Vô Cùng Mập Vô Cùng Gầy

Vô Cùng Mập Vô Cùng Gầy - Chương 18




Thẩm Dục Luận nói xong chuyện nhà họ Thẩm, Phì Phì đứng dậy, đưa phong thư cho Thẩm Dục Luận: “Thẩm tổng, cái này trả lại cho anh.”

Lúc Phì Phì xoay người, nghe thấy Thẩm Dục Luận nói: “Phì Phì, tôi sẽ cho em thời gian, tôi chờ em.”

Phì Phì chân trước vừa mới bước vào văn phòng, Tô Vũ chân sau liền vào theo, Phì Phì thấy vẻ mặt đang hưng phấn của cô nàng, tưởng rằng muốn nói đến chuyện gặp Giang Đào lúc trưa, đang chuẩn bị đuổi cô nàng ra ngoài, Tô Vũ nói: “Vợ ông Vương ở bên dưới ẫm ĩ không dứt, Phì Phì chẳng phải em cũng quen ông Vương sao, nếu không thì, em đi xuống khuyên bà ấy đi, bằng không thì ẫm ĩ đến Tổng giám đốc cũng biết đấy.”

“Đi đi, loại chuyện này, chị đừng tìm đến em, chuyện của bộ phận hành chính, chị cũng đừng mù quáng bận tâm.” Phì Phì không muốn lội vũng nước đục này.

“Phì Phì, việc này không có em là không được, quản lí Ngô của bộ phận hành chính gọi mấy cuộc điện thoại lên mời em, em lại không ở đây, mới bảo chị thấy em trở về thì lập tức mời em xuống đó.”

“Vợ ông Vương? Bà ấy đến ầm ĩ gì?” Phì Phì nhớ đến bà Vương lần trước đến khách sạn Thái Tử có gặp qua.

“Haiz, đừng nói nữa, em còn chưa biết sao, gần đây ngày nào bà ấy cũng đến đón ông Vương tan ca, còn ăn mặc trang điểm xinh đẹp, làm bản thân như mười tám tuổi. Nhìn như là vì tỏ vẻ vợ chồng ân ái, thật ra là vì muốn dò xét xem ông Vương có ngoại tình hay không, lần này dường như bắt được sơ hở gì đấy, kiên quyết nói ông Vương người ta léng phéng với Văn Viên của kho hàng, đợi ở cửa công ty mấy ngày, Tiểu Văn Viên người ta sợ bà ấy, trốn tránh không chịu gặp, bà ấy không tìm được người, làm loạn ở ngay cửa công ty chúng ta, bộ phận hành chính đến khuyên can vài lần, sắp bị bà ấy đập bay, không ai dám lên, quản lí Ngô của bộ phận hành chính rất không dễ gì mời bà ấy vào phòng tiếp khách ở tầng một, bà ấy sống chết không đi, ở đó vừa khóc vừa kể lể, nhất định bắt quản lí Ngô người ta giao ra Tiểu Văn Viên kia ra. Quản lí Ngô mới bảo chị đến mời em đấy, cũng là nghe nói em quen với ông Vương, lần trước dường như còn cùng khai thác hệ thống quản lý gì đó, haiz, thôi bớt nói lời thừa đi, Phì Phì em xuống mau đi…”

Phì Phì xuống phòng tiếp khách ở tầng một, bà Vương đang nước mắt nước mũi lã chã khóc lóc kể lể bà và ông Vương yêu đương, lập nghiệp từ hai bàn tay trắng thế nào, ân ái cộng thêm cùng vượt khó thế nào, thấy Phì Phì, bà Vương vội bắt lấy cánh tay Phì Phì, khóc lớn nói: “Giả tiểu thư à, cô phân xử cho tôi đi…”

“Ừm, chị dâu.” Vì lấy được lòng tin của bà Vương, Phì Phì cũng không quản nhiều như vậy, liền buồn nôn mà kêu người ta là chị dâu: “Trước hết chị đừng như vậy, hãy nghe tôi nói, được không?”

Bà Vương dùng ống tay áo lau nước mắt, trang điểm trên mặt vốn đậm, lúc này bị bà lau rất giống với vai hề trên sân khấu, Phì Phì nhìn rất muốn cười, nhưng vẫn tận lực nhịn xuống, nói: “Chị dâu, tôi cũng biết rõ chị rất yêu ông Vương, nhất định chị thương ông ta hơn cả thương chính mình, đúng không?”

Bà Vương giống như gặp được tri âm, ra sức gật đầu, nói: “Đúng thế, đúng thế.”

“Nhưng mà chị dâu, không phải tôi nói chị, cách yêu này của chị thật không quá đúng.” Nói đến đây Phì Phì cố ý dừng lại.

Quả nhiên bà Vương mắc mưu của Phì Phì, vội vàng hỏi: “Cô nói xem, vậy không đúng sao?”

“Ông Vương vốn còn đươc xem như có danh tiếng ở công ty chúng tôi, công ty từ trên xuống dưới ai thấy ông Vương mà không khách khí? Hơn nữa gần đây kho hàng vận hành hệ thống quản lý mà ông Vương mới khai thác, Tổng giám đốc của chúng tôi cũng nhìn ông ấy với cặp mắt khác xưa, ông Vương có thành tựu hôm nay, người phụ nữ vĩ đại phía sau, không phải là chị à, đúng không? Bây giờ, người khác muốn vạch trần khuyết điểm của ông Vương, chị dâu chị còn phải nghĩ cách che dấu kìa, tôi thấy chị giận quá hồ hồ, hôm nay chị ở công ty ầm ĩ như vậy, sau này ông Vương nào còn mặt mũi ở công ty nữa? Thừa lúc bây giờ người biết còn chưa nhiều, tổng giám đốc cũng chưa biết đến việc này, đừng ầm ĩ nữa được không?”

“Vậy, chẳng phải hồ ly tinh kia được lợi?” Bà Vương cảm thấy lời Phì Phì có lý, nhưng vẫn không cam lòng.

“Chị dâu, chị nghĩ lại đi, đánh trận thì phải nói đến chiến thuật, việc này của chị thật ra cũng giống như đánh trận, trận chiến bảo vệ tình yêu thôi, đúng không? Trận chiến bảo vệ này đánh như thế nào, tôi nghĩ chị còn hiểu rõ hơn tôi nhiều, hôm nay nhất định là chị tức quá mức, mới có thể làm chuyện hồ đồ như vậy. Nhưng mà chuyện này cũng không thể trách chị, ai bảo tình yêu chị dành cho ông Vương ‘trung trinh không đổi’ như vậy chứ. Hiện tại chẳng qua là chị phỏng đoán ông Vương ngoại tình, nếu ông Vương không ngoại tình, cảnh tượng ầm ĩ này của chị chẳng phải làm tổn thương tình cảm vợ chồng, cũng làm mất mặt mũi ông Vương sao? Hơn nữa, nếu ông Vương ngoại tình thật, chị ầm ĩ như vậy cũng chỉ là chấp tay nhường ông Vương đi thôi, bây giờ xã hội này, hồ ly tinh người ta đều rất xảo quyệt, như chị ở ngoài sáng ầm ĩ, sao đấu lại được hồ ly tinh người ta ở trong tối?”

……..

Nghe xong lời của Phì Phì, bà Vương cũng ân hận, lần này có khuyên bà làm loạn nữa bà cũng tuyệt đối không chịu làm loạn.

Tan ca một mình Phì Phì lượn lờ ở siêu thị. Phì Phì tiện tay cầm lấy hoppj chocolate vứt vào trong xe đẩy, chocolate đế vàng nhân đậu phộng, gần đây Sắt Sắt ăn.

“Tiểu thư, xin cô giúp tôi có được không?” Một người đàn ông đầu hói đeo cặp kính tơ vàng ở bên cạnh hỏi Phì Phì.

Người đàn ông có vẻ nho nhã lịch sự, không cao gì, tuổi bôn bốn, Phì Phì thấy thái độ ông ta rất chân thành, vì vậy nói: “Tiên sinh, có chuyện gì?”

Người đàn ông xấu hổ cười cười nói: “Là thế này, bà nhà tôi đi mất, di động của bà ấy lại ở trên người tôi, cô có thể nói chuyện vài phút với tôi không?”

Bà nhà ông ta đi mất thì nên tìm hệ thống thông báo của siêu thị chứ, sao tìm Phì Phì nói chuyện? Phì Phì rất hứng thú nhìn người đàn ông này, nghi hoặc hỏi: “Vì sao?”

Người đàn ông nói: “À, cô xem nhiều người như vậy, bà ấy nhất định không thấy tôi, trong lòng chắc chắn rất sốt ruột.”

Phì Phì càng nghi hoặc hơn, không đợi Phì Phì đặt câu hỏi nữa, người đàn ông nói tiếp: “Mỗi lần lúc tôi nói chuyện với cô gái xinh đẹp, bà nhà tôi đều lập tức xuất hiện, cho nên…” (_ _!)

Phì Phì cảm thấy hai vợ chồng này rất thú vị, liền đứng tha hồ nói chuyện với người đàn ông, quả nhiên không quá vài phút, bà nhà đã tìm ra ông nhà của bà rồi.

Nhìn bóng lưng của người đàn ông cùng bà nhà nắm tay đi xa, lại nghĩ đến chuyện bà Vương hôm nay, trong lòng Phì Phì trào dâng cảm giác xót xa, chẳng lẽ phụ nữ đến tuổi này đều phải trông coi chồng mình như vậy mới được sao? Phì Phì lắc đầu, cảm thấy mình có hơi quá bi quan, không thèm nghĩ về nó nữa, lại đẩy xe tiếp tục tiến về trước.

Phì Phì đẩy xe tới tới lui lui, luôn cảm thấy có người nhìn mình chằm chằm, không phải cảm giác nhìn chằm chằm mỹ nữ, mà là nhìn chăm chú cũng không lơ là. Phì Phì vòng qua hàng loạt kệ hàng, sau đó chợt quay đầu gây một cú chạm bất ngờ với kẻ địch, người kia đụng phải Phì Phì cũng nhìn Phì Phì chằm chằm.

“Bác gái, xin lỗi, ngại quá.” Phì Phì vừa xin lỗi, vừa đánh giá người phụ nữ trước mặt này. Khoảng năm mươi tuổi, chăm sóc rất khá, ăn mặc thời thượng, khiến người ta có cảm giác ung dung cao quý.

Người phụ nữ hiển nhiên rất không ngờ Phì Phì sẽ chợt quay đầu lại, dẫu sao cũng chột dạ, nói ê ê a a: “Tiểu thư…..tôi…. ngại quá…”

Người phụ nữ nói xong xoay người muốn đi, vì sao người phụ nữ phải đi theo mình chứ, Phì Phì vội vã tiến lên một bước hỏi: “Bác gái, bác quen con sao?”

“A….không….không quen.” Người phụ nữ cũng không muốn ở lâu, vội vàng biến mất ở trong biển người.

Về nhà Phì Phì nói với bà Giả gặp một người phụ nữ kì lạ ở siêu thị, bà Giả trước thì sửng sốt, sau đó cười nói: “Có lẽ bà ấy cũng có con gái lớn cỡ con, lại không ở bên cạnh, khó tránh khỏi nhìn thấy không khác lắm, liền nhìn chằm chằm.”

Phì Phì cảm thấy cách nói của bà Giả có phần không thể lý giải được, nhưng cũng không hiểu nổi, dần dần quên mất chuyện này.

Giang Đào nghe nói Phì Phì phải đi Đông Hoàn công tác, hơn nữa còn đi liền là hai tháng, rất chi là bất mãn: “Phì Phì, em không biết Đông Hoàn khủng bố cỡ nào, anh nói cho em hay, anh có bạn học là người ở Đông Hoàn, anh ta có nói với anh, ở Đông Hoàn nếu không bị cướp giật, chẳng khác nào không đến Đông Hoàn. Em nghĩ đi, những băng đua xe nè, băng chặt tay nè, còn có Thanh Long bang, Đầu Hổ bang, nếu đụng phải những bang phái lớn này còn dễ nói chút, còn nói chút nghĩa khí, cướp của xong thì thôi. Nhưng nghe nói chỗ đó dầy đường đều là côn đồ, những tên côn đó vừa không theo bang quy vừa không quy tắc, thậm chí còn làm mấy chuyện không có tính, nếu bị giật tiền cũng coi như may mắn, nghe nói chỗ đó sói dê cũng cực kỳ nhiều, hở tí là liền bất nữ sinh xinh đẹp đến chỗ gì đó….”

“Anh Giang Đào, anh đừng nói.” Sắt Sắt nghe đến lông tơ trong áo lót đều đã dựng thẳng cả lên: “Em cũng từng nghe người ta nói mỹ nữ không nên đến chỗ đó.”

“Phì Phì, hay là em đừng đi.” Sắt Sắt đong đưa tay Phì Phì nói.

“Chị nghe anh ta chém gió như thần vậy. Nếu thực như thế thì người dân của Đông Hoàn đều không sống được sao?” Phì Phì khinh thường nhìn Giang Đào.

“Dù sao Đông Hoàn kia…” Giang Đào còn muốn nói nữa.

Phì Phì mặc kệ anh ta, đứng dậy về phòng mình, Giang Đào qua theo. Phì Phì ra sức chặn cửa lại: “Này, đây là phòng con gái, anh vào làm gì?”

“Phì Phì, không phải anh cũng chưa vào phòng này bao giờ. Từ nhỏ anh đã vào rồi, lại nói, bây giờ cả nụ hôn đầu em cũng dâng cho anh, anh sao…”

Giọng Giang Đào không nhỏ, Phì Phì lo lắng để anh vào, tránh cho mọi người nhà họ Giả đều biết nụ hôn đầu của Phì Phì dâng hiến cho Giang Đào.

“Giang Đào.” Phì Phì nổi giận gầm lên một tiếng, ánh mắt kia như muốn giết chết Giang Đào.

“Ha ha, bây giờ cũng không gọi anh rồi. Được rồi, sau này cứ gọi Giang Đào đi, gọi Đào cũng được.” Giang Đào không khách khí ngồi xuống ghế, như cười như không nhìn Phì Phì.

Phì Phì phồng má nghiêng đầu không để ý Giang Đào, mở máy vi tính chơi trò xếp gạch nhàm chán, Giang Đào khôi phục lại sự bình tĩnh ban đầu, liền ở bên nhìn Phì Phì im lặng không nói gì. Phì Phì xếp rồi xếp không dứt, Giang Đào vẫn một mực yên lặng nhìn Phì Phì, rốt cuộc Phì Phì không chịu nổi: “Giang Đào, anh thật sự không thể nói lý!”

“Gì cơ?” Giang Đào nhướng cặp mày tuấn lãng: “Phì Phì, em muốn tức giận thì tức đi.”

“Vì sao?”

“Bởi vì anh cũng không ghét dáng vẻ tức giận hung hãn của em.”

“Nhưng mà em rất ghét bộ dạng tự cho là đúng của anh.” Phì Phì mỉa mai Giang Đào.

“Anh có sao?” Giang Đào không hiểu mình không nói gì tại sao lại tự cho là đúng.

Sắc mặt Phì Phì ngày càng khó coi: “Có vẻ anh cực kỳ thích xem TV nhà em.”

Giang Đào nói: “Nhà anh không thu được Phượng Hoàng Vệ coi mà, nhà em thu được.”

“Các kênh khác dường như anh cũng thích xem!” Phì Phì biết rõ rành rành anh ta nói nhà họ Giang không thu được Phượng Hoàng Vệ coi là gạt người, nhưng cũng không thể chạy đến nhà họ Giang chứng thực.

“À, TV nhà anh quá lớn, lại không có ai xem với anh, một mình xem cảm thấy cô đơn. Nhà các em đa số đều cùng xem tivi, thật tốt, có người bàn luận…”

“Vậy sao anh không xem tivi ở phòng khách, vào ngồi đây làm gì?”

“À, anh cảm thấy, hai người lãng mạn hơn.” Nói xong anh đột nhiên kề sát mặt cô, bỗng nổi hứng chơi bời, nhìn con ngươi xinh đẹp của Phì Phì vì bối rối mà mất tự nhiên co rút lại, Giang Đào chỉ thích lộ vẻ tinh nghịch trước mặt Phì Phì.

“Anh muốn làm gì?” Phì Phì nghĩ đến tình cảnh giữa trưa bị anh cưỡng hôn, từ trên ghế bật dậy, nhanh chóng chạy đến bên cửa sổ, kiểu chống cự này khiến Giang Đào cảm thấy thật đáng yêu, không nhịn được bật cười sang sảng.

Giang Đào cười đủ mới thôi, vẻ mặt bình tĩnh trở lại, nói: “Phì Phì, thật ra là anh muốn nói chuyện với em, em đến Phúc Thái của bọn anh được không? Bằng trình độ chuyên nghiệp cùng năng lực tổng hợp của em, anh để em làm giám đốc, tiền lương em thỏa thận sau cũng được, phúc lợi khác hiển nhiên đều theo quy định của công ty, em thấy được không”

“Em không đi.” Phì Phì không hề nghĩ ngợi liền từ chối.

“Không cần trả lời anh nhanh như vậy, khi nào em nghĩ kĩ, thì khi đó nói với anh, dù sao sớm hay muộn đều là người của Phúc Thái anh , anh chỉ hi vọng ngày đó đến sớm hơn thôi.”

“Em thề sống chết không bán ông chủ già của em.” Lúc nói lời này Phì Phì sờ ngực mình, bỗng nhiên cảm thấy mình đúng là có lương tâm.