thanh Trúc dắt hai con ngựa xuất hiện.

Bọn họ nhanh chóng dìu Trần Thiên Minh cùng Đại Hùng vào trong, lúc này Đại Hùng cũng tỉnh lại. Vết thương của hắn không qua nghiêm trọng chỉ là bị tán loạn nội lực, vận công một đêm đại khái sẽ bình phục được hai thành công lực. Nghe có vẻ ít nhưng thực chất bấy nhiêu đó là đủ để sinh hoạt bình thường trở lại.

Một đêm dài trôi qua ai nấy đều gật gù vì không thể ngủ được, chỉ có duy nhất Trần Thiên Minh là người còn hôn mê chưa tỉnh. Đại Hùng cũng đã thoát khỏi trạng thái luyện công bước ra ngoài.

Hắn vội đi đến bên Trần Gia Hoá quỳ xuống.

- Đại nhân tại hạ không thể bảo vệ được thiếu gia, mong đại nhân trách phạt.



- Kể lại mọi chuyện trước đi đã.

Đại Hùng vội đứng lên kể lại đầu đuôi câu chuyện, trước lúc rơi vào hôn mê hắn cũng được chứng kiến trận đấu giữa Trần Thiên Minh và người dùng kiếm kia, màn thể hiện đó vượt xa sức tưởng tượng của Đại Hùng.

- Ngươi cảm thấy nó có sự thay đổi thế nào?

Sau một hồi im lặng, Trần Gia Hoá bấy chợt lên tiếng.

Đại Hùng nghĩ ngợi một hồi rồi trả lời:

- Có cảm giác thiếu gia giống như một con người khác vậy!

- Ngươi có nhớ những chiêu thức mà nó đã dùng khi đánh bại kẻ cầm kiếm kia không?

Đại Hùng lắc đầu rồi nói:

- Những chiêu thức mà thiếu gia sử ra tiểu nhân không thể hiểu nổi, đó không hẳn là chiêu thức mà giống như chỉ đơn thuần sử dụng lực lượng của bản thân hơn. Mỗi khi thiếu gia cử động tiểu nhân mơ hồ thấy được một lực lượng kỳ bí, giống như là.....

Nói đến đây Đại Hùng ngừng lại xem xét biểu cảm của Trần Gia Hoá không dám nói tiếp.

- Ý ngươi là?

Đại Hùng nhẹ giọng cẩn thận đáp lại:

- Bẩm Đại nhân rất giống với Phu nhân năm đó!

Nghe đến đây Trần Gia Hoá bất giác nhíu mày, một nỗi bất an không nhỏ mạnh mẽ dâng lên trong lòng.



- Nếu thực sự giống với nàng năm xưa thì nó đã học từ đâu? Huống hồ nó lại không có kinh mạch?

Đại Hùng chỉ đứng một bên yên lặng không lên tiếng, bí ẩn của Trần Gia Hoá hắn cũng có biết, tuy nhiên trong suy nghĩ của Đại Hùng bản thân là bậc tôi tớ nên không dám xen vào.

Sau một hồi im lặng Trần Gia Hoá lại nhẹ giọng nói:

- Đứa nhỏ này sau khi m·ất t·ích trở về ta đã thấy ngờ vực, không biết từ đâu nó học được cách tu luyện. Liệu có phải là những người trong thế lực đó bày trò không? Chẳng nhẽ sự hi sinh của nàng cùng việc rút đi kinh mạch của nó là chưa đủ sao?

Trong đầu Trần Gia Hoá chợt xuất hiện những ký ức về mười bảy năm trước. Đó là khoảng thời gian ông ra ngoài vừa là để ngao du thiên hạ vừa là để lịch luyện.

Trong lần lên núi ngắm cảnh ông chợt phát hiện một nữ nhân toàn thân tràn ngập v·ết t·hương, kiểm tra mạch thì thấy đã ngừng đập từ bao giờ nên Trần Gia Hoá cho rằng nàng đã vong mạng vì thế ông tính làm cho nàng một cái mộ đàng hoàng.

Khoảnh khắc chuẩn bị lấp đất ông kinh ngạc phát hiện nàng cử động dù là rất nhẹ, trong lòng mang theo nghi hoặc Trần Gia Hoá vẫn đưa nàng lên tìm cách chữa thương. Ông thử đủ mọi cách như truyền nội công vào cơ thể nhưng chẳng có tác dụng.

Trời không phụ người có công một năm sau dưới sự chăm sóc của Trần Gia Hoá cuối cùng cũng đã tỉnh lại dù khí huyết còn yếu, nhưng thế mà thực sự sống lại, không biết bao nhiêu lần Trần Gia Hoá đã định từ bỏ vì khi kiểm tra không thấy mạch đâu cả.

Cảm động trước sự chăm sóc tỉ mỉ của Trần Gia Hoá thiếu nữ kia đã động tấm chân tình, hai người họ ở bên nhau một năm thì hạ sinh được một bé trai.

Khoảnh khắc đứa trẻ ra đời từ trên bầu trời mây đen cuồn cuộn kéo đến khiến cho Trần Gia Hoá thất kinh, trong đời ông lần đầu thấy hiện tượng thiên địa như thế này. Trái lại vị nữ tử chỉ hơi nhíu mày một cái rồi lấy lại sự bình tĩnh giống như điều này nàng đã biết trước.

Ban đầu Trần Gia Hoá cứ tưởng đó chỉ là một loại phong vân bình thường cho đến khi từ trên bầu trời một tia sét đỏ rực giáng xuống vị trí của bọn họ.

Người thiếu nữ không chần chừ nhảy vọt lên trời lăng không đứng đó, y phục cùng mái tóc đen trên người nàng phấp phới bay trong gió, cánh tay phải nàng nâng lên phẩy nhẹ một cái, một luồng quang mang màu đỏ ngay lập tức bao bọc xung quanh Trần Gia Hoá cùng với đứa trẻ còn đang oe oe khóc lớn.

Hai tai nữ tử bắt quyết hình thành một hoả trảo giữa không trung đối đầu với tia sét kia, một trảo một sét v·a c·hạm khiến cả ngọn núi ầm ầm rung chuyển, sau màn đối chiến đó cả hai đồng thời tiêu tán giữa bầu trời.

Tuy nhiên Hắc Vân trên bầu trời chưa có dấu hiệu muốn dừng mà từ từ tích tụ, một thời gian ngắn sau Hoả Lôi Sắc kia lại giáng xuống.

Cứ thế tổng cộng chín tia sét lần lượt giáng xuống đám mây đen mới chậm rãi tản đi. Nữ tử đang lăng không cũng kiệt sức mà rơi xuống từ trên bầu trời, Trần Gia Hoá chạy vội đến đỡ lấy thân thể nàng, trước khi rời vào hôn mê nữ tử nhìn sang đứa bé nở một nụ cười nói với Trần Gia Hoá:

- Không ngờ hài nhi của chúng ta lại triệu hoán được chín đạo Hoả Lôi.

Dứt lời nàng lập tức rơi vào hôn mê.