Chương 10: Cứu Vương Thanh Trúc
Từ bên trong biệt phủ vài người hầu lao ra xem kẻ nào đang gây rối, bọn chúng cũng biết chủ nhân của mình cực ghét bị gọi là heo. Nếu để hắn tức giận lên thì bọn chúng cũng không được yên.
- Ngươi là kẻ nào mà dám đến nơi này gây rối?
- Ta là ai các ngươi không cần biết, gọi con lợn hoang ra đây cho ta!
Những tên người hầu biết kẻ này hôm nay chính là đến gây chuyện p·há h·oại, bọn chúng không muốn chủ nhân của mình phát hiện ra nên đồng loạt lao lên.
Hôm nay đã khác so với bảy ngày trước, nếu là bảy ngày trước Trần Thiên Minh sẽ gặp chút khó khăn khi đối đầu với đám này.
Có điều bây giờ đã khác, trải qua quá trình tôi luyện bằng luồng khí nóng lạnh kia tất cả mọi thứ trong cơ thể hắn từ da thịt cho đến xương cốt đều phát triển. Vì vậy không một chút khó khăn nào, mỗi chiêu hắn đánh ra đều đánh ngất một tên trong đám lâu la.
Khi đã hạ gục tất cả Trần Thiên Minh tiêu sái bước vào bên trong biệt phủ, vượt qua gia viên rộng lớn lại có thêm cả chục tên người hầu nữa lao ra chặn hắn lại, tất nhiên hắn vẫn có dễ đang vượt qua mà không có một vết xước.
Có thể thấy trong biệt phủ của Lý Dã Trư không khác so với nhà hắn là bao, người hầu thì nhiều nhưng chỉ là những người rất bình thường, bọn họ chỉ là người làm những công việc như dọn dẹp. Nói một cách khó nghe thì đối với võ giả bọn họ chỉ như những ngọn cỏ ven đường tùy ý dẫm đạp, đó chính là sự thật đau lòng trong thế giới mạnh được yếu thua này.
Trần Thiên Minh tuỳ ý kéo một tên người hầu chưa bị ngất lên hỏi Vương Thanh Trúc đang ở nơi nào, tên người hầu không dám chậm trễ chỉ vị trí căn phòng đang giam giữ nàng. Hắn không làm khó cho những người hầu này, bọn họ cũng chỉ là những người làm công, không cần phải gây t·hương v·ong đến đám đó, biết đâu ở nhà bọn họ đang có một bà mẹ già, một cô vợ trẻ cùng đàn con thơ mong ngóng những đồng lương ít ỏi.
Trần Thiên Minh không khó tìm được căn phòng đang giam giữ Vương Thanh Trúc, bên ngoài cửa lúc này đã bị khoá lại bằng một cái khoá lớn rất chắc chắn.
Thấy cửa sổ còn hé mở hắn liền đi đến bên đó đưa tay mở toang ra. Nhìn xuyên qua song cửa ngay lập tức thấy được ở bên trong chính là Vương Thanh Trúc, lúc này nàng đang khoác lên mình một bộ lễ phục màu đỏ ngồi tại cái bàn đặt giữa phòng, hai tay nàng khoanh lại đặt trên mặt bàn rồi úp mặt vào đó, nhìn qua thì giống như đang ngủ gật trên bàn nhưng hắn đã thấy bờ vai mảnh khảnh đó liên tục run lên, có thể dễ dàng đoán được lúc này nàng chỉ có thể giải toả nỗi ấm ức thông qua những giọt nước mắt.
Người ta nói khoảnh khắc người phụ nữ đẹp và vui vẻ nhất là khi nàng khoác lên mình bộ lễ phục trong ngày kết hôn. Thế nhưng tình trạng của Vương Thanh Trúc thì sao, đẹp thì có nhưng tràn ngập buồn rầu.
Thấy tình trạng này trong Trần Thiên Minh dâng lên một cơn tức giận, hắn đến bên cửa chính dùng hết sức bình sinh có thể đạp lên đó một cú thật mạnh, cánh cửa tội nghiệp không thể cản được sự tức giận của hắn ngay lập tức bung ra một bên.
Vương Thanh Trúc biết số phận mình từ nay sẽ như rơi vào địa ngục, nàng biết tên Lý Dã Trư kia nào có yêu thương gì mình, thứ hắn ta ham muốn chính là nhan sắc và cơ thể nàng.
Nếu thực sự trở thành thê tử của hắn chắc chắn nàng sẽ không có được những ngày tháng vui vẻ, điều nàng hi vọng chẳng phải sự giàu sang phú quý mà là một người nam nhân thực sự yêu thương mình. Trong suy nghĩ của Vương Thanh Trúc chợt xuất hiện hình ảnh một người thanh niên trẻ tuổi.
Những lúc nàng cảm thấy bất an lo lắng hay tuyệt vọng người thanh niên này lại xuất hiện. Trước đó khi mãi thấy cha không trở về nàng cực kỳ sợ hãi thì người thanh niên này liền đưa cha nàng trở về. Khi Lý Dã Trư đến cầu thân nàng khó khăn từ chối thì người thanh niên này lại đứng ra giúp nàng giải vây để rồi bọn chúng đánh cho b·ị t·hương.
Có lẽ lần này hắn sẽ chẳng thể nào xuất hiện nữa, số phận nàng đến đây là hết.
Đột nhiên một âm thanh lớn truyền vào tai khiến Vương Thanh Trúc giật mình ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài, đôi mắt nàng ánh lên sự bất ngờ rồi nhanh chóng chuyển sang vui mừng. Không ngờ người nàng đã nghĩ đến lại thực sự xuất hiện ngay lúc này, đưa hai tay lên dụi mắt một lần thấy hắn vẫn oai phong đứng đó, không nghĩ ngợi nhiều nàng bất chấp chạy đến ôm lấy người thanh niên.
Trần Thiên Minh đột nhiên bị Vương Thanh Trúc ôm chầm lấy cũng hơi bất ngờ kèm theo một chút lâng lâng, hắn sống đến nay đã gần hai mươi lăm năm, nếu tính cả hai kiếp thì đã gần bốn mươi. Đây chính là lần đầu tiên biết đến cảm giác được ôm một cô gái trong lòng.
Lúc này hương thơm nhàn nhạt truyền vào mũi khiến Trần Thiên Minh hơi có chút xao xuyến. Từ trong mắt Vương Thanh Trúc những dòng nước mắt vẫn không ngừng nối đuôi nhau tuôn ra, chỉ một lúc sau đã ướt đẫm cả vai áo của hắn.
- Không có chuyện gì nữa rồi, ta đến đưa Vương cô nương thoát khỏi nơi này.
Hắn đưa tay lên vỗ nhẹ vào vòng tay đang ôm chặt của Vương Thanh Trúc.
- Ưm...!
Vương Thanh Trúc nhẹ giọng thốt lên một tiếng giống như đang làm nũng, vài giây sau nàng chợt nhận ra hành động thất thố của mình liền vội vã thu tay về, lớp phấn mỏng trên khuôn mặt nàng cũng không đủ để che đi hai gò má đang dần ửng hồng.
Trần Thiên Minh mỉm cười trước hành động của Vương Thanh Trúc rồi nhanh chóng dẫn nàng rời khỏi nơi này, còn lưu lại đây thêm nữa để cho người của bọn họ tụ tập lại thì sẽ là rắc rối không nhỏ. Nếu chỉ có mình hắn sẽ không phải vấn đề lớn, những lúc này điều tiên quyết là phải đưa nàng bình yên vô sự thoát khỏi đây.
Thế nhưng cuộc sống này chẳng bao giờ toàn là màu hồng, đôi khi trong cuộc đời sẽ có những đoạn đường nhuộm một màu vàng của c^t. Ngay khi hai người bọn họ đến trước cổng lớn chỉ vài bước nữa thôi là yên bình thoát khỏi đây thì Lý Dã Trư dẫn khoảng chừng hai chục người chạy đến, hắn ta hét lên đầy giận dữ:
- Tên khốn kia, ngươi dám đến c·ướp thê tử của ta?
- Con lợn hoang kia Vương cô nương chưa từng đồng ý lời cầu thân của ngươi, các ngươi còn chưa chính thức tổ chức hôn lễ, huống hồ cho dù có tổ chức thì ta cũng sẽ đến c·ướp dâu.
- Tên khốn kiếp. Lần này ta nhất định sẽ lấy cái mạng chó nhà ngươi.
Nói rồi hắn phất tay một cái hơn hai chục người phía sau đồng loạt ùa lên, đám người này di chuyển với cước bộ linh hoạt, rất có thể là người đã học qua võ công.
- Này ngươi đừng có c·hết nhé, ta còn nhiều việc phải làm không muốn chấm dứt mạng sống ở cái tinh cầu phế phẩm này đâu!
Đột nhiên thanh âm của Quả Trứng Vàng vang lên trong đầu hắn. Cái sinh vật này đã không giúp được gì trong khoảnh khắc nước sôi lửa bỏng lại còn lên tiếng nói bậy nói bạ. Chính hắn cũng vừa mới c·hết đi sống lại tất nhiên không thể c·hết ở đấy rồi.
- Vương cô nương lùi về sau một chút đi!
- Ta xin lỗi vì đã làm Trần thiếu vướng vào rắc rối này.
Hắn nở một nụ cười nhẹ ân cần đáp lại:
- Không có gì, chuyện này là ta tự nguyện.
Mặc dù không phải thiếu nữ mới lớn nhưng khoảnh khắc hắn nở nụ cười, kết hợp với những điều hắn đã làm đã làm khiến cho tâm tình Vương Thanh Trúc xao xuyến, nhịp tim của nàng mạnh mẽ gia tăng.
Chứng kiến người mình ngày đêm ao ước đang tỏ ra e thẹn trước người người nam nhân khác, sự tức giận của Lý Dã Trư dâng lên tột độ. Hắn gào lên thật lớn:
- Các ngươi nhất định phải g·iết hắn cho ta!
Tất cả đám hộ vệ không dám trái lời đồng loạt lao lên. Trần Thiên Minh không để bản thân rơi vào thế bị động cũng nhào vào giữa đám hộ vệ kia, hắn gồng toàn bộ sức lực lên mỗi chiêu đánh ra đều nhắm vào điểm yếu hại của đối phương chiêu nào chiêu nấy đều muốn ngay lập tức hạ gục một tên.
Tuy nhiên ý định của hắn không thể thực hiện, đối phương quá đông người, quyền của hắn đánh ra đều bị ba bốn người cùng lúc ngăn cản nên khi chạm vào thân thể đối thủ lực đạo đã giảm đi đến tám chín thành.
Dần dần Trần Thiên Minh không thể tránh khỏi rơi xuống thế hạ phong, hàng chục bàn tay thay phiên đánh lên cơ thể hắn, người ngoài nhìn vào thì thấy rất đáng sợ chứ bản thân hắn thấy không có hề hấn gì, đây chính là minh chứng rõ ràng của việc cơ thể hắn đã phát triển vượt bậc sau khi được tôi luyện.
Tuy nhiên cứ theo tình trạng này thì hai người bọn họ không có cách nào rời khỏi đây, đến khi hắn kiệt sức thì Vương Thanh Trúc sẽ một lần nữa b·ị b·ắt lại, thậm chí tình trạng của nàng sẽ thê thảm hơn lúc trước.
Trong lúc này Trần Thiên Minh chợt Trần Thiên Minh nhận ra sao bản thân mình yếu đuối đến vậy
- Tất cả các ngươi dừng tay lại nếu không ta sẽ g·iết tên này!
Bất chợt giọng nói âm trầm của một người đàn ông vang lên, ngay lập tức tất cả mọi người đều dừng hành động của mình lại rồi nhìn về nơi phát ra tiếng nói.
Cách đó không xa Lý Dã Trư đang bị một người đàn ông khoảng ba lăm tuổi khống chế, trên cổ hắn ta bị một thanh đao sắc bén kề vào, lưỡi đao đặt sát vào cổ họng, chỉ cần động nhẹ một cái thôi là màu tươi sẽ tuôn ra như suối.
Đám hộ vệ thấy chủ nhân đã bị khống chế không dám vọng động lập tức tản ra, để hở một khoảng trống, nhờ vào khoảng trống này Trần Thiên Minh cũng nhìn thấy người đàn ông kia.
Hắn vui mừng nhận ra người đàn ông kia, đó là một trong những thân tín cực kỳ trung thành của Trần Gia Hoá. Khi cha hắn đứt hết kinh mạch từ thiên tài tụt dốc không phanh xuống thành một phế nhân thì người này vẫn một mực ở bên cạnh.
Kể cả thời điểm Trần Gia Hoá quyết định rời khỏi gia tộc người này bị cha của Trần Thành Đạt lôi kéo với hứa hẹn cung cấp một đời phú quý nhưng đã kiên quyết từ chối, hắn ta quyết định theo Trần Gia Hoá khi ông rời khỏi gia tộc.
Trong ký ức của Trần Thiên Minh thì lúc còn bé hắn thường xuyên được người này chăm sóc cẩn thận mỗi khi Trần Gia Hoá bận quản lý việc kinh doanh.
- Thiếu gia Đại Hùng đến cứu ngài đây!
Thấy hắn có vẻ vẫn giữ được sự tỉnh táo Đại Hùng liền hô lên. Trần Thiên Minh nhanh chóng cùng Vương Thanh Trúc chạy sang phía bên đó, vài người trong đám hộ vệ muốn đứng ra ngăn cản thì Đại Hùng hô lên:
- Các người muốn thấy chủ nhân mình đầu lìa khỏi cổ thì cứ ra tay!
Câu nói này có tính chấn nh·iếp cực kỳ cao, ngay lập tức đám hộ vệ không dám cử động đứng bất động như tượng.
Đại Hùng vừa thu đao lại Trần Thiên Minh liền đưa chân lên đạp vào mông Lý Dã Trư một cái khiến hắn ngã lăn ra đất rồi cả ba người tiêu sái tời đi.
- Hề hề! Con lợn hoang đó đánh ta hai lần rồi mà ta bỏ qua được sao?
Thấy Đại Hùng đang nhìn mình với ánh mắt kỳ lạ hắn liền cười giả lả giải thích.