Chương 9: Vương Thanh Trúc gặp nạn
Trần Thiên Minh cũng cảm thấy cánh tay hơi tê lên, dù sao hắn cũng chỉ mới rèn luyện thân thể được bốn ngày, từ một người thân thể yếu đuối có thể đỡ được một quyền uy lực đã là quá đỗi kinh ngạc rồi. Đúng ra một quyền vừa rồi phải đánh gãy hết xương cốt của hắn mới phải.
Trương Tài thu tay về lùi lại một bước, khuôn mặt hắn ta ngay lập tức trở nên nghiêm túc, cái danh xưng phế vật của người này hắn đã từng nghe qua. Trải qua một chiêu vừa rồi Trương Tài biết hoá ra không phải như vậy, thậm chí hắn có cảm giác trận đấu này không nắm chắc là sẽ thắng cuộc.
Trương Tài nhanh chóng vận nội công xuống chân rồi thi triển khinh công của gia tộc, tốc độ của hắn lúc này gia tăng một cách đáng kể.
Với tốc độ như tên bắn ấy Trương Tài nhanh chóng áp sát Trần Thiên Minh, hắn ta vận nội lực vào tay rồi tung ra một quyền nhanh như thiểm điện.
Bởi vì kinh nghiệm thực chiến không có nhiều, đồng thời tốc độ của Trương Tài đột nhiên gia tăng nên Trần Thiên Minh bị bất ngờ không kịp phản ứng, cứ thế một quyền kia của đối thủ đánh thẳng lên lồng ngực hắn.
Dính phải một quyền đầy uy lực như thế ai cũng nghĩ hắn sẽ phải bị trọng thương, thế nhưng dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người Trần Thiên Minh chỉ lùi lại hai bước đã ổn định lại thân hình, thuận thế Trương Tài tài đang mất đà chưa kịp rút tay lại hắn nhanh chóng tung ra một chiêu Cầm Nã Thủ giữ chặt đối phương rồi linh hoạt tung ra hàng loạt những cú đấm vào những điểm yếu hại trên cơ thể đối thủ vừa để lộ.
Tất cả nhưng huyệt vị trên cơ thể Trần Thiên Minh đều nắm rất rõ, vừa rồi hắn hoàn toàn có khả năng đánh cho Trương Tài trọng thương liệt giường ít nhất ba tháng. Bất quá đây chỉ là cuộc tỉ thí không hơn không kém, chẳng cần phải ra tay tuyệt tình đến mức như vậy.
Trương Tài sau khi dính chiêu khoé miệng chảy ra một ít máu tươi, lùi về sau hơn chục bước mới ổn định được cơ thể, chính hắn cũng biết vừa rồi bản thân để lộ ra rất nhiều sơ hở, may mà Trần Thiên Minh vừa rồi đã cực kỳ nương tay nếu không hắn đã rơi vào nguy hiểm.
- Đa tạ Trần huynh đệ đã hạ thủ lưu tình, tại hạ thua tâm phục khẩu phục.
Toàn trường lại một lần nữa rơi vào tĩnh lặng, trong đầu bọn họ đều có chung một suy nghĩ không biết có phải thời thế đã thay đổi hay không mà một tên phế vật lại chuyển biến một cách chóng mặt như vậy.
Rất nhiều người bắt đầu nhỏ giọng bàn tán không biết có phải là Trần gia thực chất đã bồi dưỡng ra một thiên tài nhưng trước nay chỉ là tung ra tin đồn giả để che mắt thiên hạ.
Về phía Trần Thành Đạt khi biết được Trần Thiên Minh không nói ra chuyện bản thân đẩy hắn xuống vực thì nhẹ nhõm hơn một chút. Đến bây giờ chứng kiến màn thể hiện kinh ngạc kia hắn ta một lần nữa lo lắng.
Một phần là lo lắng vì địa vị sẽ mất đi, phần lớn còn lại là lo lắng cho cái mạng. Nếu Trần Thiên Minh có thể luyện võ thì sẽ thu hút sự chú ý của gia tộc, phải biết năm nay hắn chỉ mới mười lăm tuổi, độ tuổi này chắc chắn sẽ được gia tộc triệt để bồi dưỡng.
Trong suy nghĩ của Trần Thành Đạt bắt đầu nhen nhóm ý định diệt trừ mối tai hoạ này một lần nữa, đứng trước nguy cơ mất đi địa vị hắn ta quyết định bất chấp mọi thứ để bảo quyền lực của bản thân.
Trong khi Trần Thành Đạt đang mải mê suy nghĩ thì người phụ trách lại bước lên sàn đấu tuyên bố hai người tham gia trận đánh tiếp theo.
Lần này người lên tỉ võ chính là Trần Thành Đạt đối thủ của hắn là một người thuộc môn phái trung cấp.
Cả hai chỉ vừa bước lên sàn đấu còn chưa chào hỏi xong Trần Thành Đạt đã bất ngờ lao lên khiến đối thủ hơi hoảng sợ mạnh mẽ lùi về sau.
Ngay từ những chiêu đầu tiên của Trần Thành Đạt đều mang theo uy lực khủng kh·iếp, một số người ở phụ cần sàn đấu còn nghe được âm thanh xé gió. Tất cả những chiêu thức mà hắn tung ra đều là sát chiêu có thể đánh cho đối thủ b·ị t·hương nghiêm trọng.
Chỉ là một trận tỉ thí thôi mà Trần Thành Đạt lại đánh như thể một trận đấu sinh tử một mất một còn vậy. Đối thủ của hắn ta cũng vì thế mà bị choáng ngợp, mang theo tâm lý hốt hoảng rơi xuống thế hạ phong không có cơ hội đánh trả.
Trần Thiên Minh đứng bên dưới lông mày bất ngờ nhướng lên, hắn vừa phát hiện người thanh niên thuộc môn phái trung cấp kia để lộ sơ hở c·hết người.
Đúng như dự đoán, bên trên sàn đấu Trần Thành Đạt cũng phát hiện ra, hắn ngay lập tức nắm bắt, một chiêu Đào Sơn Thần Chưởng đánh ra khiến người thanh niên trẻ văng ngược về phía sau rơi thẳng vào hôn mê không rõ sống c·hết.
Đào Sơn Thần Chưởng là một tuyệt kỹ chân truyền của Trần gia, người luyện nó hàng ngày đều phải sử dụng tay không đánh vào tảng đá cho đến khi có thể khiến đá vỡ vụn coi như đã được luyện thành. Một chiêu này kết hợp với nội lực sẽ mang lại sức sát thương cực kỳ đáng sợ.
Từ phía dưới khán đài một người trung tuổi lao lên chỉ vào mặt Trần Thành Đạt hét lớn:
- Chỉ là một trận tỉ thí không hơn không kém tại sao ngươi phải xuất thủ tuyệt tình đến như vậy?
- Cái này chỉ có thể trách hắn tài không bằng người.
Trần Thành Đạt đáp lại một cách lạnh lùng, sau đó quay lưng bước xuống khỏi sàn đấu.
Người đàn ông trung tuổi kia không thể làm gì khác chỉ có thể oán hận không nói lên lời. Ai bảo đối phương là con cháu trong nhất cấp gia tộc, nếu hoán đổi địa vị cho nhau chỉ cần lao lên phế tên Trần Thành Đạt cũng không có kẻ nào dám có ý kiến gì.
Trải qua thêm vài trận đấu nữa cuối cùng tất cả trận đấu cũng có kết quả, nhìn vào cái tên mà bản thân phải đối đấu tiếp theo khiến hắn phải dở khóc dở cười. Cái tên đó chính là Trần Thành Đạt.
Trần Thiên Minh biết bản thân hiện tại hoàn toàn không phải đối thủ của tên này, tuy nhiên nếu đã gặp hắn thì đành phải tận lực đối chiến.
Trần Thiên Minh đồng thời phát hiện tên kia cứ nhìn mình với một ánh lạnh lùng đầy sát khí, hắn cũng không hiểu bản thân đã làm gì đối phương nữa, người mang theo sát khí lúc này nên là hắn mới phải.
Nếu người ngoài nhìn vào mà không biết rõ sự tình có thể còn nghi ngờ hắn đã đâm cha chém chú bóp... tên Trần Thành Đạt không chừng.
Trong khi chờ đợi đến lượt mình lên thi đấu đột nhiên có một người hầu đến bên cạnh hắn nói nhỏ:
- Bẩm thiếu gia có một ông lão tự xưng là người quen của thiếu gia tên Vương Gia Phong sống c·hết muốn gặp!
Đây là lần đầu tiên Trần Thiên Minh được người trong gia tộc xưng hô kính cẩn như vậy, tất cả sự thay đổi này đều xuất phát từ màn thể hiện của hắn. Ai ai cũng biết vị thiếu gia này là cháu đích tôn của Trần Thanh Sơn, năm nay hắn chỉ mới mười lăn tuổi, nếu kết hợp với thiên tư trước đó hắn đã thể hiện và được bồi dưỡng tận tình thì sớm muộn cũng trở thành cao thủ trong thiên hạ, từ nay trở đi hắn chính thức chuyển mình từ chim non biến thành đại bàng rồi.
Tất cả dậy sóng này hắn không quan tâm đến, đối với hắn những người trong gia tộc này với kẻ qua đường không khác là bao. Người duy nhất hắn có cảm tình là Trần Gia Hoá còn những người còn lại một chút cũng không.
Thứ hắn quan tâm lúc này là tại sao một người đang b·ị t·hương như Vương Gia Phong lại lặn lội một quãng đường không ngắn đến tìm hắn để làm gì?
Về việc ra tay cứu mạng hắn đã nói rất nhiều lần là không cần phải báo đáp vì hắn chẳng làm gì nên cũng không cần giữ trong lòng.
Trần Thiên Minh đi theo người hầu ra ngoài liền thấy Vương Gia Phong đang đứng đó thấp thỏm chờ đợi. Vừa nhìn thấy lão hắn liền nhíu mày, cả người lão lúc này đầy v·ết t·hương, khuôn mặt cũng tràn ngập vết bầm tím, quần áo thì rách khắp nơi.
- Mong Trần thiếu gia cứu Vương Thanh Trúc, ân tình này lão suốt đời không quên dù là đổi cái mạng này lão già ta cũng chấp nhận!
Vừa nhìn thấy Trần Thiên Minh bước đến Vương Gia Phong liền quỳ xuống van xin giọng điệu hết sức thương tâm.
Hắn vội đỡ Vương Gia Phong đứng dậy cẩn thận hỏi:
- Lão cứ bĩnh tĩnh kể xem đã xảy ra chuyện gì?
Thì ra ngày hôm qua Lý Dã Trư lại một lần nữa mang lễ vật đến cầu thân, kết quả tất nhiên là bị Vương Thanh Trúc từ chối. Có điều lần này thái độ của hắn ta cực kỳ quyết liệt bằng mọi giá phải lấy được Vương Thanh Trúc về làm thê tử như đã cảnh báo trước đó.
Khi bị từ chối hắn ta liền mạnh mẽ cho người bắt nàng, lúc đó Vương Gia Phong lao lên ngăn cản thì bị người hầu của tên đó đánh cho ra nông nỗi như bây giờ.
Kể ra mới biết trong một lần mang thảo dược lên kinh thành bán hai cha con bọn họ vô tình đụng phải Lý Dã Trư, từ đó hắn ta say mê sắc đẹp động lòng của nàng nên năm lần bảy lượt mang lễ vật đến cầu thân.
Người dân trong kinh thành nói lại Lý Dã Trư cậy vào danh tiếng của gia tộc mà tác quai tác quái, những cô nương nào có sắc đẹp nghe đến hắn đều phải tránh xa nếu không muốn bị rơi vào ma trảo. Đó cũng là lý do Vương Thanh Trúc liên tiếp từ chối lời cầu thân.
Quả thật Vương Thanh Trúc sở hữu nét đẹp cực kỳ cuốn hút, nước da trắng trẻo cùng khuôn mặt thanh tú đến Trần Thiên Minh lần đầu nhìn vào cũng thấy động lòng chứ không nói gì một con lợn háo sắc. Nàng mang một dáng vẻ của người thiếu nữ thôn quê tần tảo đúng chất của một cô gái xứng đáng lấy làm thê tử.
Nghĩ ngợi một hồi hắn quyết định tìm cách cứu nàng về, nếu Lý Dã Trư là một người đàn ông tốt thì không sao, đằng này cái “thành tích” gây hại cho thiếu nữ nhà lành của hắn là cao không đếm nổi. Suy cho cùng nếu hắn ta tốt thì chẳng có lý do gì bị Vương Thanh Trúc từ chối.
Sau khi hỏi được nơi ở của Lý Dã Trư, Trần Thiên Minh nhanh chóng lên đường. Ở thời đại này phương tiện di chuyển tất nhiên là ngựa, hắn không còn cách nào khác đành nhờ người mang đến cho mình một con ngựa.
Ban đầu còn chưa quen với việc cưỡi ngựa nên rất lúng túng suýt thì lao đầu xuống vực một lần nữa, khi đã quen rồi tốc độ nhanh chóng được tăng lên.
Mất gần ba canh giờ sau Trần Thiên Minh đã đến trước một cổng thành cực lớn, người gác cổng thấy hắn vội vã như vậy không những không biết ý mà còn chặn lại bắt đầu ra vẻ hạch sách.
Vì không muốn mất thời gian nên hắn móc từ trong người ra một khối bạc ước chừng hai lạng đưa cho hai tên gác cổng, ngay lập tức bọn chúng hào hứng tránh sang một bên nhường đường.
“Mẹ kiếp cái tình trạng như vậy thì ra thời nào cũng có” Trần Thiên Minh thầm rủa, hắn đã nhớ kỹ khuôn mặt của hai kẻ kia. Mặc dù Trần Gia Hoá là người quản lý công việc kinh doanh nên có thể nói hắn tiêu tiền không phải nghĩ, nhưng hắn lại không phải người như vậy, huống hồ đã từng có một kiếp nghèo khổ nên tiền bạc hắn cực kỳ quý trọng.
Việc tự nhiên bị mất tiền là một chuyện khiến hắn đau lòng không thôi, vì vậy hai tên gác cổng kia chính thức bị hắn lưu vào sổ đen.
Kéo một người đi đường lại rồi hỏi nơi Lý Dã Trư ở là chỗ nào ngay lập tức hắn nhận được câu trả lời là cứ tìm toà biệt phủ lớn nhất trong thành sẽ thấy.
Chẳng mất quá nhiều thời gian Trần Thiên Minh đã tìm thấy toà biệt phủ lớn nhất trong thành, phía bên ngoài lúc này được trang trí rất nhiều đèn lồng cùng những dải băng màu đỏ, trên cánh cửa còn dán thêm hai chữ Hỷ thật lớn.
“Thằng khốn này đã b·ắt c·óc thiếu nữ nhà lành rồi lại còn có ý định tổ chức hôn lễ nữa à?”
- Con lợn hoang đâu ra đây cho lão tử...!
Hành động của Trần Thiên Minh ngay lập tức thu hút mọi ánh mắt của dân chúng, lần đầu tiên bọn họ thấy có người dám đứng trước biệt phủ của Lý Dã Trư hò hét, đã vậy còn gọi hắn ta là con lợn hoang, thấy hành động này ai nấy đều ngán ngẩm lắc đầu cho rằng tên này điên rồi.