Nửa tiếng trước, Thẩm Dục Luận nhận được điện thọai từ một số xa lạ, là giọng một người đàn ông: “Tôi tìm Thẩm Dục Luận.”
“Là tôi.” Thẩm Dục Luận có thể nghe ra đầu dây điện thoại bên kia không có ý tốt.
“Tốt, Giả Sắt là người phụ nữ của anh, đúng chứ?”
“Anh là ai?”
Người trong điện thoại đột nhiên mất tiếng. Thẩm Dục Luận cầm điện thoại, anh có thể cảm nhận được hơi thở của người nọ, sát khí dày đặc, chợt Thẩm Dục Luận nói: “Giả Sắt là bạn gái của tôi, bây giờ cô ấy ở đâu?”
Người trong điện thoại trầm mặc một hồi, lại mở miệng: “Tốt lắm, hiện tại cô ta đang ở trong tay tôi, anh chuẩn bị hai trăm vạn tiền mặt, đưa đến quán trà Tâm Tâm Kết trên Đại Vân Sơn, chính là cửa tiệm bán trà trên vách núi, anh đặt tiền dưới ghế của bàn số 3, bỏ lại tiền xong liền đi xuống núi, Giả Sắt sẽ chờ anh ở dưới chân núi. Tôi chờ anh nửa tiếng, qua nửa tiếng liền không chờ nữa. Tôi nói cho anh biết, đừng giở trò với tôi, nếu anh dẫn người lên núi tôi ở xa xa có thể nhìn thấy, anh dẫn người đến chẳng khác nào phán tử hình cho người phụ nữ của anh! Tôi lặp lại lần nữa, anh dám dẫn người đến thì đừng trách tôi giết con tin!”
Thẩm Dục Luận vừa nghe điệu bộ này của đối phương, hơi có mùi giang hồ, nói: “Được, tôi đi một mình, tiền tôi cho anh, nhưng bạn gái tôi không được thiếu một cọng lông tơ, nếu không…”
Thẩm Dục Luận còn chưa nói xong, bên kia liền ngắt điện thoại, tiếng tút tút từ bên kia truyền đến. Thẩm Dục Luận vứt điện thoại trên xe, quay đầu đến Đại Vân Sơn, vừa nghĩ đến chuyện tiền mặt, lại lấy điện thoại qua, ấn số điện thoại của thư kí Hồng: “Thư kí Hồng, lập tức mang hai trăm vặn tiền mặt đến đây cho tôi, tôi chờ ông ở cửa khách sạn Phi Vân Đại --- Vùng lân cận Đại Vân Sơn, càng nhanh càng tốt.” Nói điện thoại với thư kí Hồng xong, Thẩm Dục Luận nghĩ đến dáng vẻ sốt ruột đau lòng của Phì Phì lúc này, không nhịn được liền gọi điện đến nha họ Giả.
Trời sắp tối, đèn đường ở trên núi đã sáng lên, gió thổi lá cây xào xạc, cùng với tiếng róc rách của dòng suối hợp thành một khúc ca động lòng người, giờ này phút này, tựa như mỗi người, mỗi vật đều hài hòa yên ả như thế, thỉnh thoảng có lá cây dính lên cửa xe của Thẩm Dục Luận, Thẩm Dục Luận xoay mặt nhìn ra cửa sổ, cách dòng suối màu trắng kia, một cái cây trơ trọi đang đung đưa vui sướng dưới ánh đèn đường. Ngọn núi kia, cái cây kia đều đang cười! Trong nụ cười dường như hàm chứa chút bí ẩn không thể cho ai biết. Cả những cây cỏ dại trong hang sâu, đều bị đèn đường kéo đền gần ngay trước mắt. Bầu không khí đọng lại, chiếc Lincoln của Thẩm Dục Luận vội dừng ở cửa quán trà Tâm Tâm Kết.
Ánh đèn trong quán trà mờ ảo. Thẩm Dục Luận nhìn thoáng qua bên trong, quán trà có lác đác vài người khác ngồi, có đàn ông có đàn bà, cũng có thanh niên, hoàn toàn không biết được ai là kẻ bắt cóc. Thẩm Dục Luận biết, hiện tại mỗi một hành động của mình, đều đã ở trong tầm mắt của kẻ bắt cóc. Địa hình nơi này, giấu được người, muốn chạy cũng rất dễ. Có lẽ, kẻ bắt cóc là một trong những người khách này, cũng có thể là ở trên vách núi đen đối điện đang quan sát anh.
“Tiên sinh, xin hỏi anh cần trà gì?” Một cô gái mặc váy xanh biếc đội khăn xanh hỏi Thẩm Dục Luận.
“Trà Long Tĩnh.” Thẩm Dục Luận tìm bàn số 3 ngồi xuống.
Cô gái bưng ly trà lên, Thẩm Dục Luận nhìn qua có vẻ như tinh tế thưởng thức trà, nhưng thực ra đôi mắt sắc bén đang quan sát mọi thứ chung quanh.
Nếu Thẩm Dục Luận không đoán sai, bọn bắt cóc không thể nào thật sự bảo anh đặt tiền mặt ở quán trà này, nhất định sẽ đổi chỗ, bằng không thì cũng đã qua nửa tiếng rồi, Thẩm Dục Luận muốn giở trò cũng sớm giở trò rồi. Thẩm Dục Luận có tình đặt vali chứa tiền mặt lên trên bàn, tiện thể mở di động, quả nhiên, di động của Thẩm Dục Luận ‘bíp bíp’ hai tiếng, tin nhắn đến, dãy số lại không giống với dãy số của nửa tiếng trước.
“Đi bộ lên núi, hướng Tây Nam của quán trà đi năm trăm mét, có một hang núi, bỏ tiền vào đó.”
Thẩm Dục Luận lên xe khởi động, mới như là nhớ đến bọn bắt cóc nói phải đi bộ lên núi, lại đi xuống, nghe lời bước về trước, hang núi bọn bắt cóc nói ở ngay bên cạnh dòng suối kia, cửa hang núi chưa đến mười mét, có dáng như một chiếc hồ lô treo ngược, có dòng nước từ bên trong hang núi róc rách chảy ra. Thẩm Dục Luận nhờ ánh trăng mà có thể nhìn thấy đá nhỏ ở lòng sông, Thẩm Dục Luận đặt vali ở cửa hang núi, nhặt một hòn đá nhỏ ép lại. Xoay người định rời đi, một tảng đá lớn rơi thẳng lên đỉnh đầu của Thẩm Dục Luận, Thẩm Dục Luận thầm kêu một tiếng: “Không ổn!”, vội vàng né sang bên cạnh, đầu tránh thoát, tảng đá kia cũng vô tư đập vào trên vai phải của anh, máu tươi lập tức chảy ròng, đau đớn không chịu được.
“Thẩm tổng, anh thế nào rồi??” Thư kí Hồng dẫn theo một nhóm cảnh sát mặc thường phục cùng nhau xông lên, kẻ bắt cóc núp ở trên hang núi không còn đường chạy trốn.
Lúc đầu Thẩm Dục Luận nghĩ rằng bọn bắt cóc này nóng lòng muốn tiền, nhất định bắt cóc Sắt Sắt mới thăm dò được Sắt Sắt có quan hệ với Thẩm Dục Luận, nếu không sẽ không vừa mở miệng đã hỏi Sắt Sắt có phải là người phụ nữ của Thẩm Dục Luận không, huống chi Sắt Sắt và Thẩm Dục Luận chẳng qua chỉ có quan hệ thầy trò thông thường, bọn bắt cóc này lại dám mở miệng đòi hai trăm vạn. Vì thế bọn chúng tìm Thẩm Dục Luận chỉ là tiện thể vớt một mớ, nhất định Sắt Sắt còn có tác dụng khác với bọn chúng, nếu là tiện thể vớt một mớ, Thẩm Dục Luận sẽ không sợ bọn chúng giết con tin, nói giết con tin chỉ là dọa người thôi. Nhưng Thẩm Dục Luận cũng sợ kẻ bắt cóc mất trí, vì vậy vẫn mang hai trăm vạn lên núi theo lời chúng.
Thẩm Dục Luận nhận cơ hội thư kí Hồng đưa tiền đến liền nói rõ với thư kí Hồng, trước tiên đến quán trà Tâm Tâm Kết, kẻ bắt cóc nhất định sẽ đổi địa điểm, hơn nữa đến quán trà Tâm Tâm Kết, toàn bộ hành động của Thẩm Dục Luận đều bị kẻ bắt cóc nắm trong tay, Thẩm Dục Luận không có cơ hội liên lạc với bên ngoài, vì vậy nói với thư kí Hồng, nhìn đầu xe của anh hướng nào, thì anh đi về hướng đó. Thẩm Dục Luận mới lên xe trước khi đến hang núi, quay đầu xe hơi.
Cảnh sát được tình báo liền chia ra vài đường lên núi, một lần liền phá mấy vụ bắt coc trong nội thành.
Hóa ra người phụ nữ tự xưng là dì Uông kia tên Vương Nhiên, ở trong nhóm người này chuyên phụ trách lừa gạt các cô gái bản địa ở trạm xe, sau đó mang về, chờ gom đủ số người, liền kéo đến Hải Nam tiếp khách. Hôm nay Vương Nhiên vừa thấy mỹ nữ như Sắt Sắt thì mắt sáng lên, nghĩ thầm nếu có thể lừa Sắt Sắt đến tay liền giàu to. Vì thế vẫn luôn đi theo bên cạnh Sắt Sắt và bà Giả, đã sớm nghe thấy bà Giả dặn dò Sắt Sắt một hồi, đương nhiên gọi được tên của Sắt Sắt, cũng biết Sắt Sắt phải đến nhà ông nội ở trấn Thanh Thủy, trên đường dùng chút thuốc mê khiến Sắt Sắt ngoan ngoãn theo xuống xe, mọi người trên xe thấy Vương Nhiên và Sắt Sắt cùng lên xe, lại trò chuyện thân thiện như thế, cho rằng hai người đi cùng, không ai nghi ngờ.
Vốn chỉ nghĩ đêm đó mang Sắt Sắt cùng cô gái mấy ngày trước lừa gạt được đến Hải Nam, không ngở một tên đầu sỏ thấy Sắt Sắt liền thích vô cùng, muốn giữ lại Sắt Sắt để bản thân hưởng thụ trước, liền mang Sắt Sắt vào phòng mình.
Tên đầu sỏ này ánh mắt gian tà xoay tròn nhìn Sắt Sắt chảy nước miếng ròng ròng, Sắt Sắt sợ đến cả người run rẩy, tên đầu sỏ muốn làm việc xấu với Sắt Sắt.
“Thẩm Dục Luận!” Sắt Sắt hét lên, một tiếng kêu này là dùng hết sức lực của cả người Sắt Sắt, bả vai trước đó bị Vương Nhiên tổn thương cùng sườn ngực đều theo tiếng kêu này khiến cô chóng mặt.
Sắt Sắt vừa mới kêu xong, trên đầu lại một trúng một phát, chỉ cảm thấy trước mắt nổ ầm vô số đom đóm, sau đó là tối sầm lại. Sắt Sắt mơ hồ cảm thấy mình còn có ý thức, còn có tri giác, còn có thể cảm nhận được trên mặt mình lúc dính lúc ướt. Nhưng mắt hoàn toàn không nhìn thấy, hơn nữa mất đi thính giác, tứ chi chết cứng.
Sắt Sắt ra sức kêu gào tên của Thẩm Dục Luận, tựa như kêu tên của Thẩm Dục Luận có thể khiến cô có sức mạnh để tiếp tục kiên trì. Nhắc đến tên đầu sỏ kia cũng còn có chút hiểu biết, vừa nghe tên của Thẩm Dục Luận, thuận tay lật bản danh sách Phú Quý trong thành phố, Thẩm Dục Luận, tổng giám đốc của Dụ Thành, tên đầu sỏ sửng sốt một phen, lập tức múc một xô nước lạnh hất trên đầu Sắt Sắt, Sắt Sắt liền tỉnh táo, tên đầu sỏ hỏi: “Cô gái xinh đẹp, Thẩm Dục Luận là gì của em?”
Sắt Sắt thấy hắn hỏi về Thẩm Dục Luận, cảm xúc khôn ngoan hơi bình ổn lại, ấp úng nói: “Anh ấy là bạn trai của tôi.”
Tên đầu sỏ nâng cằm Sắt Sắt lên nhìn, cảm thấy dựa vào sắc đẹp của Sắt Sắt, thật rất có khả năng là bạn gái của Thẩm Dục Luận, mới thu hồi ‘sắc tâm’ trước đó, ‘tài tâm’ nổi lên.
.........
Sắt Sắt bị thương ngoài da thì khỏe lên nhanh chóng, nhưng Thẩm Dục Luận bị thương rất nặng, nằm viện trọn một tuần vẫn chưa xuất viện. Mỗi ngày Sắt Sắt đều đến gặp Thẩm Dục Luận, hành động anh hùng cứu mỹ nhân không màng đến sống chết như vậy của Thẩm Dục Luận khiến Sắt Sắt càng thêm kiên định tình cảm mình đối với anh, Sắt Sắt một lòng cho rằng Thẩm Dục Luận chính là người đàn ông cô hi vọng được gặp.
Hôm nay Sắt Sắt lại mang canh gà tia cá bạc đến bệnh viện gặp Thẩm Dục Luận, Thẩm Dục Luận thấy Sắt Sắt tiến vào, hơi cúi người, khách sáo nói: “Cô Giả, không cần ngày nào cũng phiền cô vậy đâu, cô xem cô kìa, cứ khách sáo như vậy.”
Sắt Sắt thật không hi vọng Thẩm Dục Luận cứ luôn gọi mình là cô Giả, khi nào thì anh mới có thể gọi cô một tiếng ‘Sắt Sắt’ đây, vì vậy mỉm cười nói: “Sau này đừng gọi tôi là cô Giả nữa được chứ??”
“A! Vậy sao được? Cô giáo chính là cô giáo mà, mặc dù tuổi của tôi lớn hơn cô giáo, nhưng chung quy vẫn là học trò của cô giáo mà thôi.” Thẩm Dục Luận tao nhã nói, tựa không hiểu được ám chỉ của Sắt Sắt.
Sắt Sắt múc canh xong, ngồi xuống bên giường của Thẩm Dục Luận, cầm thìa muốn đút canh cho Thẩm Dục Luận, “Cô Giả, để tự tôi được rồi.” Thẩm Dục Luận đoạt lấy chén canh của Sắt Sắt, lại phát hiện tay phải của mình không thể hoạt động được, đành phải theo ý Sắt Sắt, một đóa Kiều Vân lặng lẽ nở rộ trên đôi má của Sắt Sắt, nhìn Thẩm Dục Luận ngoan ngoãn húp canh, trong lòng Sắt Sắt còn ngọt hơn cả được ăn mật.
Sắt Sắt cảm thấy tình cảm anh đối với cô hờ hững đến cực điểm, lại khắc sâu tận đáy lòng.
Chờ Thẩm Dục Luận húp canh xong, Sắt Sắt lấy khăn tay vô cùng thân thiết lau miệng giúp Thẩm Dục Luận, lúc này, Trương Lợi Hồng và Phì Phì xuất hiện ở cửa phòng bệnh, Phì Phì nhìn tình cảnh ấm áp này, trong lòng hơi hơi run rẩy, lập tức thu hồi những cảm xúc không tên này, lễ phép hỏi thăm Thẩm Dục Luận.
“Thẩm tổng, khỏe chứ?” Phì Phì đứng xa xa.
“Ừm, đại nạn không chết, rất khỏe.” trong giọng nói của Thẩm Dục Luận lộ ra cảm giác ấm áp.
Lúc Trương Lợi Hồng và Phì Phì đi, Thẩm Dục Luận gọi Phì Phì lại: “Phì Phì, hai ngày nữa mang bản thiết kế công ty Hồng Viễn của phòng khai thác sang đây cho tôi, tôi muốn xem qua.”
“Vâng, được.” Phì Phì xoay người nhẹ nhàng đồng ý.
“Nhất định phải nhớ.”
Phì Phì đi rồi, Sắt Sắt nhớ lại Thẩm Dục Luận vừa nãy gọi ‘Phì Phì’, anh gọi em ấy là Phì Phì, gọi mình là cô Giả, trong lòng Sắt Sắt thoáng nỗi bất an.
Phì Phì đến bệnh viện gặp Thẩm Dục Luận hai lần, một lần là cùng ông bà Giả đến gặp ân nhân cứu mạng Sắt Sắt, một lần là cùng Trương Lợi Hồng đến gặp Tổng giám đốc của Dụ Thành. Thẩm Dục Luận muốn xem bản thiết kế, Phì Phì để thư kí Hồng mang qua cho anh ta vậy.