Chương 25: Giết Trọng Thuỷ !? Trục Xuất
-ầm
Mỵ Châu và ngay cả Trần Vũ không biết rằng, ngay khi nàng vừa nói xong lời này thì trên bầu trời đột nhiên vang lên tiếng sấm. Cũng không biết rằng, bầu trời trong xanh, chẳng biết lúc nào xuất hiện một vết rách
Nghe được những lời đầy đau xót của Mỵ Châu, An Dương Vương toàn thân rung động. Nội tâm vốn là hưng phấn lập tức thay bằng sự sợ hãi
Cái gì !? Trọng Thuỷ cầu hôn là giả? Mục đích thật sự là phá huỷ Nỏ Thần?
Con gái mình còn giúp đỡ Trọng Thuỷ ? Kết quả thành công ?
Phía dưới, chúng quần thần nghe xong lời này cũng sống lưng lạnh toát, sắc mặt trắng bệch. Thậm chí có người yếu tim còn trực tiếp ngất xỉu.
Bọn họ cực kì hiểu rõ, một khi Nỏ Thần bị phá huỷ thì Âu Lạc sẽ có kết cục như thế nào
Nước Mất Nhà Tan !!
“ Trọng Thuỷ tên khốn kiếp. Để mạng lại”
“ Bắt lấy Trọng Thuỷ, không thể để hắn phá huỷ Âu Lạc”
“ Ta đã nói rồi, Nam Việt nào có đầu hàng dễ dàng vậy. Quả nhiên, tất cả là một trận âm mưu”
….
Trong nháy mắt, toàn trường hỗn loạn như ong vỡ tổ. Các Lạc Hầu Lạc Tướng lập tức bao vây lấy Trọng Thuỷ. Sắc mặt mọi người đều đỏ bừng vì phẫn nộ, ánh mắt nhìn hắn như thể muốn ăn tươi nuốt sống vậy
Nếu không phải An Dương Vương còn chưa ra lệnh. Bọn họ đã rút đao, đem Trọng Thuỷ chặt thành trăm khối rồi
Giờ phút này, Trọng Thuỷ tâm tình triệt để chìm xuống đáy cốc
Dù cho biết được mình thành công hắn không những không mừng mà còn hoảng sợ cực độ. Bởi đó là tương lai ah!! Hiện tại, hắn ngay cả bước đầu tiên còn chưa làm được thì âm mưu đã bị đưa ra ánh sáng rồi. Cái này để Trọng Thuỷ tâm tình triệt để băng
Hắn biết… kế hoạch của mình. Thật bại rồi
Không được !! không thể ở lại đây được
Trọng Thuỷ cố gắng để mình tỉnh táo. Bắt đầu tìm cách thoát khỏi nơi này.
Nhưng nhìn một đám “ kẻ thù” hung tợn xung quanh, Trọng Thuỷ tuyệt vọng rồi
Chạy !? làm sao để chạy ?
Trên đài cao, An Dương Vương không có chú ý tới phía dưới, đơn giản là ông ta vẫn chưa tỉnh hồn.
“ Con … nói… thật… chứ ? tương lai, Âu … Âu Lạc… mất …” An Dương Vương nhìn con gái mình bằng ánh mắt thẫn thờ, thì thào nói
“ Vâng, phụ vương” Mỵ Châu cúi đầu, âm thanh tràn đầy tự trách “ Tất cả là lỗi của con”
An Dương Vương ngồi phịch xuống ngai vàng, gương mặt thống khổ vô cùng.
“ Con gái à con gái…. Tại sao… con lại hồ đồ vậy chứ?”
Ông ta nào có thể nghĩ tới, Âu Lạc sẽ diệt vong, hơn nữa còn diệt vong bởi chính con gái mình
Không sai. Trọng Thuỷ ý đồ phá huỷ Nỏ Thần . Nhưng nếu không có con gái Mỵ Châu giúp đỡ, há lại thành công ?
Nếu như Mỵ Châu đã làm ra điều này, chắc chắn An Dương Vương sẽ cực kì căm hận, trực tiếp rút kiếm chém c·hết nàng.
Nhưng hiện tại Mỵ Châu chưa có làm ra chuyện đó, An Dương Vương tất nhiên sẽ không có hận thù. Nhưng lại cũng không biết làm sao đối mặt với con gái mình
Đúng thời điểm này, Trần Vũ đi tới nâng Mỵ Châu lên. Nhìn gương mặt xinh đẹp đã sớm lệ hoa đái vũ, hắn không khỏi yêu thương.
Sau cùng, Mỵ Châu cũng chỉ là n·ạn n·hân mà thôi. Lỗi lầm lớn nhất là nàng ấy yêu mù quáng, đặt hết niềm tin vào Trọng Thuỷ. Mà thật ra, phụ nữ thời này không phải vẫn luôn bị tư tương r" xuất giá tòng phu" sao
“ Châu, ta không phải đã nói rồi sao. Tương lai vẫn có thể thay đổi. Hiện tại, nàng còn chưa làm ra những chuyện đó, há cớ gì phải tự trách mình” Trần Vũ vỗ bờ vai yếu ớt của Mỵ Châu, nhẹ giọng an ủi
“ Bệ hạ, trong tương lai Âu Lạc đích thực diệt vong. Nhưng hiện tại thì chưa"
" Mà khởi nguồn của tất cả, là đến từ Trọng Thuỷ” Những lời này, Trần Vũ nói với An Dương Vương “ Hiện tại, biết được sự thật rồi. Ngài còn đồng ý kiện hôn sự này sao?”
Lời của Trần Vũ, tựa như tiếng chuông nổ vang trong đầu An Dương Vương
Đúng vậy ah!! Chỉ cần giải quyết Trọng Thuỷ, tương lai liền chẳng phải được giải quyết rồi sao
Đúng rồi!! Trọng Thuỷ
Nhớ đến con người này, An Dương Vương ánh mắt tràn đầy hận thù nhìn về phía Trọng Thuỷ
Nếu An Dương Vương đối với Mỵ Châu là cảm xúc của chán nản thầm mắng con gái mình ngu ngốc. Thì đối với Trọng Thuỷ, tất cả chỉ bao quát bằng hai chữ
Căm Thù !!
“ Xin Đại Vương chém đầu Trọng Thuỷ”
Chúng Lạc Hầu Lạc Tướng lập tức quỳ xuống, đồng thanh kêu to. Thanh âm vang dội toàn bộ cung điện mang theo vô tận sát khí của lửa giận để Trọng Thuỷ sắc mặt tái mét
Nhưng An Dương Vương không có lập tức hạ lệnh, mà quay sang nhìn Trần Vũ
“ Phong Thần, theo ngài ta lên làm thế nào?”
“ Bệ hạ trong lòng không phải có đáp án sao?” Trần Vũ không trả lời mà cười hỏi lại. Sau đó, hắn lôi kéo Mỵ Châu đi xuống
An Dương Vương lập tức vui mừng. Sau đó, dùng sắc mặt lạnh như băng nhìn Trọng Thuỷ, lập tức gầm lên
“ Người đâu!! chém”
Lừa dối tình cảnh con gái ông ta, còn khiến Âu Lạc diệt vong
Dù biết Trọng Thuỷ là con trai của Nam Việt Vương, g·iết Trọng Thuỷ sẽ dẫn đến một cuộc chiến. Nhưng An Dương Vương đã mặc kệ hậu quả. Hiện tại, cái ông ta muốn nhất, chính là cái đầu của thằng này
-Oanh
Tiếng sấm vang lên liên miên không ngớt, kèm theo đó còn có vô số lôi điện hàng lâm. Mà trên bầu trời, vết nứt càng ngày càng nhiều, phẳng phất như một tấm gương sắp vỡ vụn vậy
Trong cung điện, An Dương Vương vừa hạ lệnh. Lập tức liền có Lạc Tướng động thủ, túm lấy Trọng Thuỷ đè xuống đất
“ Đại Vương xin tha mạng”
Trọng Thuỷ cố gằng vùng vẫy trong vô vọng nhưng không thanh.
Nội tâm kinh hoàng vội vàng kêu gào : “ Đại Vương xin đừng tin lời yêu ma quỷ quái nói. Ta thật lòng yêu thích Mỵ Châu công chúa, muốn kết hôn với nàng. Càng không có ý tưởng phá huỷ Nỏ Thần”
“Tất cả đều là giả dối”
Trước c·ái c·hết gần kề, Trọng Thuỷ cũng mặc kệ . Trực tiếp nói Trần Vũ là yêu ma .
“ Hỗn láo” An Dương Vương giận dữ “ Dám nhục mạ Phong Thần là yêu ma !! Đáng chém vạn lần”
“ An Dương Vương, ngươi g·iết ta. Phụ hoàng ta chắc chắn sẽ không bỏ qua cho ngươi”
Mắt thấy kế này không thành, Trọng Thuỷ lập tức bám vào thân phận thái tử của mình, uy h·iếp An Dương Vương
“ Ha…ha” An Dương Vương cười to “ Thì đã sao, Nam Việt muốn chiến . Bản vương chiều đến cùng”
Lúc này, tên Lạc Tướng đã rút đao ra.
Một tay dơ lên đại đao, không chút do dự bổ xuống
Những giây cuối cùng của cuôc đời, Trọng Thuỷ tâm tình tràn ngập hối hận. Nếu có thể làm lại, hắn thề sẽ không bao giờ đến Âu Lạc cầu hôn nhữa
Ngay tại lúc lưỡi đao sắp tiếp xúc với cổ Trọng Thuỷ. Dị biến xảy ra
Thời gian đột nhiên dừng lại.
Toàn bộ người trong cung điện đứng im không nhúc nhích. Chỉ có Trần Vũ và Mỵ Châu là vẫn còn giữ được ý thức
“ Chuyện gì xảy ra vậy ?”
Trần Vũ nhíu mày, hoàn toàn bị hình ảnh trước mắt làm cho hoảng hốt.
“ Hội Trưởng…” Mỵ Châu không biết tại sao trở nên bất an. Nàng dựa vào người Trần Vũ, một tay lôi kéo hắn. Như vậy, mới có cảm giác an toàn
Đúng lúc này, phía bên ngoài bầu trời đột nhiên tối đen lại
Oanh… Oanh… Ầm
Sấm chớp nổ vang kéo theo đó hàng vạn lôi điện bắn phá khắp nơi. Cảnh tưởng phẳng phất như ngày tàn của thế giới
- Crắc…. Crắc
Không gian xuất hiện vô số vết nứt và đang không ngừng mở rộng. Chỉ trong nháy mắt, toàn bộ cung điện, rồi đến Cổ Loa Thành, Âu Lạc,… đều biến dạng, trở thành một cái gương sắp vỡ
“ Cảnh Báo… Cảnh Báo….
Bởi hành động can thiệp của Hội Trưởng đã phá huỷ ( Trục Thời Gian ) của thế giới này. ( Mảnh Vở Ký Ức ) đã nhận ra sự tồn tại của hai người. Vì vậy nó quyết định trục xuất hai người. Đồng thời reset lại toàn bộ thế giới
Vì lý do an toàn, Hệ Thống cưỡng chế đưa Hội Trưởng cùng các thành viên trở lại chủ thế giới”
Thanh âm đến từ hệ thống vang lên trong đầu Trần Vũ với Mỵ Châu khiến cả hai người sững sờ
Trục Thời Gian !? Mảnh Vỡ Ký Ức !?
Đây là cái quái gì vậy ?
Nhưng cũng không để hai người suy nghĩ tiếp. Chỉ thấy lúc này, theo một tiếng “ oanh” vang lên, toàn bộ không gian lập tức vỡ vụn, biến thành vô số các mảnh kính nhỏ, để lộ ra một vùng không gian đen ngòm
Mà trong vùng không gian đó, Trần Vũ nhanh mắt thấy được một tia sáng le lói. Nhưng còn chưa kịp nhìn kỹ, thì Đa Nguyên Môn đã xuất hiện sau lưng hai người. Theo một cỗ hấp lực xuất hiện, cả hai đều bị hút vào bên trong
Đến đây, hành trình của Trần Vũ ở thế giới này… tạm thời kết thúc