Chương 23: Khi Mỵ Châu Gặp Trọng Thuỷ
An Dương Vương mặt đỏ bừng vỗ bàn đứng dậy quát
“ Hỗn láo!! Đứa nào vừa nói ?”
Trả lời ông ta, là tiếng bước chân vang lên từ phía . Không ai bảo ai, đồng loạt nhìn về phía cửa cung điện
Trong tầm mắt của người xem, hai bóng người đi vào. Một người thì bọn họ không thể quen hơn, chính là công chúa Mỵ Châu.
Mọi ánh mắt đổ dồn về phía người còn lại. Nhất thời ai nấy đều không khỏi ngẩn người
Trên đời có người tuấn mỹ vậy
Một đôi mày kiếm như đao cắt, bay thẳng nhập tấn. Hai trong mắt trong suốt, sáng lạn như tinh Hà. Tướng mạo phi phàm tựa như trích tiên trong bước hoạ, tuyệt thế thoát tục.
Ngay đến dung mạo tuấn tú như Trọng Thuỷ, tại giờ phút này cũng phải mặc cảm tự ti
An Dương Vương vốn nổi giận nhưng thấy dáng dấp Trần Vũ phi phàm vậy, cũng không khỏi hạ hoả. Lại thấy con gái yêu quý đi bên cạnh, An Dương Vương cũng không tiện phát tác
“ Con gái!! Sao lại có nhã hứng lên triều vậy ?” An Dương Vương yêu thương nhìn Mỵ Châu, còn vẫy tay ra hiệu nàng lại gần.
Mỵ Châu nhìn sang hỏi ý kiến Trần Vũ, thấy hắn gật đầu đáp ứng liền đi về phía An Dương Vương.
Một cảnh này để An Dương Vương nhíu mày. Ông ta có cảm giác, quan hệ giữa con gái hắn và người này không đơn giản
“ Phụ vương ”
Mỵ Châu nhìn cha mình, nhớ đến tội ác của mình trong tương lai. Mỵ Châu lòng đau như cắt. Bất tri bất giác, hai mắt nàng đỏ lên
Con gái yêu bật khóc để An Dương Vương luống cuống
“ Châu, con sao thế?”
Thấy cha mình lo lắng vậy . Mỵ Châu lau đi nước mắt, vội vàng ổn định cảm xúc của mình : “ Dạ, con không sao!! Chỉ là nhớ phụ vương mà thôi”
“ Thật là… để cha lo lắng một hồi” An Dương Vương thở phào một cái, sủng nịnh nhéo mũi Mỵ Châu.
Đang lúc An Dương Vương muốn hỏi Mỵ Châu về lai lịch của Trần Vũ, thì ở dưới đài, Trọng Thuỷ đã làm ra hành động kinh người.
Chỉ thấy hắn đập bàn đứng dậy, chỉ tay về phía Trần Vũ quát lên
“ Ngươi là ai sao lại dám to gan cắt ngang lời nói của Đại Vương ?”
Nói xong, Trọng Thuỷ ôm quyền hướng An Dương Vương, cao giọng : “ Đại Vương, kẻ này lai lịch không rõ, lại khi quân phạm thượng, chứng tỏ trong lòng hắn không có Đại Vương. Quả thực là đại nghịch bất đạo. Theo Thần thấy, nên chém”
“ Thái Tử Trọng nói phải!! đây là hành vi không thể nào tha thứ được”
“ Nghịch tặc…. đây là ngịch tặc…”
“ Người đâu!! Mau bắt lấy ngịch tặc”
….
Trọng Thuỷ lên tiếng đánh thức mọi người. Thế là các Lạc Hầu Lạc Tướng một phen ầm ĩ. Có Lạc Tướng nóng tính càng là đứng bật dạy, rút kiếm chỉ về phía Trần Vũ
Trần Vũ phản đối thì không sao, nhưng việc hắn dám công nhiên cắt lời An Dương Vương. Trong mắt các quan lại ở đây, chẳng khác nào nhục mạ Đại Vương cả.
Mà “ Thần chủ ưu thần nhục, chủ nhục thần tử” bọn họ không nổi giận mới là lạ đấy
Trong nháy mắt, Trần Vũ lập tức trở thành công địch toàn trường. Cái này, để Trọng Thuỷ trong lòng đắc ý
Kế hoạch của Trọng Thuỷ rất đơn giản, lợi dụng các Lạc Hầu, Lạc Tướng còn chưa phản ứng kịp. Hắn đón đầu đi trước chẳng phải lấy được tình cảm của An Dương Vương cùng chúng quan lại sao ?
Đặc biệt là An Dương Vương, một khi lấy được thiện cảm của ông ta rồi. Lại thêm thân phận “ rể quý” lòng nghi ngờ của An Dương với mình sẽ theo đó thấp nhất. Về sau thực hiện kế hoạch của phụ hoàng, còn không phải dễ dàng
Quan trọng hơn, Trọng Thuỷ nổi cơn ghen rồi. Ghen ghét Trần Vũ đẹp trai hơn mình. Càng là đố kị Trần Vũ cùng Mỵ Châu thân mật
Mặc dù hai người chỉ đi chung thôi, nhưng Mỵ Châu thân là công chúa một nước lại đi chung với một người đàn ông ? thử hỏi quan hệ giữa hai người sẽ kém sao ?
Không sai !! Đây là lần đầu tiên thấy Mỵ Châu, nhưng hắn lập tức say đắm vẻ đẹp dịu dàng của nàng . Giờ thấy người trong lòng “ liếc mắt đưa tình” với kẻ khác, Trọng Thuỷ không phẫn nộ mới là giả đấy
Đứng giữa sự chỉ trích của mọi người, Trần Vũ vẫn một bộ bình thản.
Ánh mắt thâm thuý nhìn thật kỹ “ kẻ chủ mưu” .
Mặc dù không biết đối phương là ai, nhưng chỉ từ phục trang thời Tần quen thuộc, Trần Vũ lập tức nhận ra thân phận của đối phương
Thái Tử Nam Việt Vương : Trọng Thuỷ
“ Có thể chỉ bằng vào vài ba câu nói liền khiến Âu Lạc sụp đổ, quả nhiên không đơn giản ah” Trần Vũ âm thầm cười lạnh.
Đối với Trọng Thuỷ, Trần Vũ không thể không thừa nhận thằng này rất có tài năng.
Có thể nhẫn nhục đến Âu Lạc làm rể, lại chỉ dùng một hai cầu liền lừa Mỵ Châu cho xem Nỏ Thần để rồi đánh cắp lẫy nỏ, dẫn tới Âu Lạc mất đi v·ũ k·hí chiến lược. Đến sau cùng, càng là lừa Mỵ Châu làm bại lộ ví trị của An Dương Vương.
Nói không ngoa, một mình Trọng Thuỷ đã đẩy Âu Lạc tới chỗ diệt vong.
“ Chiến tích” như vậy, không tài giỏi thì là gì ?
Nhưng sau tất cả, chính Trọng Thuỷ là kẻ gây ra cái kết buồn cho Âu Lạc, mở đầu cho thời kì 1000 năm Bắc Thuộc đầy máu và nước mắt của dân tộc Việt.
Trần Vũ dù công nhận tài năng của Trọng Thuỷ, nhưng chắc chắn sẽ không bỏ qua cho đối phương
Trọng Thuỷ… chắc chắn phải c·hết !!
“ Phụ hoàng, ngài đừng nghe kẻ này nói xàm. Hội Trưởng không có phải có ý vậy?” Bên cạnh An Dương Vương, Mỵ Châu hoa dung thất sắc vội vàng lên tiếng khuyên ngăn . Nàng sợ rất chính là phụ hoàng chọc giận Hội Trưởng.
Mặc dù Hội Trưởng hoà ái dễ gần, nhưng cũng là thần linh ah.
Nhất thời, Mỵ Châu không kìm nén được cảm xúc, chỉ thẳng mặt Trọng Thuỷ quát lên
“ Ngươi là ai!? Tại sao dám ăn không nói có, đặt điều tiếng xấu cho Hội Trưởng ?”
Thái độ hung hãn của Mỵ Châu để ngay cả An Dương Vương cũng há hốc mồm
Mịa nó !! đây thật sự là con gái thường ngày dịu dàng, nhu thuận của mình !?
Thấy Mỵ Châu vì người đàn ông khác mà quát nạt mình, Trọng Thuỷ trong lòng ghét ghét đã tới đỉnh điểm rồi.
Quả nhiên, hai người này có vấn đề
Chẳng lẽ đối phương là “ tình lang” của Mỵ Châu ?
Ngoài mặt, Trọng Thuỷ vẫn tỏ ra điềm tĩnh như không. Hắn ôm quyền hướng Mỵ Châu, lộ ra nụ cười tự cho là đẹp trai đáp lại
“ Ta là Trọng Thuỷ, thái tử…”
“ Cái gì !? ngươi là Trọng Thuỷ ? ” Trọng Thuỷ còn chưa nói hết câu, Mỵ Châu đã kinh hô
Mỵ Châu công chúa biết mình ? chẳng lẽ danh tiếng của mình đã truyền đến tận bên này rồi ?
Ở Nam Việt, Trọng Thuỷ tiếng tăm không nhỏ. Không chỉ vì thân phận thái tử điện hạ, mà tài hoa của hắn cũng được nhiều người biết đến.
Càng nghĩ, Trọng Thuỷ càng đắc ý gật đầu : “ Chính là tại hạ”
Trong lòng thì nghĩ đến hình ảnh tiếp theo là Mỵ Châu sẽ lộ ra ánh mắt sùng bái. Sau đó mình ngỏ lời cầu hôn, người đẹp sẽ thẹn thùng đồng ý
Nhưng kết quả, lại để Trọng Thuỷ há hốc mồm
Chỉ thấy Mỵ Châu nghe xong, không những không sùng bái hắn. Mà đôi mắt còn bắn ra kinh khủng sát khí. Vẻ ngoài dịu dàng của nàng lập tức biến mất không còn, thay vào đó là một sự lạnh lẽo tới cùng cực
Là kẻ này… chính là kẻ này đã lừa dối tình cảm mình .
Là hắn đã hại cho nàng nước mất nhà tan.
Là hắn khiến nàng trở thành tội nhân thiên cổ của cả Âu Lạc.
Cũng vì hắn, mà mình bị Hội Trưởng thù ghét. Dù hiểu lầm đã được giải, nhưng thái độ trước đó của Trần Vũ, vẫn để Mỵ Châu đau lòng. Cái này cũng khiến hận ý đối với Trọng Thuỷ càng thêm mãnh liệt.
Miễn là con dân Âu Lạc đều sẽ căm thù Trọng Thuỷ, chớ đừng nói Mỵ Châu là n·ạn n·hân trực tiếp . Sự hận thù của nàng với Trọng Thuỷ, quả thực lớn vô cùng. Nó lớn tới mức, biến nàng từ một cô gái hiền thục trở nên ầm trầm lạnh lẽo
“ Ta muốn ngươi phải c·hết”
Mỵ Châu gằn từng chữ, thanh âm mang theo vô tận hận ý.
Trọng Thuỷ sắc mặt cứng đờ lại. Đón ánh mắt băng lãnh của Mỵ Châu, Trọng Thuỷ run rẩy ngồi phịch xuống. Toàn thân lạnh lẽo như rơi vào hầm băng vậy
Ánh mắt này… kinh khủng vậy….
An Dương Vương : 0.0
Các Lạc Hầu, Lạc Tướng : 0.0
Mọi người vốn còn đang phẫn nộ vì chuyện của Trần Vũ, chứng kiến cảnh này đều đồng loạt ngơ ra.
Cái quái gì đang diễn ra vậy !?
Đây là câu hỏi duy nhất hiện lên trong đầu An Dương Vương cùng chúng quan lại.
Đặc biệt là An Dương Vương, nhìn con gái yêu của mình phẳng phất biến thành một lãnh kiếm lạnh lẽo, An Dương Vương không khỏi rùng mình
Rốt cuộc Trọng Thuỷ đã làm gì để con gái mình mang theo hận ý sâu đậm vậy ?