Chương 24 : Phong Thần !?
“ Châu, bình tĩnh lại đi”
Đúng lúc này, thanh âm hiền hoà của Trần Vũ vang lên. Chỉ thấy thẳng biết từ lúc nào, Trần Vũ đã xuất hiện ở trên đài cao, bàn tay to đặt lên đầu Mỵ Châu nhẹ nhàng vuốt ve
“ Chuyện này để ta”
Trước sự ấm áp mà Trần Vũ mang lại Mỵ Châu dần dần thoát ra khỏi sự hận thù. Sắc mặt cũng khôi phục lại bình thường.
“ Vâng!! Hội Trưởng”
Thiếu nữ ngượng ngùng cúi đầu, khẽ đáp một tiếng. Bộ dạng ngoan ngoãn này, trái ngược hoàn toàn với vẻ “ g·iết người” ban nãy, lại để An Dương Vương há hốc mồm
Được rồi!! An Dương Vương biểu thị mình c·hết máy rồi. Méo còn hiểu chuyện quái gì đang diễn ra nữa
Sau đó Trần Vũ ôm quyền trước An Dương Vương:
“ Ta là bạn của Mỵ Châu, tên Trần Vũ”
Ngừng một chút, khoé miệng hắn nhấc lên độ cong “ Thân phận của ta là Phong Thần đến từ Cõi Trời”
Lời này vừa thốt ra, toàn bộ cung điện lần thứ hai im lặng. Ai nấy, đều há to mồm nhìn Trần Vũ.
An Dương Vương nghe câu này ngáo cmn luôn.
Phong Thần đến từ Cõi Trời !? vậy chẳng phải nói, đối phương là thần linh sao ?
Lại nhìn đối phương ăn mặc khác thường, cùng dụng mạo tuấn mỹ không thuộc về phàm tục, An Dương Vương thì có chút tin tưởng. Thế nhưng, từ trước tới nay ông ta chưa bao giờ gặp qua Thần Linh, thế nên cũng không dám gật bừa
Trần Vũ liếc mắt một cái liền nhìn ra An Dương Vương không tin tưởng, thế là khoé miệng dâng lên nụ cười
“ Không Tin ? ”
Sau đó bàn tay hoá thành kiểm chỉ, vung tay một cái thi triển ( Bão Kiếm)
-Ầm
Một đạo Vòi Rồng cao đến mấy mét bỗng nhiên xuất hiện.
Kinh khủng sức gió thôi bay tất cả mọi thứ trong cung điện, từ đồ vật cho tới quan lại đều thoát ly khỏi mặt đất, ngã trái ngã phải
“ Thần ạ !! đây là cái gì ?”
“ Vòi Rồng!! đây là Vòi Rồng ?”
“ Vung tay tạo Vòi Rồng !? người này thật sự là Phong Thần”
“ Thần Linh hạ phạm,. Thật sự là Thần Linh hạ phàm”
….
Nhất thời, toàn bộ cung điện vang lên những tiếng kêu thất thanh.
May mắn cho bọn họ là Trần Vũ đã hạ uy lực tới mức thấp nhất. Nếu không, lấy thân thể phàm nhân của những người ở đây há lại chịu được sức công phá của Vòi Rồng
Nhưng dù vậy, hình ảnh Vòi Rồng cùng sức gió kinh khủng vẫn chấn nh·iếp toàn bộ người ở đây. Ai nấy đều gương mặt tái mét, không còn giọt máu nào. Trước còn có không ít người còn đang nghi ngờ, hiện tại lập tức chuyển thành vô tận sợ hãi
Về phần An Dương Vương, hiện tại hoàn toàn tin rồi.
Lại nghĩ đến ban nãy mình quát mắng Thần Linh, nội tâm triệt để hoảng sợ
Vội vàng chạy xuống, An Dương Vương cũng không suy nghĩ, trực tiếp quỳ phục xuống trước mặt Trần Vũ, nghẹn ngào:
“ Xin Thần Linh tha tội”
Những người khác cũng vội vàng quỳ xuống. Cũng nghĩ đến hành động vừa rồi của Đại Vương mình, ai nấy đều toàn thân lạnh toát
Cũng không trách mấy người An Dương Vương phản ứng mãnh liệt vậy. Đây là thời đại cực kì lạc hậu, nơi mà con người tín ngưỡng thần linh.
Mùa màng tươi tốt, mưa thuận do hoà là do thần linh ban phước.
Núi lửa bùng phát, đ·ộng đ·ất mất mùa,… những thảm hoạ tự nhiên là do thần linh trừng phạt.
Bởi vì tín ngưỡng thần linh nên ai nấy đều mang tâm lý tôn sùng và kính sợ thần linh. Bọn họ muốn để thần linh che chở mình còn không kịp nói chi là làm phật lòng Thần Linh
Chọc giận Thần Linh ư !? đó là hành vi ngu xuẩn nhất
Mắt thấy An Dương Vương muốn quỳ, Trần Vũ liền phất tay dùng Phong Nguyên Lực ngăn cảnh hành động của đối phương.
Nói gì thì nói, An Dương Vương là nhân vật trong lịch sử người Việt, được hậu thế tôn thờ. Thân là người Việt, Trần Vũ cũng không dám nhận một lễ này
Lại nói, về sau An Dương Vương là bố vợ tương lai của mình . Để bố vợ quỳ bài !? Trần Vũ biểu thị không dám ah
“ Bệ hạ không cần làm vậy”
Trần Vũ tiếu dung mười phần ôn hoà : “ Ta và Mỵ Châu là bạn bè thân thiết. Ngài là cha của nàng ấy, không cần phải quỳ lạy ta đâu”
Biết được mối quan hệ giữa Trần Vũ và con gái mình, An Dương Vương đầu tiên là sững người. Sau đó hưng phấn
Con gái mình, lại có thể được làm bạn với Thần Linh !?
Những người khác cũng kích động không thôi. Mỵ Châu là công chúa Âu Lạc, giờ lại làm bạn với Thần Linh. Chẳng khác nào Âu Lạc có một vị Thần bảo vệ cả
Một quốc gia được sự bảo vệ của Thần Linh ? chỉ nghĩ thôi, mọi người cũng hưng phấn như hít t·huốc l·ắc vậy
Ở đây, cũng chỉ có Trọng Thuỷ là sắc mặt tái mét. Hắn nào có thể nghĩ tới, người mà hắn chỉ trích lại là một vị Thần Linh chân chính
Cũng giống như Âu Lạc, Trọng Thuỷ cực kì kính sợ Thần Linh. Mà hành động ban nãy của hắn, chẳng khác nào chọc giận Thần Linh cả
Nhất thời, Trọng Thuỷ tràn đầy tuyệt vong
Xong !!
“ Mỵ Châu hiện tại đang giúp bản thần giải quyết công việc trên Cõi Trời” Trần Vũ lại tung ra thêm một quả bom
Cái gì !? đây chẳng phải nói công chúa Mỵ Châu / con gái mình đã được lên trời rồi sao ?
Đám người An Dương Vương rung động thật sâu. Phong Thần là bạn của Mỵ Châu đã đủ kinh thế hãi tục rồi. Giờ bọn họ lại biết thêm, Mỵ Châu đã được lên trời. Cái này, quả thực vượt xa sức tưởng tượng của mọi người
Cõi Trời!!
Đây là nơi linh thiêng chỉ tồn tại trong truyền thuyết. Đồn đại là nơi ở của các vị thần linh ah. Phàm nhân như bọn họ, chưa bao giờ mơ tưởng được lên Cõi Trời. Ấy vậy mà ngày hôm nay, có người làm được rồi
Mà đó lại là công chúa của Âu Lạc
Toàn bộ người ở đây kích động, Ánh mắt sùng kính nhìn về phía Mỵ Châu . Thời điểm này, địa vị của Mỵ Châu trong lòng bọn họ không chỉ dừng lại ở vị trí Công Chúa nữa, mà đã trở thành “ người được thần linh lựa chọn”
An Dương Vương càng là bắt lấy tay Mỵ Châu, sắc mặt run rẩy
“ Châu… Phong… Phong… Thần nói… là thật chứ”
“ Dạ” Mỵ Châu gật đầu “ Hơn nữa con cũng được Phong Thần ban cho sức mạnh”
Vừa nói nàng vừa chỉ tay về phía An Dương Vương, thì thầm
“ Khổng Lồ Hoá”
Trong ánh mắt trợn tròn của người xem, An Dương Vương lập tức biến thành một tên cự nhân khổng lồ, cao đến mấy chục mét
Một cảnh này, trực tiếp chấn nh·iếp toàn trường. Ai nấy trong đầu chỉ có duy nhất một suy nghĩ:
Thần ạ !! Mỵ Châu công chúa cũng trở thành thần linh rồi ?
Khoảng vài giây sau, hiệu lực của ( Khổng Lồ Hoá) kết thúc. An Dương Vương khôi phục lại bình thường. Nhưng sắc mặt thì vẫn tràn ngập run rẩy. Không phải vì sợ hãi, mà đó là sự hưng phấn
Con gái hắn… trở thành một vị Thần Linh rồi
“ Nghe nói bệ hạ định gả Mỵ Châu cho Trọng Thuỷ. Không biết có đúng không ?”
Bỗng, thanh âm của Trần Vũ vang lên kéo An Dương Vương về với thực tại.
Mặc dù Trần Vũ ngữ khí rất bình thản, nhưng An Dương Vương vẫn hoảng sợ. Rất rõ ràng, ông ta nhớ đến câu nói đầu tiên của vị Thần Linh này
Thần Linh không đồng ý ?
“ Vậy bệ hạ có biết mục đích thật sự của Trọng Thuỷ khi cầu hôn là gì không ?” Trần Vũ vừa nói, còn dùng ánh mắt nghiền ngẫm nhìn xuống Trọng Thuỷ
Nhất thời, Trọng Thuỷ toàn thân lạnh lẽo.
Không xong !! Phong Thần biết mục đích của ta
Trọng Thuỷ không cho rằng mình nghĩ sai. Từ những gì vừa xảy ra, Trọng Thuỷ đã hoàn toàn tin Trần Vũ là một vị thần linh. Mà thần linh quyền năng vô tận, biết được mục đích của hắn cũng chẳng có gì lạ
Nhưng điều này cũng để Trọng Thuỷ tuyệt vọng. Nếu Phong Thần công bố cho An Dương Vương biết. Chắc chắn, kết cục của hắn đã có thể đoán trước rồi
An Dương Vương nghe xong sửng sốt. Lại nhìn gương mặt tái mét của Trọng Thuỷ, ông ta không khỏi cảm thấy bất an
“ Thưa Phong Thần, xin ngài hãy chỉ điểm cho ta” An Dương Vương hướng Trần Vũ cung kính nói
“ Trọng Thuỷ muốn lợi dụng cọc hôn sự này để đánh cắp lẫy nỏ, vô hiệu hoá Nỏ Thần” Trần Vũ không có che dấu, thẳng thẳn trả lời “ Một Âu Lạc mất đi Nỏ Thần. Bệ hạ đã hiểu kết cục rồi chứ?”
Trần Vũ vừa mới dứt lời, Mỵ Châu lập tức quỳ sụp xuống dưới chân An Dương Vương, nghẹn ngào kêu
“ Phụ Vương. Ở Cõi Trời, con đã được Phong Thần cho xem tương lai. Trong tương lai, còn vì quá yêu mến Trọng Thuỷ mà tin lời hắn. Mang Nỏ Thần cho hắn xem. Kết quả hắn thành công đánh cắp lẫy nỏ, thay bằng đồ giả”
Mặc dù những chuyện trên đều chưa xảy ra, nhưng hành động của mình trong tương lai vẫn khiến Mỵ Châu mặc cảm tội lỗi. Chỉ khi nào thật sự xoay chuyển được tương lai, nàng mới có thể buông xuống được