Vô Cùng Mập Vô Cùng Gầy

Vô Cùng Mập Vô Cùng Gầy - Chương 17




“Bạo Long, chuẩn bị xong chưa?” Phì Phì lạnh lùng hỏi.

“Được, được, đến đây đi, Phì Phì.”

Bạo Long đang vui sướng, lại đột nhiên phát hiện tứ chi của mình đã nằm dài trên đất, còn về việc ngã xuống như thế nào, bản thân cậu cũng không biết.

Chỉ thấy Phì Phì vỗ vỗ tay, nói: “Cậu thua rồi, mau về nhà ngủ đi.”

Phì Phì nói xong liền xoay người định bỏ đi.

“Ôi, Phì Phì, sao cô có thể tuyệt tình như vậy? Tôi…tôi muốn tự sát!” (= = bớt!!!)

Phì Phì xoay người, mỉm cười: “Để lại di chúc, nói không liên quan đến tôi.”

“Thượng Đế ơi, sao có thể như vậy?” Bạo Long phát hiện mình bị ngã cú này không nhẹ, khó khăn lắm mới bò dậy được, đã không thấy bóng dáng Phì Phì đâu.

Bạo Long này vốn nên phải có chơi có chịu mới đúng, nhưng Bạo Long nghĩ đến dáng vẻ của Phì Phì, lại còn có thân thủ như vậy, vì vậy tình cảm ngưỡng mộ đối với Phì Phì càng như nước sông Hoàng Hà nói hoài không hết, đời nào có thể hết hi vọng. Nghĩ thầm lần này đi về trước, lần sau có cơ hội rồi nói nữa.

Suốt dọc đường đi Bạo Long đểu suy nghĩ xem rốt cuộc là Phì Phì dùng chiêu thuật gì, lại nhanh đến nổi cả Bạo Long cũng không nhìn rõ.

Thật ra Phì Phì cũng không có thần thánh như Bạo Long nghĩ, chỉ là một chiêu gạt chân bình thường trong Taekwondo thôi.

Từ nhỏ Phì Phì làm chuyện mình thích thú cũng đã cực kỳ nghiêm túc, Taekwondo này cũng học khác hẳn người bình thường. Không nói là cao thủ nhất đẳng, nhưng công (tấn công) phòng (phòng thủ) sẽ dùng đầu óc, động tác đúng chuẩn, đầu gối kẹp chặt, giữ đúng hông, kiểm soát tốc độ tốt. Đá trước, đá ngang, đá bổ, đá nghiêng, đá sau và các kĩ thuật chủ yếu đểu nắm vững rất đúng chỗ. Phì Phì biết rõ, quyền pháp chủ yếu dựa vào phán đoán, dựa vào đầu óc. Vừa nãy gạt chân sạch sẽ gọn gàng, Bạo Long nhìn còn chưa thấy rõ đã ngã xuống. Phì Phì nghĩ thầm, lần này, Bạo Long biết Phì Phì lợi hại, làm sao có đàn ông nào thích con gái lợi hại?

Nhưng mà lại cứ có người thích, thí dụ như Giang Đào.

Hôm nay Giang Đào chặn trước mặt Phì Phì, mặt cười xấu xa: “Phì Phì, em cho rằng em có thể trốn khỏi anh sao?”

Xe Phì Phì bị Giang Đào túm được, còn thừa lại Tô Vũ và Nancy ngẩn người một hồi mới phản ứng kịp.

Giang Đào bỏ lại một câu cho hai cô: “Không phải bắt cóc, tôi là bạn trai cô ấy.” liền biến mất.

“Phì Phì thật kín miệng ghê, có bạn trai đẹp trai thế mà chẳng nói với bọn mình.” Tô Vũ và Nancy nghĩ đến dáng vẻ của Giang Đào vẫn còn chảy nước miếng.

“Anh Giang Đào, sau này anh đứng nói là bạn trai em nữa, ghê tởm chết đi được.” Phì Phì kháng nghị.

“Vậy, em có bạn trai không?”

“Không có.”

“Có thích đàn ông nào không?”

Phì Phì suy nghĩ, vẫn lắc lắc đầu.

Giang Đào lập tức phát ra tiếng cười đinh tai nhức óc, cười đến mức khiến Phì Phì tức giận.

“Tức cười vậy sao?” Phì Phì nổi giận, chẳng phải là không có bạn trai thôi sao, Giang Đào này sao có phẩm chất giống với Sắt Sắt vậy, thích cười nhạo người ta không có bạn trai.

Giang Đào không cười, đậu xe ở dưới câu đại thụ bên đường, thâm sâu nhìn Phì Phì, vươn một bàn tay yêu thương vuốt tóc Phì Phì, nói: “Cô bé, anh làm bạn trai em nhé.” Giọng Giang Đào trầm thấp hùng hậu, sâu không lường được, lay động tâm hồn.

Trong đầu Phì Phì lại xuất hiện gương mặt của Thẩm Dục Luận, vì sao vừa nhắc đến bạn trai, Phì Phì sẽ nghĩ đến Thẩm Dục Luận?

Giang Đào nhìn chằm chằm vào Phì Phì, Phì Phì hoang mang bối rối né tránh tầm mắt của anh, chỉ cảm thấy khí nóng từ lồng ngực xông lên đỉnh đầu, sau đó mặt nóng lên.

“Cô bé.” (gớm chết được _ _!) Giang Đào nâng cằm Phì Phì: “Mặt cũng đỏ rồi, còn không thừa nhận thích anh? Từ nhỏ đến lớn chưa từng thấy em đỏ mặt. lần đầu tiên đỏ mặt là vì anh Giang Đào, em phải nhớ kĩ anh đấy.”

Phì Phì đỏ mặt sao? Theo bản năng Phì Phì muốn đưa tay sờ mặt mình, lại bị Giang Đào gần như thô lỗ ôm vào trong ngực, đôi môi nóng rực của Giang Đào dán lên miệng nhỏ nhắn của Phì Phì……..

Lần đầu tiên có người dám đối với Phì Phì như vậy, Phì Phì ngỡ ngàng không biết làm sao, dùng hết sức lực toàn thân cũng không đẩy được Giang Đào ra, Giang Đào ôm chặt Phì Phì, đầu lưỡi đã thăm dò môi thơm của Phì Phì….

Thật lâu sau, Giang Đào mới buông Phì Phì ra, mỉm cười nhìn Phì Phì, chỉ thấy một giọt lệ đột nhiên rơi ra từ khóe mắt Phì Phì, chẳng biết vì sao, Phì Phì vui buồn lẫn lộn….

Trong lòng Giang Đào thầm giật mình, Phì Phì đã hai lăm tuổi, ngay cả hôn môi cũng chưa. Thấy khóe mắt Phì Phì có lệ, Giang Đào nhẹ nhàng ôm Phì Phì vào lòng, nói: “Phì Phì, dù sao em cũng không có ai để thích, anh sẽ khiến em vui vẻ, chờ em quen với niềm vui của anh, em không thể rời khỏi anh, lúc đó anh sẽ cưới em.”

………..

Phì Phì vẫn nhớ câu nói: “Em không có ai để thích, anh sẽ khiến em vui vẻ.” kia của Giang Đào. Phì Phì cũng không ngừng hỏi mình, thích Giang Đào sao? Không biết. Vậy ghét Giang Đào không? Cũng không biết. Cả buổi chiều Phì Phì ngơ ngác ngồi trong văn phòng, chẳng muốn làm chuyện gì, Phì Phì rất hiếm khi có dáng vẻ này, ngay cả trời sập xuống cùng còn chống đỡ được, Phì Phì luôn có thể ổn định tâm trạng làm chuyện mình nên làm, nhưng Giang Đào này quấy nhiễu lòng Phì Phì, thật phiền.

Phì Phì khổ sở suy nghĩ, nhưng nghĩ mãi không ra kết quả. Nghĩ không ra liền không nghĩ, đây là tính cách của Phì Phì. Nhưng, thật phiền mà.

“Phì Phì, ngẩn ngơ gì đấy?” Trương Lợi Hồng vào khi nào Phì Phì hoàn toàn không biết.

“A, giám đốc Trương, chuyện gì vậy?” Phì Phì vội vàng thu hồi tâm trạng, cười nâng mắt nhìn Trương Lợi Hồng.

“Vừa nãy anh với tổng giám đốc cùng ra khỏi phòng họp tầng 6 của chúng ta, đúng lúc nghe được Nancy nói gì đấy…”

“Nancy nói gì?” Phì Phì chột dạ, giữa trưa cùng Tô Vũ và Nancy chạy trên đường bị Giang Đào tóm được. Nancy này nhất định trở về trắng trợn tuyên dương Phì Phì tìm được bạn trai. Có lẽ điều này đã trở thành tin đầu trang hôm nay của Dụ Thành rồi. Ai chẳng biết Phì Phì khó theo đuổi, lại có người theo đuổi được Phì Phì, mọi người nhất định muốn nhìn xem diện mạo thật của vị cao nhân này, Nancy thấy được, có thể không nói sao?

“Nói bây giờ em đã là hoa có chủ rồi, Phì Phì, xem ra người đó thật sự là có chút bản lĩnh, có thể đánh sập thành lũy băng lãnh này của em. Ha ha. Hiện tại các bạn đang ở bên ngoài chờ em mời ăn kẹo đó.”

Cơ quan có một quy củ bất hành văn, chính là ai tìm được đối tượng mà để cho toàn bộ cơ quan biết, phải mua kẹo mừng. Dường như được truyền từ tổng công ty bên kia truyền đến, bên Quảng Đông kia gọi kẹo này là kẹo mừng hẹn hò.

“Anh nói anh ở cùng với Tổng giám đốc?” Phì Phì nghĩ Trương Lợi Hồng đi chung với Thẩm Dục Luận, nếu Trương Lợi Hồng nghe được, nhất định Thẩm Dục Luận kia cũng nghe hết rồi, trong lòng lại có phần mất mát.

“Phải, bọn anh họp trong phòng họp quốc tế ở tầng sáu, phải rồi, Đông Hoàn thị ở Quảng Đông xây công ty chi nhánh, đến lúc đó muốn phái người từ chỗ chúng ta qua làm chỉ đạo kỹ thuật, anh vốn nhớ an ninh ở chỗ Đông Hoàn kia không tốt, chi nhanh công ty lại xây ở khu công nghiệp, anh sợ em đi qua chịu nhiều ủy khuất, cố tình giữ em lại, nhưng tổng giám đốc chỉ đích danh em đi. Phì Phì, xem ra tổng giám đốc có ấn tượng không tệ với em, hệ thống khai thác quản lý nhập kho lần trước quả thực được tổng giám đốc tán thưởng, biểu hiện thật tốt đi, tiền đồ vô hạn đấy.”

“Để em đi Đông Hoàn?” Phì Phì kêu một tiếng thảm thiết, ngã xuống ghế sofa.

“Em yên tâm, công ty sẽ cung cấp ăn ở, em bình thường ít ra ngoài, hẳn là vấn đề không lớn, chỗ kia rối loạn, những cũng không đến mức cướp bóc đến trong công ty, hơn nữa, cũng chỉ đi một hai tháng là có thể về. Phì Phì, khổ nữa mệt nữa, em kiên trì hai tháng đi, sao?” Trương Lợi Hồng thiện ý dỗ Phì Phì.

Phì Phì biết lần này không đi không được, đành phải chấp nhận thôi. Vì thế nói: “Khi nào đi? Còn có ai?”

“Chắc là giữa tuần của tháng liền đi, bên kia đang xây dựng, toàn bộ đều chưa có quỹ đạo, nhất định tình hình có chút gian khổ, các bộ phận bên này đều đã cử người sang trợ giúp, nhưng đều tự nguyện, nói công ty nhất định trợ cấp, cũng có thể xin ở lại bên đó, nếu sau nửa năm ở lại bên đó công ty sẽ phát tiền trợ cấp một lần….”

Đi công tác, Giang Đào, Sắt Sắt, Thẩm Dục Luận…..khiến đầu óc Phì Phì vô cùng hỗn loạn. Phì Phì vứt chuột đi, bắt đầu lục lọi ngăn kéo, Phì Phì chính là vậy, phiền muộn liền thích lục lọi, khi còn bé lúc chơi không vui, còn có thể tìm hang lỗ khắp nơi, xem xem có thể tìm thấy hang của nhà Pipilu và Luxixi không.

Như thế, Phì Phì nhìn thấy phong thư đựng tấm ảnh chụp mà Thẩm Dục Luận đưa cô, vì vậy lấy ra nhìn, vẫn quyết định trả nó lại cho Thẩm Dục Luận, dù sao Phì Phì giữ nó cũng vô dụng.

Phì Phì gọi cho thư kí Hồng, thư kí Hổng bảo Phì Phì lên tầng 12. Phì Phì vốn muốn giao phong thư này cho Thư kí Hồng, không ngờ Thẩm Dục Luận cũng ở phòng thư kí.

Phì Phì chào Thẩm Dục Luận và thư kí Hồng, sau đó nói: “Thẩm tổng, cái này. Trả lại cho anh.” Phì Phì đưa phong thư cho Thẩm Dục Luận, Thẩm Dục Luận chỉ nhìn Phì Phì, cũng không đưa tay nhận. Hai tay Phì Phì cứng lại trong không trung ít nhất hơn năm giây, Thẩm Dục Luận mới nói: “Cô đi theo tôi.”

Phì Phì và Thẩm Dục Luận vào văn phòng Tổng giám đốc, hai người đều ngồi xuống ghế sofa, Thẩm Dục Luận làm động tác hỏi Phỉ Phỉ có thể hút thuốc hay không, Phì Phì dặt đầu, Thẩm Dục Luận mới châm thuốc.

“Phì Phì.”

“Vâng.”

“Em có biết vì sao tôi đưa em tấm ảnh này không?”

Phì Phì lắc đầu.

“Bởi vì, nó là thứ tôi quý trọng nhất.”

“Sao…?” Phì Phì có chút kinh ngạc.

“Chẳng phải em nói, để tự tôi ước lượng cái giá, rồi đưa tiền cho em sao?”

Phì Phì nhớ hình như mình từng nói lời này, vì thế gật đầu.

“Ngày đó lời em nói với tôi ở trong phòng bệnh, tôi đã suy nghĩ rất nhiều, tôi chưa từng tin bất cứ ai, ngoài bà ấy, cũng chính là người trong ảnh chụp.”

Thẩm Dục Luận dời gạt tàn thuốc qua, nói tiếp trong làn khói mờ ảo: “Bà là mẹ tôi. Ra đi nhiều năm rồi, năm ấy tôi mới 17 tuổi, lúc bà đi còn nói với tôi ‘đừng tin bất kì ai, nhất là người đối xử tốt với con’, sau đó tôi vẫn dùng tiền bạc mua chuộc lòng ngưởi, hơn nữa tôi còn rất thuận lợi, trên thế giới này có ai không yêu tiền, nhưng ngày đó, tôi nhận ra từ trong mắt em, em cũng không thật sự muốn tiền của tôi, lần đầu tiên tôi gặp phải người không muốn tiền của tôi. Hơn nữa còn là một cô gái. Lúc đầu tôi cho rằng cô Giả là Đoạn Huyền, tôi còn nghĩ tưởng tượng và thực tế của tôi chênh lệch lại lớn như vậy, ngày đó đến Đại Vân Sơn tôi mới biết là em, em quả nhiên chính là Đoạn Huyền trong tưởng tượng của tôi. Xin tha thứ cho tôi chuyện không nói trước với em tôi chính là Băng Thiên. Đều nói Internet là thế giới ảo, nhưng nhìn từ góc độ nào đó, tôi cho rằng thật ra mỗi người đều biểu đạt phẩm cách cùng giá trị cư xử của chính họ trong thế giới này.”

Thẩm Dục Luận dụi tàn thuốc, nói tiếp: “Tôi rất ngưỡng mộ em có gia đình hạnh phúc, em che chở em gái mình như thế, thật ra bất luận là được quý trọng hay là có người để em quý trọng, đều tốt.”

“Chẳng phải anh cũng có hai anh trai, còn có cha nữa sao?” Phì Phì nhớ đến anh là con trai thứ ba của nhà họ Thẩm, liền thốt ra lời này. Trong khái niệm của Phì Phì, cha và anh trai luôn là người thân nhất.

Thẩm Dục Luận cười khổ: “Mẹ của hai anh trai tôi, đều là người phụ nữ khác nhau, các bà đều còn ở đây, bên dưới tôi còn có em trai em gái, mẹ của bọn họ, cũng đều ở đây.”

Nghe đến đó, Phì Phì liền hiểu, hóa ra cha anh quá phong lưu, thê thiếp thành đàn, chả trách, người lớn lên trong gia đình như vậy nào biết hạnh phúc là gì.