Vô Cùng Mập Vô Cùng Gầy

Vô Cùng Mập Vô Cùng Gầy - Chương 19




Nếu là mấy tháng trước, có lương cao chức cao, Phì Phì liền đi không hề nghĩ ngợi. Người tìm đến vị trí cao mà thôi. Nhưng bây giờ, Phì Phì lại không muốn đi, cũng không rõ là e ngại Giang Đào, hay là không bỏ được Thẩm Dục Luận. Dù sao chuyện này cứ gác lại như vậy, cách ngày Phì Phì đi công tác càng lúc càng gần, Phì Phì bận rộn chuyện công tác đến đầu óc choáng váng, vẫn không tìm được cơ hội trao đổi với Sắt Sắt chuyện của Thẩm Dục Luận, từ nửa tháng trước bà Giả đã bắt tay vào chuẩn bị thức ăn cho Phì Phì, sợ con gái bảo bối này chịu đói ở Quảng Đông.

“Ba bọn nhỏ, không thì, thứ bảy ông đến nhà ông nội bọn nhỏ làm chút khoai lang khô đi, Phì Phì thích ăn cái đó nhất, ông nói xem chuyến đi này đến hai tháng, không gặp Phì Phì, bây giờ trong lòng tôi đã bắt đầu trống trải, dù gì chuẩn bị chút món ngon, để con bé nhớ nhà còn có đồ ăn.” Bà giả vừa đan áo len vừa quay đầu nói với ông Giả đang đọc báo.

“Tôi nói này, sao bà bày trò như vậy? con gái đi công tác, sao bà long trọng giống như gả con gái vậy. Xã hội này đâu đâu cũng bán đồ, bà bảo con gái xách nhiều như vậy, con gái người ta vẫn chưa bằng lòng lấy đâu. Muốn đi tự bà đi đi, thứ bảy tôi hẹn ông Lí ra hồ câu cá rồi.”

Bà Giả biết dù nói gì cũng không lay chuyển được ông Giả, liền dời chủ ý đến Sắt Sắt. Sắt Sắt làm việc thoải mái, thứ bảy lại không phải đi dạy, để sáng thử bảy đến nhà ông nội, quá tốt.

Sắt Sắt là con gái ngoan của bà Giả, bà Giả cực cưng à bảo bối à mấy câu, liền dỗ Sắt Sắt đến nhà ông nội, lại nói đây là chuyện của Phì Phì, Sắt Sắt nào có không bằng lòng.

Nhà ông nội ở Trấn Thanh Thủy thôn Đồng Lạc cách nội thành không xa, nếu ngồi xe buýt liền một tiếng là có thể đến trấn Thanh Thủy, lại ngồi xe buýt chừng mười phút nữa là có thể đến thôn Đồng Lạc. Đối diện xéo Công viên Thời Phú là trạm xe buýt, bà Giả chuẩn bị chút đồ bổ cho Sắt Sắt mang đi biếu ông bà nội, đi phía sau tiễn Sắt Sắt đến nhà ga, đến trạm xe bà Giả dặn dò rồi dặn dò Sắt Sắt, phải cẩn thận kẻ xấu, trên xe không được ngủ, trở về sớm, đừng quá trễ vân vân. Thấy Sắt Sắt lên xe buýt đến trấn Thanh Thủy, bà Giả mới yên tâm trở về nhà.

Sắt Sắt vẫy vẫy tay với bà Giả, liền nhìn đúng chỗ ngồi hai người phía trước cạnh cửa xe còn trống, liền vui rạo rực ngồi xuống gần cửa sổ. Dựa theo kinh nghiệm ra ngoài của Sắt Sắt, đó là vị trí tốt an toàn thoải mái, cô gái dáng vẻ xinh đẹp, quả thật nhiều chỗ tốt, nhưng ra cửa ở ngoài cũng đặc biệt gặp nhiều sói dê. Nhất là ở trên loại xe này, thừa dịp nhiều người chen lấn, động tay động chân sàm sỡ, làm người ta khổ mà không nói được. Sắt Sắt chọn vị trí gần tài xế, phía sau còn có rất nhiều ánh mắt nhìn chăm chú, nguy hiểm tự nhiên nhỏ đi rất nhiều. lại nói vị trí này gần cửa sổ tầm nhìn rộng mở, còn có thể ngắm nghía cảnh vật bên ngoài.

Sắt Sắt vừa mới ngồi yên, một người phụ nữ thời thượng cực kì thành thục mê người ngồi xuống bên cạnh Sắt Sắt: “Ai da, Sắt Sắt, là con à, trùng hợp vậy, đến nhà ông nội, phải không?”

Sắt Sắt quay đầu, không cảm thấy gương mặt quen thuộc, mới xác định là một người phụ nữ xa lạ đang chào hỏi cô: “Xin hỏi, cô là?”

“Sắt Sắt, dì là dì Uông đây, không nhớ ra sao?” vẻ mặt người phụ nữ chân thành và rạng rỡ, trong đầu Sắt Sắt như lọc phim, vẫn không nhớ ra dì Uông là người nào, đành phải ngượng ngùng cười cười, nói với vẻ áy náy: “Chắc cô không nhận lầm người chứ?”

Người phụ nữ kia trừng lớn hai mắt hai tay vỗ lên bắp đùi, cực kì chắc chắn nói: “Không nhầm đâu, không nhầm đâu, dì với mẹ con là chị em già, sao có thể nhận lầm? Chẳng phải con đến trấn Thanh Thủy nhà ông nội con sao?”

Sắt Sắt thấy dì biết cả nhà ông nội, tên cũng không sai, liền nghĩ có lẽ thật sự là chị em già của mẹ, chỉ là mình không nhớ, vì thế lễ phép trò chuyện với dì Uông.

“Ba con gần đây có bận không?” Dì Uông đầy nhiệt tình.

“Dạ, cũng tạm.” Sắt Sắt lại cẩn thận nhìn dì Uông vài lần, thấy dì mắt ngọc mày ngài, mắt tàng thu thủy, có vẻ hết sức lẳng lơ, nhìn qua cũng vừa khoảng bốn mươi tuổi, sao có thể là chị em già với mẹ mình nhỉ? Không để cho Sắt Sắt nghĩ nhiều, dì Uông lại hỏi tiếp, đều hỏi rất đáng tin, cảnh giác của Sắt Sắt dần dần tan chảy giữa sự chân thành nhiệt tình của dì Uông.

Nói nói xe đã vượt qua cửa Đại Sơn, đường bắt đầu gồ ghề, dọc đường xe nghiêng ngả, khiến mọi người trên xe đều mệt nhọc, liền nằm chợp mắt. Sắt Sắt vốn rất tỉnh táo, nhưng đột nhiên hít vào khí gì đó, con buồn ngủ ập đến, liền mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Sắt Sắt dường như nghe thấy có người gọi mình xuống xe, liền mơ mơ màng màng xuống xe….

Lại nói bà Giả đợi nửa buổi sáng cũng không thấy Sắt Sắt gọi điện thoại đến, liền gọi điện thoại đến nhà ông nội hỏi Sắt Sắt đến chưa, là bà nội nhận điện thoại, nói ông nội đang chờ ở cửa thôn, vẫn chưa trở về.

Lại gọi điện thoại cho Sắt Sắt, tắt máy.

Bà Giả hơi hoảng hốt, nhưng vẫn nghĩ về mặt tốt, có lẽ là Sắt Sắt quên sạc pin điện thoại rồi.

Đợi đến lúc cơm trưa, Sắt Sắt vẫn không có đến nhà ông nội, lần này chẳng những bà Giả hoảng, mà cả ông bà nội cũng hoảng. Ông Giả chạy từ hồ về, Phì Phì cũng vừa vặn tan ca về nhà.

Phì Phì thấy ông Giả vội vội vàng vàng, nghi hoặc gọi ông Giả lại: “Ba, chuyện gì vậy, sao ba luống cuống như vậy?”

“Phì Phì, không xong rồi, sáng hôm nay Sắt Sắt đến nhà ông nội, đến giờ còn chưa về, điện thoại cũng không gọi được. Bây giờ mẹ con và ông bà nội đang lo lắng.”

“Xem mọi người hoảng kìa, Sắt Sắt đã lớn như vậy, lại nói cũng không phải chưa từng đến nhà ông bà nội, còn có thể lạc hay sao, con thấy tám phần là kẹt xe, Sắt Sắt lại quên sạc pin.”

Nếu thực sự như lời Phì Phì nói thì tốt rồi, đến giữa buổi chiều vẫn không có chút tin tức nào của Sắt Sắt. Bà Giả bắt đầu khóc lóc, hối hận mình không nên để Sắt Sắt đến nhà ông nội, ông Giả báo cảnh sát, ông bà nội ở nhà cũng gấp đến mức giậm thẳng chân. Phì Phì ra sức gọi điện thoại, gọi cho toàn bộ người Sắt Sắt có khả năng tìm đến, đương nhiên bao gồm Chu Xuyên, Giang Đào và Thẩm Dục Luận, cũng gọi vô số lần cho điện thoại Sắt Sắt vẫn luôn là tắt máy. Tiếng tút tút kia một lần lại một lần, khiên tâm tình Phì Phì từ sốt ruột trở nên dần dần trở nên lạnh lẽo.

Ông Giả, Chu Xuyên dẫn đầu bạn bè thân thuộc tìm kiếm Sắt Sắt, Thẩm Dục Luận, Giang Đào cũng sử dụng quan hệ của riêng mình chỉ kém chưa làm dư luận xôn xao, Phì Phì và hai viên cảnh sát ở nhà bên cạnh bà Giả chờ điện thoại của kẻ bắt cóc, hai mẹ con bà Giả lại lần nữa trải nghiệm sự giày vò thế này, lần trước là Sắt Sắt tự sát vì người con trai—mối tình đầu xảy ra tai nạn giao thông, từng giây từng phút trôi qua hai mẹ con Phì Phì càng thấy lòng hoảng sợ. Ảo tưởng của bà Giả tiêu tan từng chút một, đội ngũ ra ngoài tìm người cũng không có chút tin tức tốt, điện thoại ở nhà cũng trước sau không có vang lên. Lòng Phì Phì vốn còn may mắn, hi vọng Sắt Sắt chỉ là vì nhất thời nổi lên tâm tình thương cảm mà tạm thời muốn ra ngoài dạo, chờ tâm tình ổn định rồi sẽ về. Mỗi lần Phì Phì nghe thấy ngoài cửa có chút gió thổi liền ảo tưởng là Sắt Sắt trở về, cửa vừa mở ra Sắt Sắt sẽ nhào vào trong lòng ngực của bà Giả, thì thầm nói lời xin lỗi. Nhưng mỗi lần lúc mở cửa ra mà vẫn bặt tăm, không có chút tiếng động, một lần lại một lần mở cửa như vậy, mãi đến sắc trời dần tàn, lòng Phì Phì tan như tro.

Bà Giả ngã vào trong lòng Phì Phì khóc nức nở, chợt cơn thống khổ của bà Giả bị một hồi chuông điện thoại bén nhọn cắt ngang, chuông điện thoại có vẻ đặc biệt sắc lạnh chói tai, thậm chí ‘kinh tâm động phách’, tiếng vang kia gần như xé tan lòng bà Giả thành từng mảnh.

Nhân viên cảnh sát đeo ống nghe nối với mày nghe lén, bà Giả và Phì Phì, tất cả đều không lên tiếng nhìn điện thoại. Nhân viên cảnh sát lập tức đề cao cảnh giác, nhìn Phì Phì, ý bảo Phì Phì nghe điện thoại, Phì Phì cầm ống nghe nhận điện, nói: “Alo?”

Trong điện thoại là giọng đàn ông: “Phì Phì là tôi.”

“Thẩm Dục Luận? Anh tìm được Sắt Sắt rồi hả?” Phì Phì vừa thốt ra, tim bà Giả liền bật lên cổ họng, ngừng thở không dám khóc nữa.

“Là thế này, kẻ bắt cóc gọi điện thoại cho tôi, bảo tôi chuẩn bị hai trăm vạn đi chuộc người, không được báo cảnh sát, không được giở trò, phải một mình tôi cầm tiền mặt đến, bọn họ gia hạn cho tôi nửa tiếng. Tôi đi trước, mọi người ở nhà chờ tin của tôi.” Giọng của thẩm Dục Luận hơi lộ vẻ dồn dập, không đợi Phì Phì nói nữa, Thẩm Dục Luận đã gác điện thoại.

Phì Phì khống chế giọng, theo bản năng muốn che giấu sự run rẩy trong lòng, nói: “Anh ở đâu? Sắt Sắt ở đâu? Anh đi đâu tìm bọn họ?” Đầu bên kia điện thoại chỉ truyền đến tiếng tút tút tút. Phì Phì vẫn còn cầm điện thoại âm vang tiếng tút tút, chỉ là nước mắt rơi tí tách, lại khóc không ra tiếng. Nhân viên cảnh sát tiến lên cầm lấy ông nghe điện thoại, đỡ Phì Phì qua một bên ngồi xuống, liền báo cáo tình hình với trụ sở.

Phì Phì chưa từ bỏ ý định, lại gọi số của Thẩm Dục Luận, tắt máy, lại gọi, vẫn cứ như vậy, Phì Phì cảm thấy mình thật yếu ớt, yếu ớt chưa từng có, đó là cảm giác hoảng hốt cùng khủng bố chưa bao giờ trải nghiệm, đầu óc trống rỗng, tứ chi lạnh lẽo mất tri giác, toàn bộ động tác cùng tứ chi của Phì Phì đều đã cứng đờ, nhìn bả Giả không nhúc nhích.

“Phì Phì, con sao rồi?? Hả? Sắt Sắt sao rồi? Nói chuyện đi, nói chuyện đi!” Bà Giả mặt tro tàn ra sức lay Phì Phì.

Cả người Phì Phì giống như sốt, run rẩy, khóc không ra tiếng: “Mẹ….”

Phì Phì cố hết sức ổn định cảm xúc của mình, nói lại lời vừa nãy của Thẩm Dục Luận với bà Giả.

“Tôi đã tạo ra nghiệt gì, muốn con bé đến nhà ông nội, ông trời ơi, ông muốn tạo nghiệt cứ nhắm vào tôi đi, ông đừng làm khổ con bé, Sắt Sắt nó rất nhát gan, làm sao chịu nổi chứ, Sắt Sắt ơi…” Bà Giả khóc lớn té xỉu trong ngực Phì Phì.

“Mẹ! Mẹ! Mẹ tỉnh lại đi, mẹ tỉnh lại…….” Phì Phì khóc. Nhưng nước mắt vừa chảy ra cô lập tức lau đi, cô lập tức kiềm chế mình. Cô dùng lồng ngực mình, cô muốn dùng sự ấm áp cùng sức lực của lồng ngực này mà cho mẹ sức mạnh.

Bác sĩ Trương ở trạm y tế của chung cư cho bà Giả một liều thuốc an thần, để hơi thở của bà Giả ổn định xuống, Phì Phì đỡ bà Giả đến trên giường để bà ngủ. Trong lúc bà Giả tiến vào trong mộng, chính là khoảnh khắc Sắt Sắt đang bị trói trên một chiếc xe Minibus, Thẩm Dục Luận cùng bọn bắt cóc đến sườn núi đã hẹn kia.

Thẩm Dục Luận biết có cảnh sát ở nhà họ Giả, như vậy, anh gọi điện đến nói lời kia, ngoại trừ nói tin tức của Sắt Sắt với Phì Phì, rốt cuộc là còn có ý gì?

Mà bọn bắt cóc rốt cuộc suy nghĩ kiểu logic gì đây? Nếu sớm chú ý đến Sắt Sắt, hẳn là nên tìm nhà họ Giả đòi tiền, nếu sớm muốn dọa dẫm Thẩm Dục Luận, hẳn là nên tìm người của nhà họ Thẩm ra tay. Sắt Sắt và bạn học Thẩm chẳng qua chỉ là quan hệ thầy trò, bọn bắt cóc này liền dám mở miệng muốn 200 vạn? 200 vạn đối với nhà họ Giả mà nói, đập nồi bán sắt nữa cũng không có được, Thẩm Dục Luận thật sự cầm 200 vạn tiền mặt ‘đơn thân độc mã’ đi cứu Sắt Sắt ư?

Phì Phì cẩn thận suy xét lời của Thẩm Dục Luận, vì sao anh ta không nói địa điểm? Nửa tiếng, đến đâu? Anh ta có thể thuận lợi mang Sắt Sắt về không?